Chương 13
Sau hôm tân niên khó quên đó, cảm tình của Thiệu Trường Canh và Thiệu Vinh tựa hồ càng thêm thân mật khắng khít.
Thiệu Trường Canh không còn đánh Thiệu Vinh nữa, như hắn đã hứa, Thiệu Vinh là bảo bối duy nhất trong lòng hắn. Hắn đau Thiệu Vinh, hắn cưng chiều Thiệu Vinh, hắn tình nguyện che mưa che gió cho Thiệu Vinh, cho Thiệu Vinh một cuộc sống áo cơm no đủ.
Thiệu Vinh muốn gì căn bản không cần mở miệng, chỉ cần trong mắt bé hiện ra một chút thích, Thiệu Trường Canh liền lập tức mua về.
—— Hắn thích nhìn khuôn mặt tươi cười vui vẻ của đứa nhỏ này.
Đồ dùng từ nhỏ của Thiệu Vinh, từ quần áo đến giày dép, tất cả đều do Thiệu Trường Canh tự mình chọn lựa; ngay cả túi xách, dụng cụ học tập cũng là Thiệu Trường Canh tự mình mua.
Tô Thế Văn thường giễu cợt hắn: “Cậu đang nuôi con trai hay đang chơi trò nuôi dưỡng thế?”
Thiệu Trường Canh cũng không thèm để ý mấy lời trêu chọc của Tô Thế Văn, hắn chỉ làm những gì mình cảm thấy chính xác.
Cha con hai người lúc đó vẫn thân mật như vậy, tình cảm tốt đến mức làm người ta ghen tị.
Lúc Thiệu Vinh hiểu được hình thức ở chung nguy hiểm này, là khi cậu lên trung học.
Từ khi tiếp nhận chức viện trưởng tới nay, cuộc sống của Thiệu Trường Canh cực kì bận rộn, thời gian ở chung cùng Thiệu Vinh cũng càng ngày càng ít. Cái rõ ràng nhất trong trí nhớ của Thiệu Trường Canh có lẽ là cảnh bé bổ nhào vào trong ngực của hắn ngọt ngào gọi ‘baba’.
Nhưng thời gian trôi rất nhanh, năm tháng thấm thoát thoi đưa.
Thơ ấu của Thiệu Vinh thoáng một cái đã qua, bé con nhu thuận năm đó đang lớn lên rất nhanh, thân thể cao hơn, hai chân thẳng tắp thon dài, tóc đen như mực và màu da trắng nõn hỗ trợ lẫn nhau, tuổi còn nhỏ mà đã muốn hiện ra tất cả các gen ưu tú nhất của cha mẹ.
Bộ dạng cậu không hề giống An Phỉ, có lẽ càng giống cha ruột cậu.
Thiếu niên thích mặc màu trắng mang một loại khí chất trong trẻo mà lạnh lùng, hơn nữa cá tính cậu lại im lặng không thích nói chuyện dễ khiến cho người ta nghĩ rằng cậu lạnh nhạt và khó tiếp cận.
Nhưng Thiệu Trường Canh rất hiểu đứa con trai này, tính cách của Thiệu Vinh không giống bên ngoài lạnh lùng như vậy, cậu chỉ hơi e ngại, không thích nói chuyện với người lạ. Từ nhỏ cậu đã sống trong hoàn cảnh tương đối kín, hơn nữa thuở còn bé mẹ qua đời vẫn còn ám ảnh trong lòng, này đó gộp lại khiến cậu hơi bị động ở phương diện giao tiếp, Thiệu Vinh không nói nhiều, chỉ có khi ở bên cạnh baba mới mỉm cười thoải mái hơn một chút.
—— Nụ cười xuất phát từ trong tâm như vậy nhìn rất đẹp.
Thiệu Trường Canh mỗi khi nhìn thấy Thiệu Vinh đều nhịn không được cảm thán, thiếu niên trong sáng xinh đẹp đấy thật sự là Thiệu Vinh năm đó ghé vào trong lòng mình chùi nước mắt sao?
Thiệu Vinh mười lăm tuổi, thân cao đã đến đầu vai Thiệu Trường Canh. Cậu rất chăm chỉ đọc sách nên Thiệu Trường Canh cũng không quá quan tâm thành tích học tập của cậu, thành tích kiểm tr.a trung học của cậu vượt qua bản điểm chuẩn nên trúng tuyển đến hơn 80 phần trăm, nghĩa là cậu có thể tùy ý lựa chọn trường học.
Đó là một buổi chiều muộn ngày chủ nhật, Thiệu Trường Canh đang tựa vào trên sô pha xem báo, Thiệu Vinh đột nhiên chậm rãi xích lại, cúi thấp đầu ngồi xuống bên cạnh hắn.
Nhất định là có chuyện muốn nói mà không biết nên mở miệng như thế nào. Thiệu Trường Canh cảm thấy buồn cười, cố ý không để ý tới cậu, tiếp tục xem báo của mình.
Thiệu Vinh ở bên cạnh yên lặng ngồi thật lâu, cậu nghĩ ba sẽ mở miệng hỏi cậu “tìm ba có việc gì,” rồi cậu mới nói tiếp, nhưng ba cư nhiên không để ý tới cậu, thậm chí sau đó còn trực tiếp nhắm mắt lại ngủ, hoàn toàn đem cậu xem như trong suốt. . . . . .
Trầm mặc thật lâu sau, thấy Thiệu Trường Canh vẫn không để ý tới mình, Thiệu Vinh rốt cuộc không nhịn được, mở miệng gọi: “Baba.”
Thiệu Trường Canh mở mắt ra liếc cậu một cái.
Thiệu Vinh nhỏ giọng nói: “Con có việc muốn nói với ba.”
“Ừ,” Thiệu Trường Canh thản nhiên đáp.
Thiệu Vinh do dự một chút mới tiếp tục nói: “Bên cạnh thư phòng không phải có một gian phòng ngủ sao? Ách, con tính sau này ngủ một mình trong phòng đó.”
“À,” Thiệu Trường Canh cười như không cười nhìn cậu, “Là giường của ba không đủ lớn đẩy con xuống sao?”
Thiệu Vinh lắc đầu, nghiêm túc nói: “Không phải, buổi tối con làm bài tập sợ sẽ ảnh hưởng đến ba.”
Thiệu Trường Canh mỉm cười, “Không có gì, ba không sợ con ảnh hưởng.”
“Baba. . . . . .”
“Lúc con nói dối luôn có thói quen nắm chặt tay đúng không?”
Thiệu Vinh vừa cúi đầu liền thấy hai tay quả nhiên đang nắm lại một chỗ, vội vàng đỏ mặt tách tay ra, không nói gì.
Thiệu Trường Canh ngồi dậy, nhìn cậu hỏi: “Nói với ba, lý do thật sự là gì?”
Thiệu Vinh tránh đi tầm mắt của hắn, “Con đã trưởng thành, cho nên, không tiện ngủ với ba. . . . .”
Thiệu Trường Canh hiểu rõ, “À, con là sợ làm dơ giường của ba sao?”
“. . . . . . Baba!” Mặt Thiệu Vinh đột nhiên đỏ lên.
Thiệu Trường Canh khẽ cười cười, “Xấu hổ cái gì, vào tuổi này mà có phản ứng sinh lý là chuyện bình thường. Nếu như đặt ở thời cổ, thiếu niên mười bốn mười lăm tuổi đã có thể kết hôn sinh con.”
“. . . . . .” Thiệu Vinh gục đầu xuống.
“Đúng rồi, ba nghĩ ba hẳn nên giáo dục phương diện này cho con,” Thiệu Trường Canh đứng dậy, xoay người đi vào thư phòng.
Thiệu Vinh có chút sợ, “Ba làm gì vậy?”
“Tìm chút tư liệu cho con xem.”
Thiệu Trường Canh rất nhanh lấy ra từ thư phòng mấy đĩa CD, lần lượt bày từng cái một ra trước mặt Thiệu Vinh, “Cái này là tư liệu dạy sinh lý học, giới thiệu cấu tạo bộ phận sinh dục nam và quá trình hình thành tinh tử.”
*t*ng trùng là dạng biệt hóa của tinh tử, nghĩa là t*ng trùng được tạo ra từ tinh tử nhưng có những đặc điểm về hình thái và chức năng khác với tinh tử.
“. . . . . .”
“Còn đây là ảnh nóng, con bây giờ tuổi còn nhỏ không thể nhìn quá nhiều, trước lấy loại nhẹ này xem đỡ thèm, nhìn chán rồi cứ tìm ba lấy, ba có rất nhiều đồ quý.”
“. . . . . .”
“Đúng rồi, bây giờ con dùng tay DIY sao? Nếu không để ba dạy con.”
DIY: Do it yourself = có thể hiểu là ‘tự làm’ = thủ ɖâʍ. ( *khụ* *đỏ mặt* anh thật là ba chấm =]] )
“. . . . . .”
“Có phải là không biết không?”
“. . . . . . Con. . . . . . Con đi làm bài tập.”
Thiệu Vinh vọt một cái từ trên ghế salon đứng lên, đỏ mặt chạy trối ch.ết.
Thiệu Trường Canh bất đắc dĩ nhún nhún vai, nói với bóng lưng của cậu: “Có baba sáng suốt như vầy lẽ ra con phải cảm thấy may mắn mới đúng chứ, chạy cái gì?”
Cũng không biết Thiệu Vinh có nghe thấy những lời này không, chỉ thấy cửa thư phòng bị cậu đóng lại.
Nhìn cửa phòng đóng chặt, Thiệu Trường Canh nhịn không được khẽ giương khóe môi.
Cái tuổi dậy thì này, nhất là con trai, nói sao thì đối với từ “tính” cũng tràn ngập tò mò, lại do thân thể phản ứng kì lạ mà thẹn thùng, thậm chí khó có thể mở miệng hỏi.
Quan niệm của Thiệu Trường Canh từ trước đến nay rất thoáng, hắn cho rằng làm trưởng bối hẳn nên chỉ đúng đường cho trẻ nhỏ, tránh để chúng nhầm đường lạc lối, vậy nên hắn thật sự nguyện ý đem tất cả hiểu biết và kinh nghiệm của mình chia sẻ cho Thiệu Vinh.
Thế nhưng không đoán được, trong loại chuyện này Thiệu Vinh cư nhiên lại thẹn thùng như vậy.
Phản ứng trúc trắc như thế làm cho Thiệu Trường Canh cảm thấy thật đáng yêu.
Cũng tại một khắc đấy, Thiệu Trường Canh mới thật sự nhận ra, Thiệu Vinh của hắn, bất tri bất giác đã trưởng thành rồi.
***
Tối hôm đó, Thiệu Vinh quả nhiên không có tới phòng ngủ của Thiệu Trường Canh.
Thiệu Trường Canh một mình ngủ trên giường rộng thênh thang, trong lòng có chút trống trải và mất mát, trong lòng thiếu một thân thể mềm mại làm gối ôm, hắn cảm thấy ngủ không được.
Thì ra, nhìn con mình lớn lên cũng không phải là chuyện vui vẻ gì. Bây giờ nó tự mình ngủ một phòng, tiếp thêm vài năm nữa có bạn gái rồi không chừng sẽ dọn ra ở riêng.
Nghĩ đến một ngày nào đó Thiệu Vinh sẽ rời xa mình, Thiệu Trường Canh liền cảm thấy trong lòng rất không thoải mái.
Thiệu Trường Canh trằn trọc không ngủ được, Thiệu Vinh cách vách cũng đồng dạng mất ngủ.
Từ nhỏ đã cùng baba ngủ một cái giường, cũng đã quen rúc vào trong lòng ngực ấm áp của hắn an tâm đi vào giấc ngủ, mỗi sáng sớm tỉnh lại nằm trên khuỷu tay của hắn, nghe hắn ở bên tai ôn nhu nói ‘sớm an’.
Trong lúc nhất thời đột ngột thay đổi làm Thiệu Vinh cảm thấy vô cùng xa lạ.
Ngủ trong phòng mới, đơn độc một mình nằm ở trên giường, rõ ràng giường thật mềm mại, chăn cũng rất sạch sẽ, nhưng Thiệu Vinh vẫn cảm thấy rất không quen. Nằm ngửa ngủ, nghiêng người ngủ, nằm sấp ngủ, lăn qua lộn lại cũng không tìm được một tư thế thoải mái, lúc nửa đêm thậm chí còn cảm thấy lạnh.
Nhưng là, đã đến tuổi này rồi, nhất định phải học cách tự lập, không thể cứ ỷ lại baba như vậy. Đừng nói để người khác biết sẽ cười ch.ết, chính bản thân mình cũng không thể giống như trước đây vô ưu vô lo tựa vào trong ngực của ba ngủ nữa. Hai người nam ôm nhau ngủ, thật sự. . . . . . Rất xấu hổ.
Thiệu Vinh quấn chăn, bắt mình nhắm mắt lại không được suy nghĩ lung tung, thẳng đến lúc rạng sáng mới dần dần chìm vào giấc ngủ. Có lẽ do bên người thiếu hơi thở làm cho người ta an tâm, cho nên khi ngủ cũng gặp phải ác mộng.
Sáng sớm hôm sau, Thiệu Vinh chớp chớp mắt từ trong cơn ác mộng tỉnh lại, đeo cặp mắt quầng thâm đi đến buồng vệ sinh thì thấy Thiệu Trường Canh ở trước gương đeo caravat, dung mạo vốn dĩ đã anh tuấn, mặc vào áo sơmi vừa người và quần tây lại càng thêm hấp dẫn.
Ba đã rửa mặt xong rồi, thoạt nhìn tinh thần rất tốt.
Thiệu Vinh đứng ở phía sau hắn nhìn thật lâu, trong lòng có chút không hiểu tại sao bộ dạng mình lại hoàn toàn chẳng giống ba mình. Ngũ quan baba thâm thúy, màu da tiểu mạch khỏe mạnh, còn có hầu kết khêu gợi làm người ta thật hâm mộ, nhưng tại sao mình lại không có chứ?
Thiệu Trường Canh thấy Thiệu Vinh nhìn chằm chằm vào gương, nhịn không được khẽ cười cười, nói: “Nhìn cái gì? Ba con đẹp trai vậy sao?”
Thiệu Vinh lúng túng dời tầm mắt, nhẹ giọng nói: “Con chỉ là cảm thấy bộ dạng con với baba chẳng giống gì hết.”
Thiệu Trường Canh đáp, “Đương nhiên, con giống mẹ con mà.”
An Phỉ qua đời quá sớm, ấn tượng Thiệu Vinh đối với mẹ cũng không quá rõ, nghe hắn giải thích như vậy cũng không có hoài nghi. Thấy Thiệu Trường Canh nhấc cặp công văn chuẩn bị rời khỏi nhà, Thiệu Vinh vội vàng hỏi: “Hôm nay chủ nhật mà ba cũng phải đi làm sao?”
“Có một cuộc họp.”
“Nha. . . . . .”
“Sao đây, có việc muốn nói?”
Thiệu Vinh ngẩng đầu đáp: “Vâng, hôm nay có kết quả thành tích học tập, xế chiều sẽ báo nguyện vọng, con muốn đi Thất Trung học.”
Thiệu Trường Canh khẽ nhíu mày, “Con là nói Thất Trung cách nhà rất xa, học sinh phải trọ ở trường, quản lý kiểu toàn bộ kín mít?”
Thiệu Vinh gật gật đầu, “Dạ đúng, nghe nói chất lượng dạy học của Thất Trung tốt lắm.”
“Tại sao không đi Thập Nhất Trung?” Thiệu Trường Canh xoay người lại nhìn cậu, “Chỗ đó tương đối gần, hơn nữa không cần trọ lại ở trường, chất lượng cũng không thấp không phải sao?”
Thiệu Vinh nói: “Con muốn trải nghiệm cuộc sống trọ ở trường một chút.”
Thiệu Trường Canh nhìn cậu một cái, thản nhiên đáp: “Lên tới đại học cũng có thể trọ. Con còn nhỏ, đi học xa như thế ba rất lo lắng.”
Thiệu Vinh cũng rất cố chấp, giọng nói cũng đặc biệt nghiêm túc: “Con đã trưởng thành, loại chuyện này con có quyền tự mình quyết định.”
Thiệu Trường Canh hơi híp híp mắt, “Vậy sao?”
Thiệu Vinh nhẹ nhàng gật đầu.
“Mặc kệ sinh lý hay là tâm lý, con cũng chưa thật sự trưởng thành,” Thiệu Trường Canh mỉm cười vỗ vỗ vai cậu, “Chờ lúc con đến tuổi thích hợp, ba sẽ thả con ra ngoài tự lập, bây giờ không cần vội vã rời đi như vậy. Lông cánh còn chưa đủ mà bắt đầu ghét bỏ ba sẽ làm ba buồn.”
Thiệu Vinh vội nói: “Baba, con không phải ý này.”
“An tâm ở bên cạnh ba, mới đến trung học đã vội muốn tự lập như vậy thật sự có hơi sớm,” Thiệu Trường Canh tiến lên từng bước, nhẹ nhàng nâng cằm Thiệu Vinh lên, để cho cậu đối diện với mình, giọng nói cũng trở nên càng nhu hòa, “Tiểu Vinh, có phải con cảm thấy chuyện gì ba cũng can thiệp, không cho con được tự do?”
“. . . . . .”
“Tin tưởng quyết định của ba được không? Thất Trung so với tưởng tượng của con phức tạp hơn nhiều lắm, học sinh trọ ở đấy toàn kết bè kết phái, thời gian trước vài học sinh đánh nhau bị thương nặng bây giờ còn đang ở bệnh viện chúng ta điều trị kìa,” Thiệu Trường Canh dừng một chút, “Ba chỉ có con là bảo bối, không muốn con xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, hiểu không?”
Thiệu Vinh do dự trong chốc lát, rốt cuộc cũng ngoan ngoãn gật gật đầu, “Vậy. . . . . . Con không đi Thất Trung nữa.”
Thiệu Trường Canh mỉm cười sờ sờ tóc cậu, “Ba đi họp, bữa sáng để trên bàn, tự mình cho vào lò vi sóng hâm lại rồi ăn đi.”
“Dạ,” Thiệu Vinh đi ra phía trước, nhẹ nhàng ôm Thiệu Trường Canh một cái, “Baba tạm biệt, trên đường cẩn thận.”
Sau khi ra khỏi cửa, nụ cười trên mặt Thiệu Trường Canh nhanh chóng biến mất.
Hắn vừa rồi cố ý nói như vậy là vì hắn quá hiểu Thiệu Vinh. Thiệu Vinh rất mềm lòng, chơi bài tình cảm với cậu chưa bao giờ thất bại, sở dĩ cậu nhân nhượng là bởi vì cậu vô cùng tôn trọng và ỷ lại người ba mà cậu đã sống nương tựa bấy lâu.
Thiệu Trường Canh chính là lợi dụng điểm này đã thành công đem cậu cột ở bên người.
Có lẽ dùng thủ đoạn như vậy có chút đê tiện, nhưng Thiệu Trường Canh chỉ biết mình không muốn thả Thiệu Vinh đi, càng không muốn để Thiệu Vinh rời khỏi phạm vi tầm mắt của mình.
Chỉ cần đạt được kết quả mình muốn, dùng dạng thủ đoạn gì cũng mặc kệ.
Chỉ là, hắn có chút không rõ tại sao mình lại làm như vậy.
Thiệu Vinh trưởng thành rời khỏi sự che chở của baba không phải là chuyện hoàn toàn bình thường sao? Thế thì vì cái gì khi cậu nói muốn rời đi mình lại tức giận như vậy?
Giống như vật sở hữu của mình bị người ta đoạt mất, giống như lãnh địa của riêng mình bị người lạ xâm nhập.
Cái loại cảm giác không khỏe này rốt cuộc là cái gì?