Chương 50: Mất tích

“Hạ?” Không ngờ hắn sẽ xuất hiện, Liên Kiều kinh ngạc, sau khi đứng vững, nhẹ nhàng liếc mắt qua Lạc Phong bên cạnh, bình tĩnh nhìn vẻ mặt giận giữ, gần như bùng nổ của Mục Sa Tu Hạ mà tiến đến.
Cách hắn ba bước, dừng lại, nàng bình tĩnh nói: “Ngươi hiểu lầm.”


Híp mắt, hắn mâu trung không xác định, nặng nề mà bi thương nhìn nàng.
“Hiểu lầm?” Hắn hạ tầm mắt nhẹ giọng nói, nghiền ngẫm từ này.


Hắn sau khi rời khỏi nàng liền bắt đầu tự trách không thôi, hắn nghĩ muốn giải thích với nàng, nàng lại nghe không vào một chữ nào, hắn giận, hắn lo lắng, hắn không biết làm gì, hắn lựa chọn trốn tránh. Chính là mọi thứ đều không thể loại bỏ được sợ hãi trong lòng hắn, nữ nhân của hắn, nữ nhân duy nhất mà hắn yêu, nàng cùng những nữ nhân khác bất đồng, hắn ngay từ đầu đã biết, nhưng chính bởi vì chỗ không giống người thường này, lại thu hút hắn sâu sắc. Sao hắn có thể đối xử với nàng như những người nữ nhân khác, cưỡng ép nàng.


Vì vậy, hắn liền khẩn cấp trở về, thống hận chính mình để nàng lại một mình trong tẩm cung, một mình đi ra ngoài, không ngờ lại làm cho hắn thấy nàng cùng Lạc Phong cùng nhau rời khỏi hoàng cung. Thì ra nàng căn bản không cần hắn an ủi, thì ra còn nhiều nam nhân chờ đợi ánh mắt nàng.


Ngẩng đầu nhìn nàng, trong mắt hắn toát ra một mạt cười lạnh, miệng nói những lời làm tổn thương nàng.
“Ta biết ngươi là người cừu oán tất báo, đối với Đổng Phóng như vậy, đối với ta cũng vậy!”


Hàn khí theo gan bàn chân tiến vào, nhe nhẹ mà thấm sâu vào lục phủ ngũ tạng, lạnh buốt cả người nàng, hắn đủ ngoan độc, một câu liền tổn thương nàng sâu vô cùng. Đã từng mười phần tín nhiệm nhưng lại không địch nổi một phần nghi kỵ bây giờ, hắn, thật tàn nhẫn!


available on google playdownload on app store


Nháy mắt thu hồi đau xót, đem miệng vết thương đang nhỏ máu thành vô sự bình an giả tạo, nàng ngạo nghễ ngẩng đầu, cười đến mê hoặc.
“Như nhau cả, thái tử điện hạ.”
Tàn khốc chợt lóe lướt qua, hắn trong mắt trào phúng: “Chẳng lẽ hắn so với ta càng có thể thoả mãn ngươi?”


Cố nén sự đau đớn, không cam lòng yếu thế mà đánh trả: “Mỗi người một vẻ.”


“Ba!” Một cái tát thật mạnh, dừng ở trên mặt nàng, đau, làm bùng lên lửa giận trong lòng nàng. Bên má trái sưng lên, năm cái dấu tay rõ ràng nổi tại trên mặt, tơ máu theo khoé miệng chảy ra, dưới ánh trăng vô cùng thảm đạm.


Mục Sa Tu Hạ hối hận, khi hắn giận dữ mà hạ một một chưởng kia liền hối hận, nhìn nàng đáy mắt là hận ý, hắn hận không thể để nàng cho hắn một đao, tay không ngừng run rẩy, nghĩ muốn vươn ra đem nàng hung hăng, gắt gao mà ôm vào lòng, nhưng lại bất động tựa như ngàn cân. Nghĩ muốn gọi nàng, yết hầu lại bị áp chế không phát ra một tiếng.


Trên gương mặt nóng bỏng đau đớn nhưng không bằng một phần vạn cái đau trong lòng nàng, có chút cao hứng, có thể làm cho hắn tức giận đến nổi điên, rốt cục cũng là hoà nhau.


Tiếng cười khẽ từ khoé miệng tràn ra, nàng xoay người đưa lưng về phía hắn, giọng điệu nghe tới nhẹ nhàng mà đầy sung sướng: “Mục Sa Tu Hạ, từ hôm nay, chúng ta không ai nợ ai.”
Chỉ có Lạc Phong thấy, những giọt nước mắt như thủy tinh từ trên gò má của nàng chảy xuống, nhanh chóng rơi vào đất.


Sải bước lên lưng ngựa, nàng khẽ quát một tiếng, vung roi ngựa, một lát, con ngựa liền biến mất trong tầm mắt.
Khe khẽ thở dài, Lạc Phong thanh âm réo rắt mà mềm mại: “Ngươi không nên tổn thương nàng như vậy.”


Mục Sa Tu Hạ híp mắt nhìn hắn, bình ổn thanh âm nói: “Tổn thương hay không tổn thương nàng, đều không quan hệ tới ngươi, đừng để ta thấy ngươi cùng nàng gặp nhau, ta sẽ giết ngươi.”
Lạc Phong khiêm tốn khom người: “Vi thần cáo lui.”


Trở lại tẩm cung, một phòng yên lặng, ý niệm đầu tiên trong đầu, Liên Kiều còn chưa trở về. Ý niệm thứ hai trong đầu…… Hắn giận dữ xuất môn, gấp gáp đến Trầm Hương điện.
“Nàng đâu?” Hắn xông về phía vẻ mặt ngạc nhiên của Lạc Phong quát khẽ.


Mờ mịt ngẩng ra, lập tức nhíu mi: “Nàng còn chưa trở về sao?”
Mục Sa Tu Hạ cả kinh, tiến lên nắm vạt áo hắn quát hỏi: “Ngươi là nói nàng không có tới chỗ ngươi?”


Một cỗ dự cảm xấu liền nổi lên, trái tim run rẩy, đẩy Lạc Phong ra, hắn vội vàng đi ra ngoài, Liên nhi nàng rốt cuộc là đi đâu? Ngàn vạn lần đừng xảy ra chuyện a!


Cưỡi ngựa, Mục Sa Tu Hạ một đường chạy như điên, dọc theo đường trở về gấp gáp gọi to: “Liên nhi…… Liên nhi……Ngươi ở nơi nào…… Liên nhi ngươi ở nơi nào a….. Liên nhi…..”


Sơn cốc trống rỗng, chỉ có tiếng vang của hắn ở dưới ánh trăng tĩnh lặng lộ ra vẻ cô độc mà tĩnh mịch. Hắn đi tới đi lui tìm kiếm, lại tìm không thấy tung tích của nàng, gió núi thổi vù vù đem vết chân ngựa thổi mất, làm hắn không thể nào nhận ra, trong không khí không nghe ra chút hơi thở của nàng.


Mục Sa Tu Hạ lòng nóng như lửa đốt, miệng không ngừng gọi tên nàng, gọi đến yết hầu khàn đi cũng không thấy nửa điểm đáp lại. Nỗi sợ càng lúc càng sâu từ từ bao vây lấy hắn, hận thấu chính mình, nhất thời sơ suất, đêm hôm khuya khoắt nhưng lại để nàng một mình phóng ngựa rời đi, hắn rốt cuộc là làm sao vậy, hắn yêu nàng a, yêu nàng sâu sắc như vậy, lại làm cho chính mình tổn thương nàng, nếu Liên nhi xảy ra chuyện, hắn tuyệt đối không tha thứ chính mình.


Thề với trời, chỉ cần có thể tìm được Liên nhi, hắn nguyện ý nhận lỗi với nàng, nguyện ý sẽ nhận trừng phạt của nàng, sẽ không giận dữ với nàng, sẽ không tổn thương nàng, lại càng không động thủ đánh nàng, cho dù hắn phải đuổi đi tất cả nữ nhân, độc sủng một mình nàng cũng đều có thể, toàn tâm toàn ý trong lòng chỉ có nàng, chỉ cần nàng nói, hắn đều nguyện ý vì nàng làm, chỉ cầu trời có thể làm cho hắn tìm được nàng, đừng làm cho nàng gặp chuyện không may.


Bỗng nhiên, bên tai truyền đến tiếng vó ngựa rất nhỏ, rồi sau đó từ từ tới gần, Mục Sa Tu Hạ mừng rỡ như điên, quay đầu ngựa đi hướng tới tiếng vó ngựa. Tới gần, hắn mới thất vọng thấy rõ trên lưng ngựa là Lạc Phong.


Hỏi mấy thái giám, thị vệ canh cửa đều xác nhận Liên Kiều không có hồi cung, Lạc Phong liền mau chóng đuổi theo, nhìn Mục Sa Tu Hạ một bộ dạng mất hồn thì không phải hỏi nhiều liền biết, vẫn chưa tìm được Liên Kiều.
Sợ hãi giống như một lưỡi dao sắc bén, từn chút, từng chút cắm sâu vào tim hắn……


Bị trói tay chân, Liên Kiều ngửi được một mùi khó chịu liền giật mình tỉnh lại, chậm rãi mở mắt, trước mặt là một đôi mắt tam giác híp nhìn chằm chằm nàng chảy nước miếng đích thị là đại quốc sư Tang Kỳ.
“Nương nương tỉnh rồi?” Tang Kỳ hé ra khuôn mặt vừa xấu xa lại vừa ɖâʍ loạn.


Cảm giác được chính mình bị trói, Liên Kiều trong lòng vừa kinh vừa sợ, nhưng ở ngoài mặt vẫn cố giữ bình tĩnh: “Đại quốc sư đây là vì sao?”


Tang Kỳ đôi mắt vẫn chung quy lưu luyến ở ngực Liên Kiều chảy nước miếng, gian xảo cười: “Vi thần thỉnh nương nương tới đây, là vì hướng nương nương thỉnh giáo một việc.”
“Thỉnh giáo?” Liên Kiều cười lạnh, “Đem bản cung trói lại tới thỉnh giáo?”


Tang Kỳ vội áy náy mà nhìn Liên Kiều nói: “Vi thần cũng không muốn thế này, chỉ xem nương nương có nguyện ý hợp tác hay không thôi.”
Liên Kiều không hề đáp lời, lẳng lặng chờ động tác tiếp theo của hắn.
Tang Kỳ ánh mắt phát lạnh, giọng the thé nói: “Dẫn tới!”


“A Cổ?” Bị hai gã thị vệ đẩy mạnh về phía trước là A Cổ mình đầy thương tích, trên mặt bị đòn roi quất đến huyết nhục mơ hồ. Liên Kiều bỗng nhiên nghĩ ra được mục đích của Tang Kỳ.


Nhìn thấy ánh mắt sợ hãi của Liên Kiều, Tang Kỳ cười càng thêm đắc ý, hắn chính là thích chứng kiến bộ dạng sợ hãi của nữ nhân, thậm chí hắn bắt đầu ảo tưởng Liên Kiều thân mình uyển chuyển dưới thân hắn mà phóng túng, hạ thể liền cảm thấy khô nóng.


“Nương nương đã hiểu hết thảy?” Tang Kỳ tà tà cười, lợi lộ ra một mảng lớn, loang lổ vết men răng màu vàng.
Việc đã đến nước này, phủ nhận, giả ngu đều là vô dụng. Liên Kiều ngược lại trở nên tỉnh táo, thản nhiên nói: “Quốc sư ý muốn gì đây?”


“Ha ha ha……..” Tang Kỳ càn rỡ mà cười rộ lên, ghé sát vào Liên Kiều, tay nâng cằm nàng lên, “Nương nương quả nhiên thức thời, những thối nha đầu kia không thể so bì cùng người.” Cằm nàng da thịt thật mềm! Nữ nhân của Mục Sa Tu Hạ, hắn cũng muốn nếm thử chút.


Cằm dưới bị bàn tay ɖâʍ ô của hắn vuốt ve, Liên Kiều chỉ cảm thấy một trận ghê tởm đến muốn nôn. Ý đồ của người trước mắt đối với nàng rất rõ ràng, nhưng mà trong lòng nàng cũng dị thường rõ ràng, nếu không trốn ra ngoài, mình cuối cùng cũng chỉ có đường ch.ết, đã biết được nhưng bí mật không nên biết của hoàng thất Phiên Quốc, nàng tuyệt không trông mong vào việc hắn sẽ để nàng sống, xem hắn nhìn nàng bằng ánh mắt hạ lưu mà đánh giá, Liên Kiều tuyệt đối có thể đoán trước được chính bản thân mình sẽ ch.ết rất thảm.


Chỉ là nàng không cam lòng, không cam lòng ch.ết ở trong tay những người này, không cam lòng ch.ết dưới thân loại người này, nàng phải mau mau nghĩ biện pháp thoát đi. Nhưng mà tay chân bị trói, nàng rốt cuộc nên làm cái gì bây giờ? Gấp đến độ trong lòng bàn tay ứa ra mồ hôi lạnh, nàng kinh hoàng thấy gương mặt ghê tởm của hắn ngày càng phóng đại trước mắt.


Đợi đã, trước đây Liên Kiều chỉ cảm thấy người này ghê tởm, xấu xí, cố không để nhìn kĩ mặt hắn, hiện giờ hắn đem cả mặt để sát vào ý muốn khinh bạc, ngược lại làm cho Liên Kiều phát hiện một cơ hội sống.


Cẩn thận quan sát sắc mặt hắn, phát hiện trên đầu hắn có một tầng mồ hôi mịn, tuy rằng vào xuân, trời vẫn còn lạnh, làm sao lại ra mồ hôi, suy nghĩ, có lẽ người này nhất định là một kẻ phóng túng. Cùng với với quốc chủ ma quỷ làm hết mọi chuyện xấu, không biết làm tổn hại bao nhiêu con gái nhà lành, mùa trước vừa đúng vào đông, chuyện phòng the qua nhiều, thận âm hao tổn. Cách nói: “Chấn thương trong mùa đông lạnh, mùa xuân ấm áp sẽ bị bệnh.” Nàng sẽ chỉnh cái tên phù thủy đầu chó này thật tốt!


Tang Kỳ thấy Liên Kiều ánh mắt không chuyển nhìn hắn, tâm liền nở hoa, một đôi mắt chó lại không kiêng nể gì nhìn ngắm khắp người Liên Kiều.
“Nương nương nhìn cái gì chứ?”


Ách, người nay thật đúng là tự mình đa tình, cũng đã lớn thành cái dạng này mà còn có thể tự say mê, muốn ói!
Dịu dàng cười, Liên Kiều ra vẻ ngây thơ: “Vừa mới vào xuân, đại quốc sư như thế nào đầu lại đầy mồ hôi?”


Này vừa hỏi thật làm cho vẻ mặt Tang Kỳ bị kiềm hãm, biết Liên Kiều y thuật cao minh, chẳng lẽ nàng nhìn ra được cái gì? Ngay lập tức khống chế tâm tình, ngược lại nghiêm trang nói: “Đúng vậy, ta cũng không biết đến tột cùng là chuyện gì xảy ra, đều đã mấy ngày rồi, ngồi một chỗ cũng sẽ đổ mồ hôi.”


“Nếu nhu không ngại, ta sẽ vì quốc sư xem mạch.”


Tang Kỳ vừa nghe liền cao hứng không thôi, thầm nghĩ, ngươi một nử tử yếu ớt, cho dù cởi trói chẳng lẽ còn có thể bay khỏi lòng bàn tay hắn sao? Vội vàng lắc đầu: “Không ngại, không ngại, đã sớm nghe nói nương nương y thuật trác tuyệt, có thể để cho nương nương thân thể ngàn vàng vì hạ quan bắt mạch, thật sự là phúc phận kiếp trước hạ quan tu được a!” Nói xong liền tháo dây trói trên tay Liên Kiều.


Liên Kiều trong lòng cười lạnh, bất động thanh sắc, vươn ba ngón tay đến cổ tay chó của hắn. Trong chốc lát liền buông ra, kỳ thật nàng cũng không cần cẩn thận lắm, chỉ giả bộ thôi, thời gian nàng bắt ở cổ tay hắn thật ghê tởm, nàng đã cảm giác được hắn cả người tê dại hưng phấn, người này thật sự biến thái!


“Không tốt!” Buông tay ra, Liên Kiều giả bộ kinh hoàng hô nhỏ một tiếng, làm Tang Kỳ sợ tới mức cả người run rẩy, sợ hãi mà nhìn Liên Kiều.
“Nương nương, có, có gì không ổn sao?”


Trầm ngâm, Liên Kiều nhíu mi nói: “Quốc sư dạo gần đây lúc dậy có phải là thấy nóng nhiều lạnh ít, thường ra mồ hôi, na ná giống thương hàn?”
Suy nghĩ một chút, Tang Kỳ gật đầu nói: “Đúng, thường xuyên cảm thấy nóng, hơn nữa còn đổ mồ hôi, tựa như bây giờ.”


Gật gật đầu, Liên Kiều lại nói: “Sau khi ra mồ hôi, nóng cũng không giảm, mà lại khát nước, triệu chứng lại không quá giống với bệnh trạng của bênh thương hàn?”


“Đúng, đúng, chính là như thế này, ta cũng tưởng là bệnh thương hàn, uống thuốc rồi nhưng chung quy vẫn không chuyển biến tốt đẹp. Nương nương đây……. Hạ quan rốt cuộc là bị làm sao?” Tang Kỳ gấp đến độ săp khóc, đối với lời nói của Liên Kiều tin tưởng tới cực điểm.


Liên Kiều trong mắt hiện lên một tia giảo hoạt, không nhanh không chậm nói: “Bệnh này không nặng không nhẹ a.”
Lúc này Tang Kỳ nhanh chóng quỳ xuống dưới chân nàng: “Nương nương, người có thể cứu hạ quan, cứu cứu hạ quan a!”


“Đây là đương nhiên, đại quốc sư cứ yên tâm, ta kê một đơn thuốc, quốc sư sai người nhanh chóng đem tới, mỗi ngày uống, bảy ngày làm một đợt trị liệu, nếu đến lúc đó vẫn chưa hết, lại bắt mạch, kê đơn lại lần nữa! Bệnh này không dễ chữa! Làm không tốt liền ch.ết người a!”


“Được được, ta nhất định tuân theo lời nương nương dặn, không dám chậm chễ.”


Tang Kỳ thần sắc cung kính đem tới giấy bút, Liên Kiều đại bút vung lên, đem đơn thuốc viết xong đưa cho Tang Kỳ, nói nhỏ: “Ăn xong thuốc này sẽ có chút tác dụng phụ, chính là sẽ có chút tiêu chảy, cái này, đại quốc sư cần phải chịu đựng chút.”
“Hiểu, hạ quan chịu đựng được.”


“Nga, còn có, đại quốc sư nhớ kĩ một chút, mỗi ngày còn phải lộn mèo 300 cái, cộng thêm điên cuồng hét lên một canh giờ, làm cho khí độc trong cơ thể phân tán đi, như thế dược hiệu mới phát huy đến mức tốt nhất.”


Tang Kỳ gật đầu như giã tỏi: “Hiểu được, hạ quan nhất định làm theo nương nương phân phó.”
Liếc mắt đến những thị vệ đứng bên cạnh một cái, Liên Kiều cố ý nói lớn tiếng: “Ngoài ra, quốc sư bệnh này dễ lây, cần bốc thuốc nhiều một chút, đưa cho các huynh đệ cấp dưới cùng dùng.”






Truyện liên quan