Quyển 1 - Chương 87: Đối chiến sơn tặc
Sơn tặc đầu lĩnh đối với cách làm của Lâm Việt Thư cũng không có ngoài ý muốn. Từ khi mới bắt đầu hắn đã không tính tha cho bọn họ, mà Lâm Việt Thư giao tiền cho hắn có thể nói là thu hoạch ngoài ý muốn.
Phất tay, đám sơn tặc liền rõ ràng ý của hắn, giơ vũ khí lên hò hét lao về phía Lâm Việt Thư và đoàn xe. Gã sơn tặc đầu lĩnh khoanh hai tay quanh trước ngực cười nhìn xem một màn này.
Trong mắt hắn, bọn hắn hơn trăm người đối phó hai mươi mấy người kết quả vừa nhìn đã rõ. Tuy trong nhóm người này mấy người đầu lĩnh thoạt nhìn thực lực không tệ, nhưng cũng không mạnh hơn bọn hắn bao nhiêu.
Đối với cái loại quần chiến này, lực lượng cá nhân không có bao nhiêu tác dụng, trừ phi trong bọn họ có người là tiên thiên cao thủ, nhưng mà… Điều này có thể sao?
Thiên Huyền Đại Lục tiên thiên cao thủ thân phận tôn quý không cần nói nhiều. Nếu là tiên thiên cao thủ sao có thể lại hạ mình vận chuyển hàng hóa? Tùy ý tới một đại gia tộc nào đó đều có thể làm trưởng lão danh dự. So sánh thiệt hơn, chỉ cần không phải kẻ đần đều chọn làm khách khanh trưởng lão.
Trưởng lão danh dự tuy không phải người trong gia tộc, nhưng đãi ngộ cùng các trưởng lão khác giống như đúc, không có bất kỳ khác biệt. Cuộc sống như vậy thật là thích ý.
Lâm Việt Thư sắc mặt dị thường khó coi, nhưng không chút nào bối rối, tâm niệm vừa động, Thiên Lực trong cơ thể liền nhanh chóng vận chuyển.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, trong nháy mắt song phương đã ra tay. Mộ Chỉ Ly quan sát Lâm Việt Thư, nàng có thể đoán được Lâm Việt Thư là Hậu Thiên cao cấp cao thủ, thân thủ không tầm thường.
Tại hậu thiên cảnh giới cũng đã là cường giả nhất lưu rồi, cách hắn đối địch cho thấy kinh nghiệm chiến đấu của hắn thập phần phong phú, nhất cử nhất động đều là kinh nghiệm cô đọng.
Những sơn tặc này có rất nhiều người bình thường, cũng có rất nhiều Hậu Thiên cao thủ, thực lực cao thấp không đều. Tuy nói nhân số gây nên áp lực, nhưng mọi người tạm thời còn có thể ứng phó, chỉ là càng kéo dài thời gian bọn họ ngày càng bất lợi.
Mà sơn tặc đầu lĩnh kia hiển nhiên cũng chú ý tới điểm này. Lâm Việt Thư một mình ngăn cản rất nhiều sơn tặc, giúp những người khác giảm đi rất nhiều áp lực. Lâm Việt Thư thực lực cường hãn, những sơn tặc công kích hắn phần lớn đều là bị hắn giết hoặc mất đi sức chiến đấu.
Tiếp tục như vậy, nhân số chênh lệch sẽ được kéo ra, ưu thế của bọn hắn cũng không tồn tại nữa.
Trong nháy mắt, sơn tặc đầu lĩnh liền ra quyết định, bay thẳng đến công kích Lâm Việt Thư, âm thanh binh khí va chạm không ngừng truyền tới. Những sơn tặc bị Lâm Việt Thư ngăn lại nhìn thấy một màn này đều hướng những người khác công kích. Dù sao công kích những người khác bọn hắn còn có mấy phần tin tưởng, chống lại Lâm Việt Thư bọn hắn không có hi vọng rồi.
Ai cũng không hi vọng chính mình gặm xương cứng, cùng lúc đó, những người khác áp lực đại tăng.
Thực lực sơn tặc đầu lĩnh so với Lâm Việt Thư còn mạnh hơn vài phần, Lâm Việt Thư chỉ đủ sức ngăn cản, nhưng nhìn bộ dáng kia hiển nhiên cũng cầm cự không được bao lâu.
Những người khác nhìn thấy Lâm Việt Thư bị áp chế, nguyên một đám sắc mặt đều thập phần khó coi. Hy vọng của bọn hắn đều đặt hết lên người Lâm Việt Thư, hiện tại xem ra bọn họ hết hi vọng rồi.
Đối với việc này bọn hắn cũng không xa lạ gì, một khi bọn hắn thua, kết quả chỉ có một chữ ch.ết.
Giết người diệt khẩu là quy củ của sơn tặc, cho nên mọi người đều liều mạng chém giết, mỗi người đều ôm tâm trạng giết một người hồi vốn, giết hai người là buôn bán lời.
Mộ Chỉ Ly quan sát hết thảy, Hậu Thiên cao thủ giao thủ cũng không có gì quá sức tưởng tượng, so với tiên thiên cao thủ giao thủ chiêu thức rực rỡ tươi đẹp cùng với lực phá hoại có khác biệt rất lớn. Hậu Thiên cùng Tiên Thiên chênh lệch rất lớn ở chỗ là lực khống chế.
Hậu Thiên cao thủ chỉ là dựa vào tu luyện Thiên Lực để tăng cường thân thể của mình, tuy nói biết một chút vũ kỹ, nhưng những vũ kỹ này phần lớn đều là tạo thành mặt trên cường độ thân thể. Nhưng khi tiến vào Tiên Thiên cảnh giới trở về sau có thể mượn lực lượng của thiên nhiên, khiến Phong Vân biến hóa, thực lực càng cao, lực ảnh hưởng càng lớn.
Mộ Chỉ Ly, Lâm Kỳ, Hỏa Nhi ba người nguyên ở trên xe ngựa, nhưng hiện tại cũng đã đứng trên mặt đất. Trong tình huống này, nếu còn ngu ngốc trốn trong xe ngựa vậy cũng chỉ có thể thúc thủ chịu trói.
Hỏa Nhi tay cầm trương tiên, mỗi khi tới gần một sơn tặc, nàng dùng trường tiên của chính mình đánh bọn chúng dạt ra, cho nên trong khoảng thời gian ngắn bọn họ có thể bình yên vô sự.
Những sơn tặc kia không phải muốn giết mà là muốn bắt sống các nàng, cho nên trường tiên của Hỏa Nhi mới mang đến cho bọn hắn một chút phiền toái.
Bất quá bằng vào nhãn lực của Mộ Chỉ Ly, liếc cũng có thể thấy được tiếp tục như vậy kiên trì cũng không được bao lâu, một khi sơn tặc đầu lĩnh chế ngự được Lâm Việt Thư, hậu quả cho Hỏa Nhi chính là từng phút đồng hồ.
Hỏa Nhi tâm tình bây giờ phi thường không tốt, nhìn xem đại ca đang gặp nguy hiểm, chính mình lại không cách nào giúp hắn, trong lòng có thể không vội sao? Khóe mắt thoáng nhìn chứng kiến Mộ Chỉ Ly thản nhiên không chút khẩn trương, trong lòng liền nảy sinh tức giận.
“Hiện tại tình huống khẩn cấp như vậy, còn muốn ta đến bảo hộ ngươi, nếu không phải vì ngươi, ta hiện tại cũng có thể đi trợ giúp đại ca rồi!” Hỏa Nhi hằm hằm nhìn Mộ Chỉ Ly.
Kỳ thật, dù có Mộ Chỉ Ly hay không, Hỏa Nhi cũng phải bảo vệ Lâm Kỳ mà không cách nào đi hỗ trợ, chỉ là cảm thấy đang lúc nguy hiểm như vậy mà còn phải bảo vệ một người vướng víu như Mộ Chỉ Ly nên nàng cảm thấy dị thường khó chịu.
Hỏa Nhi vung roi tay cũng dần dần bắt đầu run rẩy, không chỉ vì mỏi mệt, mà còn vì khẩn trương. Đám nam nhân một khi bị chế ngự chỉ có một vận mệnh là bị giết, mà nàng một khi thất thủ sẽ bị bắt mang về sơn trại, kết quả của nó không cần nói cũng biết.
Vừa nghĩ tới đó, nàng cảm giác sợ nổi da gà. Nếu nói như vậy, nàng tình nguyện ch.ết cho thống khoái.
Lâm Kỳ mắt chăm chú nhìn chằm chằm về phía Lâm Việt Thư, lo lắng Lâm Việt Thư sẽ bị thương. Nhưng mà càng không muốn chuyện đó xảy ra nó lại càng xảy ra, ngăn cản cả buổi Lâm Việt Thư rốt cục cũng không địch lại bị sơn tặc đầu lĩnh đâm bị thương cánh tay.
Máu tươi rất nhanh nhuộm đỏ cả vạt áo của hắn, nhưng mà, động tác của hắn như trước không có dừng lại, tiếp tục chiến đấu chỉ là kết quả không cách nào cải biến…
Lâm Kỳ nhìn Lâm Việt Thư bị thương không khỏi khóc lên, đồng thời cầm kiếm hướng phía sơn tặc đánh tới. Mộ Chỉ Ly lúc này cũng chú ý tới người của đoàn xe ít nhiều đều đã bị thương, không bị thương cũng chỉ có nữ nhân mấy người bọn họ, nam nhân tất cả đều bị thương.
Mà trên mặt đất cũng có thi thể sơn tặc. Nhìn thấy thi thể trên mặt đất, Mộ Chỉ Ly không chút cảm giác, nàng từ lâu đã luyện thành thói quen này.
Thiên Nhi mở miệng nói: “Không ra tay giúp đỡ sao?”
“Ngươi không phải nói trên thế giới này lòng tốt chính là thứ xa xỉ nhất hay sao?” Mộ Chỉ Ly hỏi ngược lại, những ngày này nàng một mực đang suy tư theo lời Thiên Nhi nói.
Nàng biết rõ Thiên Nhi nói lời này cũng không sai. Người sống trên thế giới này cần tuân theo đạo pháp tắc, nói thì dễ làm mới khó. Hiện tại Mộ Chỉ Ly đang thử làm theo lời Thiên Nhi nói.
Thiên Nhi nhìn tay Mộ Chỉ Ly nắm chặt thì đã biết ý nghĩ của nàng, cười cười nói: “Hoàn toàn chính xác, ta nói trên đời này nhất không cần nhất đúng là lòng tốt, bởi vì nhất thời mềm lòng sẽ đẩy ngươi lâm vào vạn kiếp bất phục.
Nhưng đôi khi cũng có một chút ngoại lệ. Như là thực lực của ngươi có thể triệt để giải quyết hết thảy, như vậy ngẫu nhiên ban phát lòng tốt cũng không ảnh hưởng gì lớn.”
Nghe vậy, Mộ Chỉ ly liền nở nụ cười, hiển nhiên nàng biết rõ Thiên Nhi nói lời này là có ý gì đấy.
Người có máu lạnh thường thường có thể đem lại lợi ích lớn nhất cho bản thân, mà nàng lại đến từ thế kỷ hai mươi mốt nên đối với việc máu lạnh như vậy hiển nhiên có chút không làm được. Tuy trước kia thường phải đối mặt với việc bị khi dễ, trào phúng làm tính cách của nàng trở nên có chút cao ngạo, nhưng lúc nhìn thấy Lâm Kỳ bộ dáng thút thít nỉ non, trong lòng liền xúc động xuất hiện một tia mềm mại.
Có đôi khi, giúp người khác cũng không phải việc gì lớn, đương nhiên, điều kiện tiên quyết là đối phương đối với mình tốt. Nếu mọi người trong đoàn xe đều có thái độ như Hỏa Nhi, nàng Mộ Chỉ Ly nhất định sẽ vỗ vỗ bờ mông rời đi. Nhưng Lâm Việt Thư cùng Lâm Kỳ đối với nàng rất tốt.
Nghĩ vậy, Mộ Chỉ Ly khóe miệng nhẹ nhàng lộ ra sự vui vẻ.
Hỏa Nhi vừa quay đầu lại nhìn thấy Mộ Chỉ Ly dáng tươi cười, lập tức giận điên lên, không khỏi mắng: “Ngươi đúng là không tim không phổi, loại tình huống này ngươi còn có thể cười được?
Ngươi cho rằng chuyện này đối với ngươi không có vấn đề gì? Ta cho ngươi biết, một khi chúng ta thất bại, kết quả chỉ có một chữ ch.ết!
Ngươi cầm kiếm làm gì? Không phải bày ra một bộ dáng rất giỏi hay sao? Sao không để cho chúng ta chiêm ngưỡng tư thái đệ tử đại gia tộc? Hay ngươi chỉ là một kẻ bất lực vô dụng”
Nghe Hỏa Nhi nói, Mộ Chỉ Ly mặt lạnh nhìn nàng một cái, nói: “Tự cho là đúng, cảm giác rất tốt sao?” Hướng phía Hỏa Nhi đến gần một bước, tại bên tai của nàng nói: “Nói ta là kẻ bất lực? Ngươi, còn không có tư cách!”
Âm thanh rơi, Mộ Chỉ Ly một kiếm đã đâm trúng một sơn tặc đang đánh tới.
Một chiêu trí mạng.
Sơn tặc kia tựa hồ có chút không tin nhìn Mộ Chỉ Ly, trong mắt lóe ra nghi hoặc, không cam lòng đủ loại cảm xúc, nhưng tất cả đều đã đã muộn, hắn đã triệt để rời khỏi thế giới này.
Hỏa Nhi nhìn thấy một màn này khẽ giật mình, nhất là nhìn Mộ Chỉ Ly mặt lạnh ánh mắt không có bất cứ ba động nào. Nàng đột nhiên phát giác mình đã phán đoán sai rồi, tư thái này người bình thường có thể có được hay sao?
Tuy Mộ Chỉ Ly không biểu hiện ra chỗ đặc thù, nhưng nàng không tự giác tản mác ra khí chất làm Hỏa Nhi sinh ra một loại cảm giác hoảng hốt, tựa hồ trước mặt nàng không thể chiến thắng.
Nguyên bản vốn là nghe lời Mộ Chỉ Ly nói trong lòng tràn ngập tức giận chuẩn bị phản bác nhưng nàng lúc này lại là nói không ra lời, nói đúng ra là không có dũng khí để nói!
“Ta, ta tại sao không có tư cách?”
“Bảo vệ tốt Lâm Kỳ.” Nói xong, Mộ Chỉ Ly nhìn cũng không nhìn, hướng phía Lâm Việt Thư đi đến…
Nàng biết mục đích những sơn tặc này chính là bắt sống nữ nhân, cho nên Hỏa Nhi bọn họ tạm thời không có nguy hiểm, gặp nguy hiểm chính là những nam nhân này.
Hiện tại tình huống của Lâm Việt Thư có thể nói là cực kỳ nguy hiểm, cánh tay bị thương làm động tác không còn linh hoạt như trước, ngắn ngủn mấy tức thời gian trên người hắn đã xuất hiện khá nhiều vết thương lớn nhỏ.
Nếu không có kinh nghiệm chiến đấu nhiều năm, hắn đã sớm ch.ết rồi.
Đột nhiên sơn tặc đầu lĩnh sử xuất kỳ chiêu, góc độ xảo trá đâm về phía trái tim Lâm Việt Thư làm cho hắn phản ứng không kịp…