Chương 92: Thành khẩn, tâm tư quá ích kỷ

Sau khi nghĩ lại, Lâm tướng cũng đoán ra được dụng ý của Tiêu Vương phủ. Tuy nhiên, ông ta đổ hết tất cả mọi chuyện lên đầu Tiêu Thiên Diệu, căn bản không hề nghĩ tới, đầu sỏ gây tội lại là Lâm Sơ Cửu.
Lâm tướng không cho rằng, nữ nhi vụng về kia của mình có thể có đầu óc như vậy.


Người hầu nhìn thấy Lâm tướng bất động tại chỗ, nhỏ giọng nhắc nhở một câu: "Lão gia, đại tiểu thư vẫn đang chờ ngài bên ngoài, ngài có muốn gặp hay không?"
"Đại tiểu thư cái gì, gọi là Vương phi nương nương." Lâm tướng lấy lại tinh thần, sắc mặt càng thêm khó coi.


Nữ nhi không có đầu óc, thật sự dễ dàng bị Tiêu Vương gia lợi dụng. Đúng là ngu không ai bằng, ông ta sẽ không thừa nhận mình đã sinh ra một thứ như vậy.
"Vâng, vâng, Vương phi nương nương đang ở bên ngoài, có nên mời nàng tiến vào hay không?" Người hầu vội vàng sửa sai, vùi đầu trước ngực.


"Không cần." Lâm tướng sửa sửa quần áo, "Bổn tướng sẽ đi gặp bọn họ, ngươi phái người đi tới Thuận Thiên Phủ, bảo phủ y phái quan sai tới đây bắt người." Mặc dù quan sai tám chín phần mười sẽ không tới, nhưng ông ta vẫn nên làm những gì có thể.


Lâm tướng nâng bước đi ra ngoài, khi ra tới cửa vừa lúc gặp Lâm phu nhân nghe tin cũng tới, "Lão gia, xảy ra chuyện gì? Ta nghe người ta nói, Sơ Cửu mang theo một đám người chặn trước cửa nhà. Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy?"


Lâm phu nhân mang vẻ mặt phiền muộn, đôi mắt ngấn lệ, Lâm tướng cố gắng đè ép tức giận xuống, "Việc nhỏ mà thôi, phu nhân không cần lo lắng." Lâm tướng là đại nam nhân đứng đầu. Những chuyện bên ngoài không bao giờ nói với Lâm phu nhân.


available on google playdownload on app store


"Không có việc gì thì tốt rồi. Lão gia, Sơ Cửu chỉ là một hài tử không có trái tim. Lão gia đừng chấp nếu như nàng làm điều gì khiến lão gia không vui. Nàng chỉ là vô tâm." Lâm phu nhân nói lời này có vẻ tốt cho Lâm Sơ Cửu, nhưng thực tế thì sao?


Bởi vì vô tâm, cho nên hành động của Lâm Sơ Cửu đều là phản ứng chân thật, bao gồm cả chuyện giúp Tiêu Thiên Diệu đối phó với thân cha của mình.
Lâm tướng co giật khóe miệng, gật gật đầu: "Phu nhân yên tâm, ta đã biết."


Lâm phu nhân thấy chuyển biến tốt nên lập tức dừng lại, vội vàng thối lui qua một bên nhường đường cho Lâm tướng.
Lâm tướng không quyết đoán mở cửa chính ra giống như Lâm Sơ Cửu, ông ta chỉ sai người mở cửa hông ra.


Đi ra từ cửa hông, khí thế lập tức đã yếu đi một nửa. Nếu như không so sánh với Lâm Sơ Cửu thì không có gì để nói. Tuy nhiên, bởi vì Lâm Sơ Cửu đã ung dung hoa quý đi ra từ cửa chính trước đó, khi đám học sinh do Lưu Vĩnh Sinh cầm đầu nhìn thấy Lâm tướng lặng lẽ đi ra từ cửa hông, biểu tình trên mặt đều trở nên tinh tế.


Lâm tướng vừa ra khỏi cửa đã nhìn thấy trước đại môn tướng phủ đầy người, nháy mắt ông ta cảm thấy đau đầu. Không đợi ông ta lên tiếng, những người phía dưới đã bắt đầu ầm ĩ: "Tướng gia ra rồi, tướng gia ra rồi."
"Tướng gia, tướng gia...... Lâm tướng gia."


Những người hét không phải là đám học sinh gây rối, cũng không phải từ miệng khổ chủ là Lâm Sơ Cửu, mà là từ bá tánh bên ngoài ghé vào xem náo nhiệt.


Tiêu Vương phủ nằm ở hoàng thành, một nơi đều là hoàng thân quý tộc sinh sống, bá tánh ngày thường cực kỳ hiếm khi đi ngang qua đó. Hơn nữa Tiêu Vương gia ở bên ngoài nổi tiếng hung dữ, ngẫu nhiên có mấy người tới xem náo nhiệt cũng không dám nhìn nhiều.


Lâm phủ lại khác, mặc dù Lâm phủ được thánh thượng ban cho, nhưng không thể nào quý trọng bằng Tiêu Vương phủ. Mặc dù nó cũng nằm dưới chân hoàng thành, nhưng lại nằm ở trên đường cái náo nhiệt, không thể nào sánh được với Tiêu Vương phủ.


Lâm Sơ Cửu một đường rêu rao khắp nơi, không biết dẫn theo bao nhiêu người tới đây. Hơn nữa hình tượng bên ngoài của Lâm tướng, luôn luôn nho nhã thân thiện, không cao sang giống như Tiêu Vương, vì vậy bá tánh không sợ hãi ông ta.


Nhưng, sự thân thiện ngày thường còn ổn, điều này cho thấy Lâm tướng làm người rất thành công, chiến được sự kính yêu của bá tánh. Nhưng lúc này Lâm tướng chỉ ước gì mình đừng mang tiếng "Hậu ái".


"Yên lặng một chút, tất cả mọi người hãy an tĩnh lại." Hạ nhân Lâm phủ tiến lên giữ gìn trật tự, kêu đến nỗi khản họng, lúc này người bên ngoài mới miễn cưỡng an tĩnh lại.
Đối với các học sinh bị Lâm Sơ Cửu kéo tới giống như đàn "Gia súc" thì sao?


Lúc này bọn họ đang đỏ bừng khuôn mặt, đứng ở Lâm phủ không nói một lời, căn bản không dám ngẩng đầu lên.
Dọc theo đường đi, bị người nhìn giống như khỉ. Cho dù bọn họ có da mặt dày cũng chịu không nổi, càng đừng nói mỗi người đều là học sinh thanh cao cực kỳ sĩ diện.


Sau khi tới bên ngoài Lâm phủ, Lâm Sơ Cửu liền không quan tâm tới bọn họ nữa. Khi nhìn thấy Lâm tướng đi ra, Lâm Sơ Cửu nâng bước đi về phía trước, hành lễ nói: "Nữ nhi thỉnh an phụ thân."


"Vương phi nương nương đa lễ, lão thần sợ hãi." Lâm tướng vội vàng cản lại, không dám nhận lễ của Lâm Sơ Cửu, trái lại chắp tay thi lễ với Lâm Sơ Cửu, "Lão thần gặp qua Vương phi nương nương."


Lâm Sơ Cửu giơ tay ra đỡ, nói: "Phụ thân, trăm triệu không thể. Ta là Vương phi nhưng vẫn là nữ nhi của người, sao có thể nhận lễ."
Cho dù nội bộ bọn họ cảm thấy thế nào, ngoài mặt hai người vẫn thể hiện rất tốt, ngươi tới ta đi, đó chính là phụ từ nữ hiếu*. (*Cha nhân từ, con hiếu thảo)


"Sao ta lại cảm thấy ê răng như vậy?" Lưu Bạch đứng ở phía sau đám người, khoa trương che mặt lại.
Hắn tới là vì phải bảo vệ Lâm Sơ Cửu, dù hắn có thích Lâm Sơ Cửu hay không, hắn đều phải hoàn thành trách nhiệm của mình, không thể để Lâm Sơ Cửu xảy ra chuyện ở bên ngoài.


Tô Trà chỉ cười không nói, thản nhiên nhìn màn trình diễn của Lâm Sơ Cửu và Lâm tướng. Hắn vốn lo lắng Lâm Sơ Cửu có thể chịu khổ, hiện tại xem ra nếu như Lâm tướng là lão cáo già, vậy thì Lâm Sơ Cửu chính là tiểu hồ ly, ai hại ai vẫn chưa biết được.


Hai cha con hàn huyên nửa ngày, người ở bên ngoài nhìn thấy còn cho rằng tình cảm hai cha con rất tốt, nhưng những người hiểu biết, bọn họ đều nhận ra hai cha con căn bản không có tình cảm gì, đó chỉ là sự khách sáo dối trá giống như với người xa lạ.


Lâm phụ sau khi hỏi thăm tình trạng sức khỏe của Lâm Sơ Cửu, rốt cuộc không tìm thấy bất kỳ điều gì để nói nữa; Tương tự, Lâm Sơ Cửu sau khi hỏi thăm tình hình trong Lâm phủ một lần, cũng không tìm thấy đề tài thích hợp để tiếp tục nói.


Trên hết, bọn họ không thể tiếp tục hàn huyên mãi như vậy, bên ngoài vẫn còn có một đám người đang chờ bọn họ.
Mặc dù có câu nói, ai mở miệng trước, thể hiện ra sự cấp bách sẽ thua. Nhưng đừng quên rằng còn có một cách nói khác, đó chính là đánh đòn phủ đầu.


Nếu như Lâm tướng không vội vàng tiến vào chủ đề chính, Lâm Sơ Cửu sẽ không khách khí đánh đòn phủ đầu.


Lâm Sơ Cửu nghe Lâm tướng nói sau khi Lâm Uyển Đình từ Tiêu Vương phủ trở về, sức khỏe không được tốt, Lâm phu nhân cũng buồn bã mấy ngày nay, Lâm Sơ Cửu liền móc khăn tay ra, lau chùi khóe mắt không có nước mắt, vẻ mặt lo lắng nói: "Muội muội sao lại không cẩn thận như vậy, không biết trên trán có thể sẽ lưu lại vết sẹo hay không? Chẳng phải khiến người lo lắng ch.ết hay sao?"


Không đợi Lâm tướng mở miệng, Lâm Sơ Cửu liền nói: "Muội muội té ngã bị thương ở trong phủ của ta, mặc dù chính nàng đi đường không vững, nhưng ta và Vương gia cũng không thể khoanh tay đứng nhìn. Đợi đến khi tật chân của Vương gia tốt hơn một chút, ta sẽ cầu Vương gia, có thể mời Mặc thần y tới trị cho muội muội hay không, cũng sẽ cầu Mặc Thần Y cho muội muội một chút thuốc mỡ. Muội muội chính là quý nhân, trên mặt không thể lưu lại vết sẹo."


Khóe miệng Lâm tướng không ngừng co giật, ông ta hoàn toàn không ngờ tới, đại nữ nhi nhà mình miệng lưỡi vụng về, một ngày nào đó có thể trở nên thông minh như vậy. Nàng không chỉ phơi bày trên mặt Lâm Uyển Đình có khả năng lưu lại vết sẹo, còn đẩy hết trách nhiệm của mình. Đây quả thực... quả thực là......


Khiến người không biết nên nói gì cho phải!






Truyện liên quan