Chương 60-3: Đương gia làm chủ (3)

"Thật sự? Đa tạ nhị tiểu thư." Ngọc Trúc vui mừng nói.


"Trước tiên ngươi cứ đọc quyển sách này cho thành thạo, luyện tập những văn tự bên trong đó, ta sẽ lấy một vài sách cơ bản về y học cho ngươi xem, chúng ta còn có dược liệu gieo trồng, cũng coi như ngươi được thấy hình dáng chúng, theo thời gian dài ngươi sẽ biết nhiều ví dụ không ít, sau đó ta sẽ dạy ngươi xem bệnh cho người ta như thế nào, chuyện học y thuật là một việc rất buồn tẻ dễ chán nản, ngươi nhất định phải kiên trì đến cùng!" Vô Ưu rất nhẫn nại nói với Ngọc Trúc.


"Ngọc Trúc không sợ chán nản, nhất định sẽ kiên trì đến cùng!" Ánh mắt Ngọc Trúc rất kiên định nói.
"Ta cũng tin tưởng ngươi nhất định có thể!" Vô Ưu cổ vũ Ngọc Trúc.
"Nhị tiểu thư, Vượng Nhi đã trở lại!" Lúc này, Liên Kiều chỉ vào phía cửa lớn của thôn trang nói.


Vừa ngước đầu, quả nhiên, chỉ thấy Vượng Nhi với một gã sai vặt đánh xe ngựa từ bên ngoài thôn trang trở lại. Xuống xe ngựa, Vượng Nhi bước nhanh đến trước đình hóng mát, cúi đầu chắp tay thi lễ nói: "Thỉnh an nhị tiểu thư!"
"Những thứ nọ đều đã được đưa đến sao?" Vô Ưu cười hỏi.


"Hồi nhị tiểu thư, đều đã được đưa đến, Tần gia thiếu phu nhân còn kêu tiểu nhân đi vào tự mình hỏi nữa!" Vượng Nhi trả lời.


"Hỏi ngươi chuyện gì ? Là Tần thiếu phu nhân?" Nhoáng một cái Uất Trì Lan Hinh cũng gả vào thừa tướng phủ gần bốn tháng, không biết nàng có qua được hay không, bởi vì sợ đất phẳng gây nên gió bão, cho nên nàng không đi đến Tần gia vấn an Lan Hinh, tuy rằng Lan Hinh cũng phái người đi đến Tiết gia đưa những vật dụng cho nàng, cũng có nói lại nếu nàng rảnh thì cứ đi qua. Hiện nay thời tiết vào thu, cây lựu trong thôn trang, trổ ra một ít quả hồng đã chín, hơn nữa gà vịt cũng đều rất béo tốt, cho nên đều chuẩn bị mỗi thứ một ít cho Vượng Nhi trực tiếp đưa đến Tần phủ cho Lan Hinh, cũng coi như là một phen tâm ý của nàng đi!


available on google playdownload on app store


"Tần thiếu phu nhân nói gần đây nhị tiểu thư, ở nhà có bận chút chuyện gì? Thế nào mà lại không đến gặp nàng ấy, chuyện ở Tần phủ nàng ấy không thể rời khỏi được, lại còn có tổ phụ tổ mẫu cần nàng phụng dưỡng, cho nên nàng không rãnh rỗi đi ra ngoài được, hơn nữa còn phải phân phát tiền thưởng cho người làm, đúng rồi, còn cho tiểu nhân mang về rất nhiều điểm tâm trái cây với mấy cuộn vải tơ lụa tốt nhất cho nhị tiểu thư!" Vượng Nhi vừa ở một bên đáp vừa ở một bên nhận lấy những vật mà gã sai vặt nâng xuống từ trên xe ngựa đưa đến trước mặt Vô Ưu.


Cúi đầu nhìn sang vài hộp thức ăn đặt ở trước mặt còn có mấy cuộn vải tơ lụa kia, Vô Ưu không khỏi càng thêm nhớ đến Lan Hinh, không khỏi nói: "Lan Hinh có tâm!"
"Nhị tiểu thư, vậy chúng ta đi Tần phủ vấn an Tần thiếu phu nhân không phải sao?" Một bên Liên Kiều đề nghị nói.


Vô Ưu biết Liên Kiều không rõ chuyện trong đó, cho nên cũng chỉ nhẹ nhàng nói:
"Lần sau có cơ hội lại gặp mặt, ngươi cùng Ngọc Trúc đem những thứ này xếp lại, chờ lúc trở về thì lấy một ít đưa cho lão thái thái với Đại nãi nãi!"


"Là." Liên Kiều lên tiếng trả lời rồi dẫn theo Ngọc Trúc xếp lại những vật ở trên bàn.
Sau đó, Vô Ưu nhìn vài người làm công đang làm việc, hỏi Vượng Nhi: "Vượng Nhi, năm nay có thể thu bao nhiêu dược liệu?"


Vượng Nhi nhanh đi lên trả lời: "Hồi nhị tiểu thư, năm nay hình dáng dược liệu rất tốt, tiểu nhân đánh giá mấy trăm cân Liên Kiều, mấy trăm cân quyết gỗ thông, hơn nữa còn mấy trăm cân những dược liệu khác đoán chừng là có thể bán được vài trăm lượng bạc đâu!"


Nghe nói như thế, Vô Ưu gật đầu dặn nói: "Ngươi nhớ kỹ khi trời đầy mây đổ mưa thì phải nhanh thu dược liệu vào, bằng không sẽ ảnh hưởng đến tỉ lệ và hiệu quả dược hiệu, sau khi chờ đều đã được phơi nắng khô thì đưa đến mấy hiệu thuốc ta có nói tên cho ngươi rồi đó, bọn họ sẽ ra giá hợp lý!"


"Tiểu nhân sớm đã nhớ kỹ, nhị tiểu thư xin yên tâm!" Vượng Nhi cúi đầu nói.


"Chờ thêm hai ngày nữa thích hợp để thu hoạch các loại dược liệu này, trước hết là một ít mẫu đơn, hạ khô cầu, nguyên hồ, bạch chỉ, bạch thược! Chi tiết các dược liệu nào cần thu hoạch ta đã viết ở trên tập này, ngươi trước mắt cứ dựa theo chữ viết trong đó mà đi làm là được!" Vô Ưu từ trong lòng lấy ra một quyển tập mỏng đưa cho Vượng Nhi.


Vượng Nhi nhanh nhận lấy, cúi đầu nhìn thoáng qua, sau đó nói: "Nhị tiểu thư, chưa đến hai năm thôn trang chúng ta này có thể có dược liệu pha chế sẵn!"


Nghe nói như thế, Vô Ưu gật đầu cười."Kỳ thực đây là ý định ban đầu của ta, những dược liệu đó nhưng còn quý, lợi ích hơn những thứ lương thực ngũ cốc kia!"


"Đâu chỉ có lợi không? Chính xác đây là một một bầu trời phía dưới, hai trăm mẫu này dùng để trồng trọt lương thực hoa mầu quanh năm suốt tháng cày ruộng lắt nhắt cũng chỉ thu được mấy trăm lượng bạc thôi, nhưng nếu là dược liệu, ít nhất là về sau tình trạng gieo trồng dược liệu quý báu kia được hoàn thiện một chút thì cũng không chỉ là ngàn vạn bạc đâu!" Vượng Nhi cúi đầu cười nói.


"Cho nên năm nay mới muốn ngươi nhanh có kinh nghiệm, mau chóng hiểu được những phương pháp gieo trồng dược liệu mới là. Đúng rồi, những người làm công kia nếu không làm tốt như lời nói, thì ngươi cứ mướn vài người chịu khó thành thật đi, xem trong tay bọn buôn người có người thích hợp hay không, nếu có người biết bổn phận chịu khó thì mua thêm hai tiểu nha đầu, sau đó cho Ngọc Trúc làm việc ít lại, cho nàng học chữ nhiều một chút, ngươi mua quyển sách kia cho nàng cũng rất hay, sau này nàng cũng có thể hiểu được những loại dược liệu kia và biết thu dọn dược liệu thế nào, về sau đây cũng là chuyện quan trọng thứ nhất sau ăn cơm!" Cuối cùng Vô Ưu lại dặn Vượng Nhi nói.


Vượng Nhi nghe xong, vui sướng gật đầu nói: "Nhị tiểu thư xin yên tâm, hai huynh muội tiểu nhân tuyệt đối sẽ không làm thất vọng sự tín nhiệm với hướng dẫn của nhị tiểu thư, khẳng định sẽ quản lý thôn trang này thật gọn gàng ngăn nắp!"


Vô Ưu mỉm cười gật gật đầu, đôi mắt nhìn toàn bộ trang viên màu vàng, trong lòng thế nhưng tràn ngập cảm giác đạt được thành tựu. Vượng Nhi đi rồi, nàng mở ra hai tay, ôm ấp tranh vẽ màu vàng hạnh phúc này...


Giữa trưa mấy ngày sau, Liên Kiều đột nhiên đi vào bẩm báo nói: "Nhị tiểu thư, Hạ Hà bên người Tần thiếu phu nhân đến đây!"
Bên tai đột nhiên nghe nói như thế, Vô Ưu nằm lệch qua trên sạp chợp mắt không khỏi lười nhác mở đôi mắt buồn ngủ. Hỏi: "Hiện tại người đang ở nơi nào?"


"Đang ở ngoài cửa chờ!" Liên Kiều trả lời.
Nghe nói như thế, Vô Ưu nhanh nói: "Còn không mau mời vào?"
"Là." Liên Kiều lên tiếng trả lời sau đó nhanh đi mời.


Vô Ưu ngồi thẳng người, hai tay chỉnh lại tóc một chút, vừa chỉnh vạt áo, nghĩ rằng: Hạ Hà là đại nha đầu bên người Lan Hinh, không có chuyện gì nàng ấy (LH) sẽ không phái nàng (HH) tới đây, kỳ thực sau khi Lan Hinh gả vào thừa tướng phủ, Vô Ưu luôn luôn đều lo lắng thay nàng, nhưng cũng không giúp được nàng cái gì!






Truyện liên quan