Chương 10: Phong thấp
Tô Lạp không thể trở về nữa, cả đời nàng đã bị nam nhân tà ác kia làm hỏng. Liên Kiều thất tha thất thểu chạy về tù thất, nhìn thấy Đằng Triệt vẻ mặt chất phát ngồi ở đầu giường mới đột nhiên nghĩ đến, nàng gần đây chỉ lo lắng cho Tô Lạp rồi trị mắt cho Trát Nhân Tây, lại xem nhẹ sự tồn tại của Đằng Triệt. Nàng đúng là một nữ nhân có số khổ mà, gặp biến cố lớn đã mất đi trượng phu, mất đi thân nhân vậy mà hiện giờ nữ nhi duy nhất cũng…Liên Kiều do dự không biết có nên đem chuyện của Tô Lạp nói cho nàng biết hay không.
Thân thể mệt mỏi không chịu được, Liên Kiều ngã vật lên giường từ từ nhắm hai mắt lại, không muốn nhìn đến vẻ mặt Đằng Triệt đang ngây ra.
Trong chốc lát nàng lại có cảm giác có người đến gần nàng, mở mắt ra nhìn thấy Đằng Triệt đang ngồi bên giường nàng với đôi mắt trũng sâu đầy sầu lo.
Đằng Triệt chậm rãi làm khẩu hình, Liên Kiều nhìn một hồi mới hiểu được là nàng đang hỏi Tô Lạp đi đâu.
Một luồng khí tức thương tâm và đau xót dồn nén về lên mũi, Liên Kiều ngồi dậy, yên lặng nhìn Đằng Triệt, chậm rãi nói: “Có một việc ngươi có quyền biết nhưng ngươi phải bình tĩnh một chút nghe ta nói hết, được không?”
Đằng Triệt nhìn nàng, đáy mắt hiện rõ nỗi sợ hãi nhưng vẫn gật gật đầu yên lặng lắng nghe.
Liên Kiều cúi đầu, suy nghĩ không biết nên giải thích thế nào, sau một lúc lâu mới nói: “Tô Lạp giờ đã là người của Huyết Thái tử, nàng… sau này sẽ có cuộc sống tốt hơn, hắn đồng ý lấy nàng.”
Nói xong, nàng trước sau vẫn cúi đầu không dám nhìn Đằng Triệt, hơn nửa ngày vẫn không thấy Đằng Triệt có phản ứng gì, nàng tò mò ngẩng đầu lên nhìn.
Chỉ thấy Đằng Triệt hai mắt trợn lên, đôi tròng mắt đục ngầu giăng đầy tơ máu như muốn rớt ra ngoài, hai tay nắm chặt thành quyền, mu bàn tay nổi lên một mạt gân xanh, đốt ngón tay tím ngắt, cả người run rẩy không ngừng. Liên Kiều lo lắng nàng sẽ đi tìm ác quỷ kia, vội vàng nhào tới ôm chặt lấy thân thể của nàng kéo lại. Liên Kiều không nghĩ Đằng Triệt lại có sức lực lớn vô cùng, lập tức đã đẩy nàng ngã xuống, rồi đứng lên vẻ mặt điên cuồng hô to: “Hắn là cố ý, cố ý… hắn vẫn chưa từ bỏ ý định, giết người nhiều như vậy nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định…hắn là ma quỷ, là sài lang thích ăn tươi nuốt sống người, hắn là ác quỷ đến từ địa ngục…” Đằng Triệt giống như người điên, la đến khàn cả giọng, thanh âm này càng khiến nàng giống như lệ quỷ đến từ địa phủ âm u. Có thể do bị kích thích quá mạnh mới khiến nàng mở miệng nói chuyện, vì từ khi bị nhốt ở đây, Đằng Triệt một câu cũng không nói, Liên Kiều nghĩ nàng bị mất tiếng nói, vốn định tìm cơ hội chữa trị cho nàng. Hiện tại xem ra không cần nữa rồi.
“Hắn không buông tha chúng ta, sẽ không bỏ qua cho chúng ta…” Hai mắt Đằng Triệt đầy sợ hãi nhưng lập tức lại giống như người bệnh tâm thần cười ha hả: “Hắn cả đời này đừng hòng nghĩ đến, ha ha ha…đời này đừng hòng nghĩ đến, ta sẽ không để hắn thực hiện được, ha ha ha ha..ha ha..”
Tiếng cười của nàng cực kỳ giống với tiếng khóc của trẻ con, Liên Kiều cùng nàng sống ở đây nghe được lông cũng dựng đứng cả lên. Bất quá lúc Đằng Triệt điên điên khùng khùng, thanh âm đứt quãng tê rống lên, như vậy nàng mới hiểu được một điều quan trọng, một tin tức cực kỳ quan trọng. Trong tay Đằng Triệt có vật mà Huyết thái tử cần nên vì việc này mà hắn mới diệt cả tộc Ngạc Lỗ. Như vậy Huyết thái tử đối với Tô Lạp sở tác sở vi…nàng không còn dám nghĩ tới nữa.
Sáng sớm, ánh mặt trời xuyên qua ngọn cây chiếu vào phòng, chiếu thẳng lên mặt Liên Kiều, nàng liền tỉnh, nàng không biết Đằng Triệt khi nào thì ngừng cũng không biết khi nào mình ngủ, tỉnh lại chỉ thấy cả người đều đau, nàng đưa tay xoa xoa huyệt thái dương.
Mệt mỏi đứng lên, thấy Đằng Triệt nằm trên giường không biết là đang ngủ hay giả vờ ngủ, tóm lại là đang nhắm mắt, haiz. Nàng đẩy cửa rồi đi ra ngoài, không ai ngăn chặn nàng. Nàng giống như cô hồn bước đi thoát cái đã đến nơi của Tô Lạp lúc nào không hay, nhưng cũng chỉ đứng bên ngoài không dám đi vào.
Đứng một hồi, Liên Kiều cảm thấy như vậy cũng không có ý nghĩa gì, cho dù gặp mặt cũng không biết nên nói gì. Xoay người đi lại bị một âm thanh tinh tế mà ôn nhu gọi lại.
“Liên cô nương, chủ tử gọi người vào.” Cất tiếng gọi nàng là một tiểu cô nương với gương mặt thanh tú, so với Tô Lạp cũng không nhỏ hơn bao nhiêu.
“Chủ tử?” Liên Kiều nghi ngờ hỏi lại.
“Đúng vậy, chủ tử phân phó ta thấy Liên cô nương đến nhất định phải lễ phép”. Tiểu nha đầu này nói chuyện lanh lợi nhu thuận như vậy làm người ta rất thích.
Đi theo tiểu cô nương vào bên trong, thấy Tô Lạp ngồi trên mép giường, thần sắc thật bình tĩnh. Liên Kiều đi qua nhẹ nhàng ngồi bên cạnh nàng.
Tô Lạp ngẩng đầu nhìn nàng thản nhiên cười.
Liên Kiều có chút hoa mắt, phát hiện Tô Lạp đúng thật là một nữ tử xinh đẹp.
“Mục Sa Tu Hạ, đó là tên của hắn, ngày đó hắn nói cho ta biết.” Tô Lạp thản nhiên nói, khoé miệng ẩn ẩn hàm chứa nụ cười, “Hoá ra tên của hắn nghe hay như vậy.”
Liên Kiều nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay Tô Lạp, nắm chặt bàn tay nàng, “Hắn đối đãi với ngươi có tốt không?”
Tô Lạp gật gật đầu, trên mặt một thoáng ửng hồng.
“Hắn nói hai ngày nữa mang ta về kinh, hắn muốn phụ hoàng gặp ta.” Nói ra lời này trong mắt Tô Lạp hiện rõ khát khao.
Xem ra Tô Lạp không hiểu được ý đồ của hắn, mà không hay biết gì cũng không phải là việc xấu, chỉ sợ mộng thì một ngày nào đó cũng phải tỉnh.
Hai ngày sau quả nhiên theo như lời Tô Lạp nói, Huyết thái tử phải về kinh. Trát Nhân Tây, Tô Lạp, Đằng Triệt, thậm chí Liên Kiều cũng bị dẫn về. Đi về thượng kinh đường cũng không xa, hai ngày sau là tới nơi. Vào thành một lúc, Liên Kiều phát hiện nơi đây rộng lớn vô cùng, thành thị phồn vinh, một chút cũng không thấy cảnh sa mạc tiêu điều. Một con sông lớn xuyên qua toàn bộ thành thị, mọi người ở đây gọi nó là Thủy Tinh hải, thật ra đây là một trong ba lưu vực sông lớn nhất ở đây. Ngoài thành còn có mấy nhánh sông vòng quanh tường thành, hình thành hàng rào bảo vệ thành tự nhiên. Một toà thành nằm giữa sa mạc lớn như một mảnh ốc đảo, cây cỏ tốt tươi, phong cảnh động lòng người, dân cư tập trung phần đông, phồn vinh hưng thịnh, đây là thủ đô của Cách Tát quốc.
Mục Sa Tu Hạ đem Tô Lạp và Đằng Triệt bố trí ở phủ đệ của mình, không biết vì sao lại đem Liên Kiều mang vào cung. Đưa nàng cho một nữ quan rồi cứ thế mà vỗ vỗ mông bỏ chạy.
Liên Kiều bị an bài giúp việc ở Tịnh Đình Uyển, thường ngày làm công việc dọn dẹp quét tước vệ sinh, tuy rằng đối với người khác nàng là dị tộc rất đáng khả nghi, nhưng nàng là do thái tử mang về nên cũng chỉ có thể nói năng thận trọng hơn, không dám hỏi han gì, như vậy nàng cũng thanh tĩnh được phần nào. Nhưng nàng đối với tương lai mờ mịt, không biết mình có thể cứ như vậy mà làm cung nữ, an an ổn ổn sống cuộc đời còn lại đến khi ch.ết thì không chừng có thể trở lại thế giới cũ. Nghĩ như vậy Liên Kiều cũng không vì mỗi ngày lặp lại một cách đơn điệu mà cảm thấy chán, ngược lại còn thật sự nghiêm túc vui vẻ mà sống. Trong cung có vài cung nhân sinh bệnh nhưng không mời được thái y chữa bệnh, nàng cũng giúp đỡ bọn họ chữa trị, cũng chữa được cho nhiều người mắc bệnh mãn tính nên mọi người dần dần cũng không hề bài xích nàng nữa, ngược lại lại càng ngày càng thích nàng, nàng ở trong cung quan hệ với mọi người cũng ngày càng tốt hơn.
Bỗng một hôm, có hai người mặc áo bào đen, chân mang giày ủng màu nâu chạy đến tìm nàng. Khi nữ quan quản sự của Tịnh Đình Uyển đem hai người kia đến trước mặt nàng, nàng có chút dự cảm nhưng không nghĩ ra là việc gì.
“Thỉnh Liên cô nương theo chúng ta một chuyến”. Một trong hai người nói.
Khoé môi thoáng hiện một nụ cười khổ, thật có thể không đi sao?
Cái gì tới thì trốn cũng không được, Liên Kiều đưa tay ra trước ý bảo họ dẫn đường.
Rẽ trái rẽ phải một hồi, Liên Kiều đi theo hai người này cũng chừng nửa canh giờ, thật không nghĩ hoàng cung rộng lớn này so với Tử Cấm Thành có hơn chứ không kém. Hai chân nàng đã muốn rớt ra rồi, đang muốn mở miệng hỏi bọn họ đã tới hay chưa thì hai người phía trước đột nhiên dừng lại, xoay người nói: “Liên cô nương thỉnh chờ.” Nói xong liền biến đi nhanh không thấy tăm hơi.
Liên Kiều đứng ở ngoài cửa tò mò nhìn qua nhìn lại, phát hiện đây là một toà đại điện. Đỉnh điện cao cao, tất cả đều mạ vàng, trong điện có tám cây cột trụ bằng gỗ lim một người ôm cũng không hết, trên thân cột chạm trổ phù điêu sống động, nhìn kỹ thì không phải là phù điêu hình rồng mà là biểu tượng của sa mạc – Dã Lang, thì ra đây là biểu tượng mà người Cách Tát quốc sùng bái.
Trong điện trống rỗng, ngoài một cái giường bằng gỗ lim lớn khắc hoa mạ vàng ở ngoài phủ sa trướng thì không có vật gì hết. Bố trí như vậy nhất định là do lo lắng bị tấn công, không gian to như vậy lại không có chỗ để che giấu muốn tiếp cận cũng không phải chuyện dễ gì, xem ra người ngủ ở bên trong nhất định sẽ có cảm giác rất an toàn.
Trong chốc lát bên trong có một vị thái giám vẻ mặt già nua đi ra mời nàng vào. Đi theo vào bên trong điện, Liên Kiều liếc mắt đã thấy Huyết thái tử đứng ở bên giường, khuôn mặt anh tuấn tối sầm. Kế bên hắn còn có một người mang khăn che mặt, mặc một bộ cẩm y, dáng người yểu điệu, vòng eo thon nhỏ uyển chuyển như rắn nước, phía trên cái khăn che mặt kia lộ ra một đôi mị nhãn khiến người ta hồn xiêu phách lạc, nhìn vào ánh mắt đó cho dù là thân nữ nhân cũng bị nàng mê hoặc đến mất tâm thần. Ánh mắt trong suốt như chứa lệ quang, thật chỉ có thể nói là hạt sương trên hoa, không biết sau khi bỏ cái khăn che mặt kia ra thì khuynh quốc khuynh thành cỡ nào.
Thấy nàng đến gần, Mục Sa Tu Hạ mới lạnh lùng nói: “Ngươi cũng biết người nằm trên giường này là ai?”
Liên Kiều thản nhiên đảo mắt liếc hắn một cái, không lên tiếng.
Hắn tiếp tục nói: “Đây là đương kim thiên tử của Cách Tát quốc, còn không mau quỳ xuống.”
Aiz, tình cảnh bắt buộc Liên Kiều đành phải quỳ gối hành lễ miệng ân cần thăm hỏi ma quỷ nằm trên giường có thể sống một vạn năm, rồi lại chúc phúc cho hắn sống đến một ngàn tuổi, trong lòng lại thầm nói “Gì chứ? Lão tử nhà ngươi muốn ta đến hành lễ vấn an?” Không nghĩ tới hắn còn nói: “Đây là Mặc đại thượng phi, còn không mau hành lễ.”
Quỳ lão tử rồi còn muốn quỳ tiểu nhân, nhưng người đang dưới mái hiên nhà người ta không thể không cúi đầu a.
“Lại đây.” Hắn ra lệnh một tiếng Liên Kiều bất đắc dĩ phải tới gần.
“Hoàng thượng bệnh nặng, ngươi nếu không dùng hết tâm sức trị liệu thì cẩn thận cái đầu của ngươi.”
Liên Kiều nghe xong lời này liền phát hoả, cái gì mà không dùng hết tâm sức thì đầu rơi chứ? Hiện tại rốt cuộc ai cầu ai? Nàng lập tức cười lạnh nói: “Thái tử nói quá lời, dùng người thì không nghi, nghi thì không dùng người, nếu Thái tử không tin được ta thì xin thỉnh cao nhân khác, ta chỉ là nữ nhân nhỏ bé yếu đuối không đủ khả năng nhận tội danh này đâu.”
Vốn tưởng rằng Mục Sa Tu Hạ chắc chắn sẽ giận tím mặt, không ngờ hắn lại không phát hỏa mà lạnh lùng nhìn nàng, giọng điệu hoà hoãn một chút: “Nếu ngươi trị được bệnh cho Hoàng thượng ngươi sẽ được trọng thưởng.”
Nữ nhân xinh đẹp bên cạnh cũng mềm mại mở miệng, thanh âm mang theo tiếng khóc nức nở càng thêm duyên dáng: “Liên cô nương nếu có thể chữa khỏi bệnh cho Hoàng thượng ta nguyện cả đời vì cô nương bưng trà rót nước, tùy cô nương sai khiến.”
Xí, nữ nhân này nói chuyện thật giả dối, cho dù nàng trị hết bệnh cho Hoàng đế thì nàng thật có lá gan dám kêu phi tử của Hoàng đế đến hầu hạ nàng sao? Lúc đó chắc nàng ngại mệnh mình dài quá a.
Không muốn để bọn họ nói nhảm nhiều, Liên Kiều ngồi xuống lẳng lặng bắt mạch cho lão Hoàng đế, lại nhìn nhìn cánh tay, đầu gối, chỗ các đốt ngón tay, hỏi: “Hoàng thượng có phải thường xuyên bị đau ở các đốt ngón tay không?”
“Đúng. Hôm nay đã đau đến không cử động thân thể được, viện thái y đều thúc thủ vô sách – bó tay không có biện pháp.” Một lão thái giám trả lời.
Liên Kiều gật gật đầu: “Hẳn là viêm khớp mãn tính, nhưng nơi này là sa mạc, khí hậu khô ráo sao lại mắc chứng bệnh này?”
Không đợi thái giám dáp lời, bên trong lão Hoàng đế lại mở miệng trước: “Trẫm thời trẻ mang binh đi đánh giặc, từng một đường đánh tới Lương quốc, nơi đó có một khe núi bốn mùa như xuân, phong cảnh như bức tranh, đặc biệt ẩm thấp, lúc ấy trẫm đang bị thương, ở lại nơi đó để trị thương mới trở về, nhưng lại bị đau khớp. Tuổi trẻ thể lực cường tráng nên không chú tâm, đến khi càng ngày càng già thì càng nặng, vài năm trở lại đây còn không thể bước đi được nữa.”
Thì ra là thế, lão Hoàng đế bị thấp độc (độc sinh ra nơi ẩm thấp) thâm nhập vào các đốt ngón tay từ thâm căn cố đế nào rồi, nếu lúc ấy có thể dùng đúng phương pháp trị liệu, xử lý kịp thời thì hoàn toàn có thể trị tận gốc nhưng hiện tại muốn loại bỏ thấp độc trong cơ thể mà dụng cụ y học tiên tiến hiện đại phụ trợ không có thì không có khả năng trị rồi.
Đi ra ngoài điện, Liên Kiều đem băn khoăn trong lòng nói cho Mục Sa Tu Hạ biết.
“Bệnh của Hoàng thượng ta chỉ có thể tận lực giảm bớt đau đớn cho ông ấy nhưng thấp độc đã xâm lấn trong cơ thể nhiều năm, hiện đã xâm nhập vào lục phủ ngũ tạng rồi. Theo phương thuốc của ta chỉ có thể trị được phần ngọn không trị được phần gốc, thỉnh thái tử điện hạ hiểu cho, ta chỉ là thầy thuốc không phải thần tiên.”
Mục Sa Tu Hạ gật gật đầu: “Điểm ấy bổn vương biết, ngươi chỉ cần làm tốt bổn phận của ngươi, mặt khác không cần lo lắng.”
Aiz? Nam nhân lãnh huyết này từ khi nào thì trở nên nói chuyện dễ nghe như vậy? Liên Kiều cảm thấy thích ứng có chút khó khăn. Có điều, hắn đã nói nếu trị không hết nàng cũng không cần lo lắng, vậy thì nàng cũng không cần lo lắng nhiều như vậy.
Tiểu thái giám ở phía trước dẫn đường, Liên Kiều theo hắn đến y quán của viện thái y.
Mục Sa Tu Hạ nhìn bóng dáng nàng dần dần đi xa thì thào tự nói: “Chẳng lẽ trên đời thật sự có người giống nhau vậy sao?”