Chương 23: Gian tình

“Cô nương, đến, đến phủ thái tử rồi.” Tiểu Đức Tử cẩn thận nói.


Ô~~buổi sáng hôm nay chủ tử nhà hắn nhận được thánh chỉ kia thì rất không bình thường, ánh mắt nhìn đến ai cũng là một biểu tình hận không thể đem đối phương một ngụm nuốt vào, nếu là nữ nhân khác nhận được thánh chỉ như vậy chỉ sợ hưng phấn đến mức ngất xỉu đi, nhưng chủ tử nhà hắn, ánh mắt đằng đằng như muốn ăn thịt người, giống như phải lôi thái tử điện hạ ra lột sống mới cam tâm. Bây giờ hắn thật sự không dám xác định chủ tử hắn đến phủ thái tử là đúng hay sai.


Đứng trước cánh cổng rộng rãi, tràn ngập khí thế của phủ thái tử, Liên Kiều tức giận đến phát run, hai tay nắm chặt bắt đầu từ trắng bệch đến bây giờ là đỏ đến phát tím, nàng thực sự tức giận đến không nói nổi, chỉ có thể há miệng thở dốc, đến nỗi khiến cho mình không ch.ết vì xuất huyết não cũng ch.ết vì trúng gió.


Tên sắc ma trời đánh kia, đồ điên, hết việc làm hay sao mà cầu cái hôn? Sao hắn không đi ch.ết đi hả?


‘Thình thịch thình thịch…’ Tiếng đập mạnh vào đại môn của phủ thái tử vang đến rung trời, vài tên hạ nhân chạy đến, nhìn thấy Liên Kiều, trông thấy tư thế hung thần ác sát của nàng nên không ai dám đến ngăn cản.
Liên Kiều một bên đi, một bên rống: “Mục Sa Tu Hạ ngươi lăn ra đây cho ta.”


Vài tiểu thị nữ sợ tới mức không dám bước ra, thử hỏi ai có lá gan gọi thẳng tục danh của thái tử gia, lại có ai dám ở thái tử phủ kêu gào bảo thái tử lăn ra đây cho nàng gặp. Liên thái y quả thật là một người vô cùng dũng mãnh nha. Ai nấy không hẹn mà cùng trao cho nàng một ánh mắt sùng kính.


available on google playdownload on app store


“Ngươi tìm ta?” Không biết khi nào Mục Sa Tu Hạ đã đứng ở giữa sân, dù bận nhưng vẫn ung dung đứng từ xa nhìn vẻ mặt đầy hận ý của Liên Kiều, sớm đã đoán được nàng sẽ đến, không ngờ lại tới nhanh như vậy, hiệu suất khá cao.


Nhìn thấy hắn, Liên Kiều đề khí chiến đấu hướng thẳng tới, ba bước cũng thành hai bước vọt tới trước mặt hắn, nói thật hung: “Dựa vào cái gì mà ngươi dám bảo Hoàng thượng tứ hôn? Dựa vào cái gì đòi thú ta? Dựa vào cái gì dám lấy ta ra nói đùa? Dựa vào cái gì hả?”


Nhìn nàng, Mục Sa Tu Hạ không nhanh không chậm trả lời: “Chỉ bằng ta là đương kim thái tử.”
Liên Kiều giật mình, lập tức càng thêm thẹn quá hóa giận rống to: “Thái tử thì giỏi lắm sao? Thái tử có thể cường thưởng dân nữ? Thái tử phạm pháp cũng phải cùng tội với thứ dân.”


Mục Sa Tu Hạ khẽ nhếch môi, thản nhiên sửa lại: “Liên thái y, mời ngươi nhớ kỹ, thứ nhất, tuy rằng, thái tử không có gì giỏi, nhưng thân phận cao hơn ngươi; thứ hai, ta cũng không có cường thưởng ngươi, mà là thú ngươi; thứ ba, Cách Tát Quốc ta từ trước đến nay không có luật thái tử phạm pháp cùng tội với thứ dân.”


Nói xong, vẫn tà nghễ nhìn nàng, không ngờ nàng luôn điềm tĩnh lại có thể nổi giận, hơn nữa, dáng vẻ tức giận của nàng đúng là…đáng yêu ch.ết tiệt, đôi mắt sáng long lanh, mặt hồng lên, đôi môi kiều diễm mọng lên, cái miệng nhỏ nhắn khép khép mở mở mê người vạn phần. Hắn cảm thấy đề nghị sáng nay mình đưa ra với phụ hoàng quả là chủ ý không tồi.


Liên Kiều dần dần bình tĩnh lại, cúi đầu như đang ngẫm nghĩ gì đó, trong chốc lát, bỗng nhiên ngẩng đầu: “Thật ra ngươi có mục đích gì?”


Đáy mắt Mục Sa Tu Hạ hiện lên một tia giảo hoạt, quả nhiên là nữ nhân thông minh, tỉnh táo lại thì lập tức có thể nghĩ đến vấn đề mấu chốt, hắn càng ngày càng thấy hứng thú với nàng.


“Bổn vương thú phi, cũng giống như một người nam nhân lấy một nữ nhân làm vợ vậy, đó là điều thiên kinh địa nghĩa (là điều tất nhiên), nếu nói là có mục đích gì, thì nam nhân trong thiên hạ là có mục đích gì, bổn vương cũng là mục đích ấy.”


Rõ ràng là dùng cái kiểu giả vờ ngớ ngẩn để lừa nàng mà, Liên Kiều cười lạnh: “Nói như vậy, thái tử điện hạ là bị sắc đẹp của ta mê đảo?”
“Có thể nói như vậy.” Nói dối không chớp mắt.


U oán liếc mắt nhìn hắn một cái, Liên Kiều thở dài xác thực nói: “Nhưng ta không thích ngươi.”
Hắn cười đến tà nịnh: “Không sao cả.”


Đối mặt với người không nóng không lạnh, không âm không dương, không nhanh không chậm, khốn kiếp, nàng thật sự không nói được gì, nhưng tưởng tượng đến ít ngày nữa sẽ gả cho hắn, lòng lại thật không cam lòng, bây giờ chỉ còn cách tìm lão Hoàng đế thôi.
~-~


“Thỉnh Hoàng thượng thay vi thần làm chủ.” Liên Kiều quỳ gối trước mặt Hoàng đế, giọng nói bình tĩnh.
Lão Hoàng đế liếc mắt nhìn Liên Kiều, khẽ trầm ngâm nói: “Ái khanh bình thân.”
Liên Kiều nhìn thẳng lên chủ vị: “Hoàng thượng…”


Hoàng đế khoát tay nói: “Trẫm biết tại sao ngươi lại đến, nhưng mà chiếu chỉ đã hạ không thể sửa, ngươi lui ra đi.”
Liên Kiều tiếp tục đấu tranh: “Nhưng mà bệnh Hoàng thượng còn chưa hết, vi thần nguyện ở bên người Hoàng thượng mà tận tâm tận sức…”


Lão Hoàng đế hiểu ý cười nói: “Trẫm tự biết thân mình, không cần nhiều lời, vài ngày nữa đại hôn rồi, lui ra đi.”
~-~


Trốn sao? Nàng sẽ không làm những việc ngu xuẩn như vậy, chỉ làm trò cười mà thôi. Ngồi yên? Lại càng không, đó không phải là phong cách của nàng. Nếu hắn nhất định muốn mình trở thành phi tử của hắn chắc chắn là chuyện sớm hay muộn, như vậy thì chỉ có thể lo cho cuộc sống sau này của một thái tử phi phải như thế nào thôi.


Đêm đó, Liên Kiều quyết định lại đến thái tử phủ, cùng hắn làm một giao dịch.


Theo thái y viện đến cửa cung có một đường tắt thông qua một khoảng sân rộng yên tĩnh, ngày thường không ai chăm sóc hay để ý, nghe nói lúc đầu là thư phòng của công chúa đương triều, sau công chúa bị nhiễm bệnh mất sớm, nên viện này cũng bị bỏ hoang, không ai vào ở, cũng không ai quét tước chăm sóc. Ban ngày khi theo người khác đi qua cũng đã cho người ta cảm giác như từng trận gió lạnh thổi tới rồi, ban đêm thì Liên Kiều chưa từng đi qua bao giờ. Vì để thuận tiện, Liên Kiều không dẫn theo hai cái đuôi Tiểu Đức Tử và Y Mã, không nghĩ tới ngày phải đi qua đường tắt này, vô tình mà đi đến khu vườn này.


Da đầu run lên, chân bước không ngừng, cảm thấy như phía sau có cái gì đi theo mình. Liên Kiều thật hối hận ch.ết được khi chạy đến đây.
“n…A…Ưh..Oh”


m thanh này? Liên Kiều bước chân đang nhanh đột nhiên dừng lại, trán toát ra một tầng mồ hôi lạnh, sẽ không phải gặp tà chứ. Thật sự là nghĩ đến cái gì là đến cái đó sao.


Đứng trong chốc lát, dần dần phát hiện âm thanh này có chút không thích hợp, giống như…hình như là bị cái gì kìm lại. Bất giác đi theo hướng có tiếng rên rỉ phóng đãng, đứng phía sau cánh cửa gần thư phòng, nhìn qua cánh cửa, rốt cục nàng cũng thấy rõ được gương mặt người trong phòng, Mặc Đại thượng phi toàn thân trần trụi, không tấc vải, thân như dây leo quấn quanh Mục Sa Tu Hạ đang mang một ánh mắt lạnh lùng, khoé miệng khẽ nhếch lên hiện một ý cười lạnh lẽo. Tay hắn không mang theo chút thương tiếc vuốt ve ngực nàng ta đến đỏ sẫm. Nhìn Mặc Đại bị hắn vỗ về chơi đùa nhào nặn thành một vũng bùn, từ đáy mắt hắn là một mảnh cười nhạo tàn khốc.


Mặc Đại như muốn tan ra, không ngừng dây dưa cùng hắn, cọ xát trên người hắn, nhưng vẫn không dám mở quần áo hắn. Rốt cuộc, gần như đến thời khắc điên cuồng, hắn buông nàng ra, Mặc Đại cảm thấy một trận hư không, đã muốn đạt đến tận cùng tim đập nhanh thân mình không thôi nổi lửa, lại thoáng cái chỉ còn lại khoảng không.


Mục Sa Tu Hạ đã sớm đứng lên, lạnh lùng nhìn chăm chú vào nàng.
“Điện hạ?” Mặc Đại nghi hoặc, muốn tiến lên bám lấy hắn, lại bị ánh mắt lãnh tuyệt của hắn doạ lui đi, chỉ phải ngập ngừng nói: “Điện hạ không cần Mặc Đại sao?”


Hắn khinh thường định cất bước rời đi, rốt cục Mặc Đại cũng không khống chế được, ôm lấy cổ hắn từ phía sau, nói nức nở: “Ả kia có gì tốt, chàng không nên thú nàng ta, nàng ta đâu có thương chàng, chỉ có ta, chỉ có ta mới thật sự yêu chàng mà. Vì sao chàng lại không chịu quay đầu lại nhìn ta. Vì sao…”


Mục Sa Tu Hạ cười lạnh: “Yêu thương nhung nhớ?! Nữ nhân, cho tới bây giờ bổn vương chưa từng thiếu.”


Mặc Đại rũ người như hoa trong mưa, ngước nhìn người lạnh lùng trước mắt, nam tử lãnh tâm, khoé môi gợi lên ý cười làm điên đảo chúng sinh, thong thả buông một câu khiến người khác như đông cứng cả người: “Ngươi không xứng.”


“Ha.., vì sao chàng lại đối với ta như vậy? Ta… Ta là thật sự yêu chàng mà.” Mặc cho Mặc Đại cầu xin như thế nào, đáy mắt Mục Sa Tu Hạ vẫn lạnh như băng.


Cảm thấy mệt mỏi, Mặc Đại chán nản nhặt quần áo trên mặt đất mặc lại từng cái từng cái lên người, chậm rãi đi đến cạnh cửa, Liên Kiều sợ bị nàng phát hiện, nhanh trốn vào bóng tối.


Bước ra khỏi cánh cửa, nàng vô thần nhìn thẳng về phía trước, buồn bã cười nói: “Ngươi là nam nhân không có tim, trên thế giới này, ngoại trừ chiến tranh ra, không biết còn có thứ gì có thể khiến ngươi phải sôi trào. Ta sai rồi, ngay từ đầu đã sai rồi.” Nói xong cũng không quay đầu lại, chạy vội ra ngoài.


Trò hay chấm dứt, Liên Kiều cụt hứng ngồi ở phía sau cửa, lòng thầm khinh thường, lại là những vụ bê bối xảy ra trong cung đình, nhàm chán.
“Ra đây.” Một tiếng quát lạnh.


Ách! Không xong, nàng sao lại quên chứ, Mục Sa Tu Hạ có cái lỗ tai còn tinh hơn chó săn, động tĩnh trong phạm vi một trăm bước đừng hòng qua mặt được hắn. Nói vậy, lẽ nào khi nàng vừa bước vào hắn đã phát hiện ra.


Ra thì ra, làm việc xấu là hắn, có cái gì mà nàng phải trốn trốn tránh tránh, che che lấp lấp. Nghĩ vậy, Liên Kiều sửa sang lại quần áo, vỗ vỗ tro bụi trên người, oai vệ mà hào phóng từ cửa sau đi ra.
“Thái tử điện hạ.” Nàng ra vẻ thoải mái mà chào hỏi.


Hắn liếc mắt nhìn cô một cái, lạnh nhạt nói: “Liên thái y đi tản bộ?”
Liên Kiều nói cho có lễ: “Ánh trăng hôm nay đẹp lắm.”


Hắn xoay người nhàn nhã đi đến sau án thư, tựa vào ghế nằm, ánh mắt tối tăm bắn về phía nàng, chậm rãi nói: “Thật hy vọng Liên thái y có thể đẹp giống ánh trăng này.”


Uy hϊế͙p͙ nàng? Cười lạnh, tâm niệm liền thay đổi nhanh, tối nay chính là một cơ hội tuyệt hảo. Vì thế nàng cũng tìm một chiếc ghế dựa bình tĩnh ngồi xuống, cùng hắn xa xa nhìn nhau.
“Việc tối nay Điện hạ sẽ không giết người diệt khẩu chứ?” Nàng cười đến tuyệt mỹ.


“Liên thái y nói đùa, người là người bổn vương sắp cưới làm thái tử phi, bổn vương sao giết ngươi được.”
Phải, chính là những lời này, Liên Kiều cười đến càng mị: “Vậy, ta cũng có thể cả gan làm một giao dịch cùng Điện hạ?”


Mục Sa Tu Hạ cười bí hiểm, nhìn không ra hỉ hay nộ, thản nhiên phát ra một tiếng: “Sao~?”
“Nếu Điện hạ có thể đáp ứng ta ba điều kiện, ta sẽ không nói chuyện này ra.”
“Nói đi.”
Hắn không tức giận, nghĩa là đã bị nàng quơ được nhược điểm, giận mà không dám nói gì.


Liên Kiều mừng thầm, nhưng không biểu lộ ra ngoài: “Thứ nhất, sau hôn sự ta phải có không gian cuộc sống độc lập, ngươi không được hạn chế tự do cá nhân của ta.”


Nhìn hắn liếc mắt một cái, không có phản ứng gì, tiếp tục: “Thứ hai, chưa cho phép của ta không được tùy tiện vào phòng ngủ của ta. Thứ ba, cũng là điều trọng yếu nhất, ta từ chối ngủ chung giường với ngươi.”
Một hơi nói xong, không sợ gì mà nhìn thẳng vào hắn.


Mục Sa Tu Hạ yên lặng nhìn nàng vài giây, lập tức cười ha hả, giống như nghe được chuyện gì buồn cười siêu cấp, từ khi nhìn thấy hắn lần đầu tiên cho đến bây giờ, Liên Kiều còn chưa từng thấy hắn cười to như vậy, có chút lạnh người nhìn hắn, lo lắng không biết có phải mình làm hắn điên rồi không.


“Được.” Tiếng cười ngừng lại, hắn sảng khoái đáp ứng.
Liên Kiều có chút ngạc nhiên, không nghĩ hắn lại tốt như vậy. Chẳng lẽ nàng thật sự uy hϊế͙p͙ được hắn?


Thật lâu về sau nàng mới biết được, Mục Sa Tu Hạ căn bản sẽ không chịu bị nàng áp chế, bởi vì tân hoàng Cách Tát kế nhiệm sẽ tiếp nhận cả hậu cung giai lệ của tiền triều, mà Hoàng đế coi trọng thái tử nên phi tần đều tùy ý hưởng dụng, cũng sẽ không bị cho là phạm thượng. Điều này cũng làm cho Liên Kiều không hiểu được, ngày đó ban đêm Mục Sa Tu Hạ vì sao lại đáp ứng ba điều kiện của nàng.






Truyện liên quan