Quyển 2 - Chương 12: Truyền thừa
Nghe được hai chữ nương tử này, Mộ Chỉ Ly cũng phản xạ có điều kiện quay đầu lại, quả nhiên gặp được Hàn Như Liệt. Dù sao tại trước mặt mọi người không chút nào để ý hô lên hai chữ nương tử, sợ là cũng chỉ có một mình hắn rồi.
Càng chủ yếu chính là giọng nói của hắn, tuy thời gian một ngày mà thôi, nhưng đối với xưng hô thế này Mộ Chỉ Ly lại vô cùng quen thuộc.
Lúc này Hư Không trảm cùng Vạn Nguyên Quy Nhất kiếm pháp chiêu thức thứ bảy đã va chạm ở thời khắc cuối cùng, bốn phía trên tường tro bụi đều bong ra bay lả tả, tất cả mọi người đi tới đều đứng ở cửa ra vào, dù sao hiện tại đi vào hiển nhiên là tai bay vạ gió, duy chỉ ngoại trừ có một người.
Hàn Như Liệt bước nhanh đi tới bên người Mộ Chỉ Ly, hẳn nhiên dùng tu vi của hắn là cảm nhận được thực lực cả hai, nam tử áo xanh kia thực lực so với Mộ Chỉ Ly lớn hơn hẳn, cái này vạn nhất Chỉ Ly không địch lại công kích, chẳng phải là toàn bộ rơi xuống người của nàng?
Mộ Chỉ Ly hiển nhiên cũng không nghĩ tới Hàn Như Liệt sẽ vọt tới trước mặt của mình, vội hỏi: "Ngươi qua tới làm cái gì?" Tuy nhiên lời nói có chút nghiêm túc, nàng đã suy đoán suy nghĩ của Hàn Như Liệt.
Nghe vậy, Hàn Như Liệt nhếch miệng cười cười, bộ dáng tà mị đủ để cho mọi người mê muội: "Nương tử có việc, đương nhiên vi phu là phải xuất hiện rồi...!"
"Oanh" một tiếng nổ mạnh kịch liệt vang tới, vũ kỹ của bọn hắn đụng nhau đúng là đưa tới bạo tạc nổ tung, trước tiên Hàn Như Liệt liền đem Mộ Chỉ Ly ôm vào trong ngực trốn ra chỗ xa.
Nam tử áo xanh cũng rất nhanh lách mình tránh ra, còn lại sóng xung kích phân biệt đánh úp về phía hai người Mộ Chỉ Ly cùng nam tử áo xanh, uy lực sóng xung kích không thể khinh thường, nếu là bị đánh trúng thì sợ là cũng phải trọng thương.
Đang ở thời điểm sóng xung kích đó sắp đến trước mặt Mộ Chỉ Ly, Hàn Như Liệt một tay vung lên, một khối bình chướng vô hình liền xuất hiện ở trước mặt của bọn họ, cứ thế kiên quyết đem xung kích toàn bộ chặn lại, một phần cũng không thể va chạm vào hai người bọn họ.
So với việc hai người thong dong, bên kia nam tử áo xanh cũng không có may mắn như vậy, dù sao dựa theo ý nghĩ của hắn, Mộ Chỉ Ly thực lực so với hắn muốn thấp hơn một cấp, hẳn vũ kỹ uy lực tự nhiên là không thể cùng mình đánh đồng rồi, cho dù không đề cập tới thực lực, bọn hắn một người là siêu cấp đại thế gia, một người thì là tiểu bối không biết tên, vũ kỹ của bọn hắn đẳng cấp tự nhiên cũng là có chênh lệch đấy.
Tại đây dưới những điều kiện đó, hắn tin tưởng chính mình tuyệt không có khả năng thất bại, chỉ cần sau một kích này, Mộ Chỉ Ly chắc chắn phải thua! Cho dù có thể sống sót cũng là còn nửa cái mạng mà thôi, mà hắn có thể đem giải quyết triệt để!
Nhưng mà, hắn tuyệt đối không nghĩ tới vũ kỹ uy lực của Mộ Chỉ Ly đúng là cùng hắn tương xứng, đây quả thực đã vượt quá tưởng tượng của hắn!
Ra sức ngăn cản sóng xung kích, nhưng hắn cũng không có thực lực như Hàn Như Liệt kia, dù cho ra sức chống cự cũng tránh không được bị thương.
"Phốc phốc" một tiếng, nam tử áo xanh hộc ra một ngụm máu tươi, sắc mặt tái nhợt vài phần, tinh thần càng là uể oải rất nhiều, có lẽ bị thương rất nghiêm trọng.
Đem làn dư âm còn lại triệt để biến mất về sau, mọi người kinh hãi nhìn xem một mảnh mật thất bừa bộn, mặt đất vô cùng chắc chắn giờ phút này xuất hiện một cái hố cực lớn, bọn họ đều ngây người ở bên trong di tích một tháng, tự nhiên biết rõ cái mặt đất này có bao nhiêu cứng rắn.
Không ít người sau khi nhìn thấy một màn này thì bước nhanh rời đi, hiển nhiên thực lực của hai bên đều muốn vượt qua thực lực của bọn hắn, đi vào không chiếm được chỗ tốt không nói, nói không chừng cái mạng nhỏ của mình đều mất ở nơi này rồi.
Có thể tại trong di tích đợi lâu như vậy mọi người hiển nhiên cũng là người thông minh, đương nhiên là biết rõ như thế nào là tự bảo vệ mình.
Lúc này còn lại đều là những người thực lực không kém, sau khi Hàn Như Liệt hướng về phía bọn hắn nhìn thoáng qua, tất cả mọi người lựa chọn rời đi, bảo bối trân quý là không tệ, nhưng Hàn Như Liệt lại không phải là người mà bọn hắn có thể đắc tội được.
Bọn hắn không có nắm chắc có thể giết được Hàn Như Liệt, như vậy bọn hắn chỉ có một lựa chọn, đó chính là rời đi, bằng không thì Hàn Như Liệt chỉ cần nhìn chằm chằm vào bọn hắn thì bọn hắn đã có thể xong đời.
Hiển nhiên, Mộ Chỉ Ly cũng chú ý tới một màn này, xem ra thân phận Hàn Như Liệt không đơn giản a! Thực lực của những người này không tầm thường, lại xem ý trên mặt mũi của hắn thì đã đi ra, điều này cũng nói rõ Hàn Như Liệt có đủ thực lực cùng bối cảnh để làm cho bọn hắn kinh sợ.
Nam tử áo xanh bị trọng thương đã không đủ sức gây sự, hắn hiện tại chỉ là chèo chống lấy chính mình đứng nguyên tại chỗ nhìn xem hai người bọn họ.
"Hàn Như Liệt, ta và ngươi ngày thường không oán, không thù, vì sao phải giúp nàng ta?" Nam tử áo xanh mặt âm trầm mở miệng nói, biết rõ thân phận địa vị Hàn Như Liệt, hắn đối với Hàn Như Liệt gần đây đều là đứng xa mà trông, dù sao hắn không phải là người mà mình có thể đắc tội.
Bình thường, loại chuyện này từ trước cho tới bây giờ Hàn Như Liệt sẽ không ra tay, nhưng hôm nay hắn lại ra tay, cái này thật sự không phải tác phong của hắn a! Trong đầu đột nhiên nhớ tới lời nói lúc trước Hàn Như Liệt hướng về phía Mộ Chỉ Ly, một giọt mồ hôi lạnh theo trán của hắn chảy xuôi mà xuống, hắn gọi nàng là nương tử?
Cái này... Làm sao có thể? Hắn cho tới bây giờ đều chưa từng nghe nói tới chuyện Hàn Như Liệt có nương tử, thêm vào lúc trước Lăng Lạc Trần cứu Mộ Chỉ Ly, hắn còn cho rằng bọn họ hai người là có tình ý, nhưng bây giờ lại đi ra một người như Hàn Như Liệt.
Chính là một nữ tử không có danh tiếng gì mà có thể làm cho hai vị thiên chi kiêu tử vì nàng ta mà si mê, thật là hồng nhan họa thủy! Hắn không nghĩ tới có một ngày chính mình sẽ thua ở trong tay của nữ nhân!
"Nàng là nương tử của ta, ngươi khi dễ nương tử của ta, chẳng lẽ lại còn muốn ta khoanh tay đứng nhìn hay sao?" Hàn Như Liệt khóe miệng giơ lên một nụ tươi cười, chỉ là trong nụ cười này lại bao hàm lấy một tia ngoan lệ, tổn thương người của hắn đây là chuyện hắn không dễ dàng tha thứ nhất, bất luận trước đó có nhân tình hay không: "Chẳng lẽ ngươi không biết tính cách của ta sao?"
Nghe được Hàn Như Liệt khẳng định, nam tử áo xanh mở miệng lần nữa, chỉ là lần này thanh âm rõ ràng muốn thấp đi một chút: "Lúc trước, ta không biết nên đắc tội, tất nhiên về sau sẽ không rồi, mong rằng Hàn công tử có thể tha ta một mạng."
Hiện tại hắn ở vào yếu thế, không ai so với hắn tinh tường tình huống của mình có bao nhiêu khó khăn, nếu bọn họ quyết định giết mình, chính mình căn bản không có đánh lại được, chỉ có thể chịu nhận tội để xem còn có hay không một con đường sống.
Dựa theo ý nghĩ Mộ Chỉ Ly trong lòng tự nhiên là muốn triệt để giải quyết, như vậy mới có thể vĩnh viễn tuyệt hậu hoạn, nếu không một khi để cho hắn trở về, nhất định hậu hoạn vô cùng, nam tử áo xanh này có lẽ không dám trả thù Hàn Như Liệt, nhưng là mình thì cũng không chắc là hắn sẽ bỏ qua.
Mộ gia là một tiểu gia tộc chắc chắn là không cách nào gánh chịu được sự trả thù đại gia tộc, nếu không Mộ gia lúc trước cũng không bởi vì gia tộc kia làm khó dễ mà biến thành bộ dáng hôm nay, nàng tuyệt đối sẽ không lại để cho chuyện như vậy phát sinh lần nữa.
Nghe vậy, Hàn Như Liệt khóe miệng độ cong càng mở rộng: "Tiền Ích, ngươi cho rằng ta sẽ làm ra quyết định ngu xuẩn như vậy sao, hôm nay ngươi ở lại đây cùng đệ đệ của ngươi mà làm bạn a!"
Âm thanh vừu dứt, Hàn Như Liệt một chưởng trực tiếp bổ về phía Tiền Ích, tốc độ cực nhanh thậm chí vượt qua khả năng con người có thể nhìn thấy, thời điểm Mộ Chỉ Ly phát giác thì Tiền Ích đã bị ch.ết.
Trong lòng đối với thực lực Hàn Như Liệt càng có thêm vài phần sợ hãi thán phục, ít nhất nàng cảm giác không ra thực lực Hàn Như Liệt đến tột cùng mạnh bao nhiêu, hiển nhiên không hề nghi ngờ nếu so với Tiền Ích thì mạnh hơn nhiều lắm.
Giải quyết xong Tiền Ích, Hàn Như Liệt mới xoay đầu lại nhìn Mộ Chỉ Ly nói: "Nương tử, hồi lâu không thấy, có từng nhớ vi phu không?"
Mộ Chỉ Ly hiển nhiên không nghĩ tới Hàn Như Liệt ở đằng kia giống như quả quyết giết Tiễn Ích xong quay đầu lại sẽ cùng mình nói lời này, không khỏi quăng cho hắn một câu nói: "Vô lại "
Lúc trước, Hàn Như Liệt rời, đi lưu lại tờ giấy nói tương lai sẽ đi tìm nàng, nhưng mà lúc đó đã cách hơn một năm nhưng lại không xuất hiện, tuy nói trong lòng của nàng cũng không chờ mong gì, nhưng cũng nhớ rõ đấy, nàng cho rằng hắn đã quên rồi, thậm chí còn nghĩ tương lai bọn họ cũng sẽ không gặp lại.
Chỉ là không nghĩ tới lại ở chỗ này lần nữa nhìn thấy hắn, nghe được trong miệng hắn gọi nương tử, chẳng biết tại sao cảm thấy có chút buồn cười.
Phản ứng của Mộ Chỉ Ly rơi vào trong mắt Hàn Như Liệt lại trở thành vẻ hờn dỗi, so với bộ dáng bình thường trong trẻo lạnh lùng, ngược lại có nhiều thêm vài phần thú vị, hồi lâu không thấy, dường như nàng vẫn như vậy không có thay đổi gì, nguyên bản vốn là hai chữ mắng chửi người "Vô lại" tại lúc hắn nghe tới giống là âm thanh của tự nhiên.
"Nương tử, tai sao nàng lại tới thành Ngải Y này? Như thế nào cùng người Tiền gia gây ra mâu thuẫn?" Hàn Như Liệt mở miệng hỏi
"Ta không phải nương tử của ngươi!" Mộ Chỉ Ly lần nữa cường điệu điểm này, nàng cho tới bây giờ chưa bao giờ nghĩ như Hàn Như Liệt vừa thấy mặt liền gọi mình là nương tử: "Chỉ là ngẫu nhiên đến nơi này, nghe nói có di tích Viễn Cổ hiện thế, cho nên mới tới xem xét thôi.
Về phần Tiền gia, tại núi Tử Vân, thời điểm trên đỉnh núi cũng đã cùng bọn họ có mâu thuẫn rồi, không nghĩ tới trong này gặp được. Mà vừa rồi tranh đấu là bởi vì " Mộ Chỉ Ly đem Tử tâm hồn chướng đan lấy ra.
Hàn Như Liệt là người thông minh, cho dù dấu diếm cũng không thể gạt được, huống hồ Mộ Chỉ Ly cũng không định dấu diếm hắn.
"Tử tâm hồn chướng đan?" Nhìn thấy hộp trong tay Mộ Chỉ Ly, dù Hàn Như Liệt cũng là kinh ngạc một phen, trong mắt một hồi lửa nóng, hắn tự nhiên cũng nghe nói qua Tử tâm hồn chướng đan, chỉ có điều là dược sư có thể luyện chế ra Tử tâm hồn chướng đan thật sự là quá ít.
Không có nghĩ, tới đây lại sẽ có thể thấy được trọng bảo, phải biết Tử tâm hồn chướng đan một khi xuất hiện, cho dù là thế lực bọn hắn lớn thế nào cũng sẽ tranh chấp đoạt đấy, dù sao một viên Tử tâm hồn chướng đan rất có thể lại để cho một gia tộc xuất hiện một gã cao thủ.
Nếu là Hậu Thiên cao thủ ăn hết Tử tâm hồn chướng đan mà nói đó là 100% khả năng đột phá đến Tiên Thiên, chỉ là như vậy sử dụng không khỏi quá lãng phí một chút.
Mộ Chỉ Ly gật đầu, dùng thân phận Hàn Như Liệt thì việc nhận biết ra Tử tâm hồn chướng đan cũng bình thường, đang lúc Mộ Chỉ Ly chuẩn bị đem đan dược đưa cho Hàn Như Liệt, Hàn Như Liệt nhưng lại đem đan dược hướng trong ngực Mộ Chỉ Ly đẩy tới, nói: "Nàng tranh thủ thời gian cất kỹ, Tử tâm hồn chướng đan giá trị xa xỉ, nếu là bị người bên ngoài nhìn thấy, sợ là sẽ sinh lòng ác ý, chuyện này nàng chớ có nói ra ngoài biết không?"
Dù sao thất phu vô tội, mang ngọc có tội a!
Nhìn thấy động tác Hàn Như Liệt, Mộ Chỉ Ly kinh ngạc một hồi, khi Hàn Như Liệt nhìn thấy Tử tâm hồn chướng đan, có vẻ ham muốn, nhưng mà hắn lại không có muốn chiếm hữu chút nào, cái này...
Gặp Mộ Chỉ Ly bất động nhìn mình, Hàn Như Liệt vẻ mặt bất đắc dĩ sờ lên gương mặt anh tuấn của chính mình nói: "Nương tử, vi phu biết rõ chính mình tướng mạo tuấn mỹ, lại không nghĩ rằng nàng lại si mê như vậy, nhìn chằm chằm vào ta. Không gấp, nàng có rất nhiều thời gian cứ từ từ mà xem."
Nghe vậy, đang đắm chìm ở trong lòng cảm giác phức tạp Mộ Chỉ Ly cũng thầm gắt lên một cái: "Ngươi quá tự kỷ rồi!"
"Ha ha, nương tử vẫn như vậy, thật đáng yêu, lại để cho vi phu sinh lòng trìu mến a!" Hàn Như Liệt thấy cảm giác mình sau khi nhìn thấy Mộ Chỉ Ly, tâm tình đột nhiên đã khá nhiều, phảng phất hết thảy đều không trọng yếu..., nàng vẫn có ma lực như vậy, nếu không như thế nào lại dễ dàng như vậy trộm đi trái tim của hắn?
"Ngươi sao cứ ba hoa như vậy? Ta không phải nương tử của ngươi, ngươi nên gọi ta Mộ cô nương thì sẽ tốt hơn." Bị Hàn Như Liệt một mực hô hào nương tử, trong lòng nàng thật đúng là cảm thấy có vài phần quái dị, nàng rõ ràng đến cùng chuyện gì xảy ra, nếu bị người bên ngoài nghe được còn không biết sẽ phỏng đoán như thế nào đây!
Hàn Như Liệt lắc đầu: "Nương tử, ta chỉ gọi nàng là nương tử, nàng có thể gọi ta là tướng công, ta sẽ không để ý."
Hắn không ngại, nhưng là mình để ý a! Gặp Hàn Như Liệt da mặt dày như vậy, Mộ Chỉ Ly cũng bỏ qua, hiển nhiên dù nàng nói như thế nào Hàn Như Liệt cũng sẽ không cải biến cách xưng hô này rồi, thôi thôi, nếu vẫn rối rắm cái vụ này thì không biết về sau sẽ thành như thế nào nữa.
Đứng ở bên trong Thiên Sát cổ giới, Thiên Nhi nhìn thấy một màn này, trong mắt cũng là lộ ra vẻ tươi cười, Chỉ Ly đụng phải Hàn Như Liệt thật giống như đụng phải oan gia, trên đời này còn có người lại để cho Mộ Chỉ Ly không biết ứng phó như thế nào, thật đúng hiếm có vô cùng!
Mộ Chỉ Ly đem hộp cầm trong tay đưa đến trước mặt Hàn Như Liệt nói: "Cái này cho ngươi."
Chính nàng vốn là dược sư, tuy nhiên hiện tại không cách nào luyện chế ra, nhưng là nàng tin tưởng sẽ có một ngày nào đó nàng có thể luyện chế ra được, huống hồ lấy thực lực nàng bây giờ cũng không cần dùng đến cái này, Hàn Như Liệt lại lần nữa giúp mình.
Vốn là dựa theo ý nghĩ của nàng, nàng có thể nắm chắc giết được Tiền Ích, dù mình cũng phải trả giá một cái giá lớn đấy, huống chi về sau lại đưa tới nhiều người như vậy, nếu không có Hàn Như Liệt xuất hiện kịp thời..., Tử tâm hồn chướng đan này chính mình chẳng những không cách nào có được, thậm chí tánh mạng cũng không còn, cùng với tính mạng mà so sánh, thì Tử tâm hồn chướng đan lại không trọng yếu như vậy rồi.
Cho dù là trân quý dị thường, Mộ Chỉ Ly cũng không để ý, về Hàn Như Liệt, tuy nói nàng đối với hắn rất là bất đắc dĩ, nhưng nàng cũng không ghét hắn.
Nhìn thấy hành động của Mộ Chỉ Ly, Hàn Như Liệt cũng có chút kinh ngạc, nhưng quyết đoán lắc đầu, ra vẻ tức giận nói: "Nương tử, lần này nàng làm như vậy vì cớ gì, cái này cơ bản chính là đồ của nàng, nàng cất kỹ đi!"
Hắn tuy muốn có Tử tâm hồn chướng đan, nhưng là đồ vật của vợ hắn, hắn cũng sẽ không động tâm tư gì!
Nghe vậy, Mộ Chỉ Ly khóe miệng lại khơi gợi lên một vòng đường cong mờ, tuy không rõ ràng, nhưng cũng bị Hàn như liệt phát hiện.
"Dùng tu vi của ta bây giờ còn không dùng đến, đưa cho ngươi tác dụng sẽ lớn hơn một ít, huống hồ nếu không có ngươi cứu được ta..., nó hiện tại cũng không ở chỗ này rồi..."
Nhưng mà Hàn Như Liệt lại trực tiếp cắt đứt lời của nàng: "Nàng cất kỹ, đây là của nàng, của nương tử cũng là của vi phu, của vi phu cũng là của nương tử đúng không? Việc này cũng đừng có nhiều lời. Chúng ta cùng đi địa phương khác của di tích nhìn một cái đi!"
Đây là lần thứ nhất Mộ Chỉ Ly nhìn thấy sắc mặt Hàn Như Liệt có bộ dạng nghiêm túc như thế, không thể nghi ngờ biểu lộ thái độ để cho người khác không thể nói ra lời cự tuyệt, chính là dung nhan tà mị hiện tại thì tà khí càng lớn, nhìn qua bá đạo dị thường.
Sợ đây mới bộ dạng của Hàn Như Liệt mà mọi người vẫn chứng kiến a, như vậy uy nghiêm, như vậy bá đạo, bất quá cũng hoàn toàn phù hợp với tác phong của hắn, nếu không phải như thế..., hắn làm sao có thể làm kinh sợ nhiều người ở đây như vậy?
Mộ Chỉ Ly không biết bối cảnh Hàn Như Liệt đến tột cùng là cái gì, nhưng là cũng suy đoán là đệ tử của cường đại gia tộc, hơn nữa địa vị của hắn tuyệt đối không thấp! Nếu không sẽ không có nhiều người như vậy biết hắn, nàng còn nhớ rõ lời nói của Tiền Ích, hắn là người mà Tiền Ích cũng không dám đắc tội a!
Bất quá, không hề nghi ngờ, Hàn Như Liệt một mặt bá đạo lại làm cho người ta cảm thụ một mặt khác của hắn.
Gặp Hàn Như Liệt nói như vậy, Mộ Chỉ Ly cũng chậm rãi đem Tử tâm hồn chướng đan thu vào, nhìn thấy một màn này, Hàn Như Liệt trên mặt lần nữa khôi phục bộ dáng trước kia nói: "Đúng thế, nương tử như vậy mới nghe lời."
"Ta không phải nương tử của ngươi!"
...
Kế tiếp, Mộ Chỉ Ly cùng Hàn Như Liệt ở cùng một chỗ trong di tích tìm kiếm lấy bảo bối còn lại, vốn Mộ Chỉ Ly chuẩn bị cùng Hàn Như Liệt tách ra, dù sao hai người cùng một chỗ có rất nhiều điều không tiện, nói thí dụ như bọn hắn tìm được bảo bối thì nên như thế nào phân phối, vấn đề vân...vân.
Chỉ là Hàn Như Liệt lại nghiêm trang nói với Mộ Chỉ Ly là hắn lo lắng cho an nguy của nàng, ban đầu ở trong mật thất người nhìn thấy nàng cũng không ít, nếu là nàng đi một mình và lần nữa gặp được những người đó, có thể sẽ nguy hiểm, cho nên Hàn Như Liệt liền một mực đi theo bên cạnh Mộ Chỉ Ly, không cho nàng một mình hành động.
Mà như thế nào phân phối vấn đề ở trên, lại để cho Mộ Chỉ Ly càng bất đắc dĩ, mỗi khi bọn hắn tìm được bảo bối, Hàn Như Liệt đều đem đồ tốt với một tia ý thức kín đáo đưa cho nàng, nhưng lại không cho phép cự tuyệt.
Hôm nay, hai người lại đồng loạt đi ở phía trước, giữa hai người tự nhiên vẫn là bảo trì một chút khoảng cách.
Tuy nhiên Hàn Như Liệt một mực đều cùng Mộ Chỉ Ly thân cận, phối hợp hô hào Mộ Chỉ Ly là nương tử, mà hiển nhiên Mộ Chỉ Ly là không thể nào thừa nhận điểm này đấy, nhưng cũng phải chịu theo hắn gọi như vậy.
"Nương tử, lần này sau khi từ di tích ra ngoài nàng có tính toán gì không?" Hàn Như Liệt nhìn Mộ Chỉ Ly nghiêng mặt lên tiếng hỏi
"Ta vì sao phải nói cho ngươi biết?" Trong đoạn thời gian này, Hàn Như Liệt đã hỏi nàng rất nhiều vấn đề, chẳng qua đại đa số nàng đều không có trả lời, nàng thật đúng là có chút ít bội phục Hàn Như Liệt, lại có thể một mực hỏi như vậy.
Đường đường thế gia đệ tử, lại làm như vậy, nói ra sợ là không có người tin tưởng.
"Vì sao không thể nói cho ta biết?"
"Bởi vì..."
...
Nếu là Hàn Dạ biết rõ ý nghĩ Mộ Chỉ Ly..., nhất định sẽ lập tức gật đầu, đừng nói Mộ Chỉ Ly cảm thấy kỳ quái, hắn cũng cảm thấy vô cùng kỳ quái, cái này nếu để cho những nữ tử khác biết rõ công tử đối với Mộ cô nương tốt như vậy..., sợ là cũng bị người ghi hận ch.ết rồi.
Ngày bình thường, công tử có thể phản ứng với nữ tử khác một câu thôi cũng đủ làm cho đối phương rất là vui vẻ rồi, mà bây giờ lại là hoàn toàn điên đảo rồi, tựa hồ là Mộ cô nương phản ứng công tử một phen, công tử đều cảm giác thấy cao hứng, cái này nói ra ai mà tin a!
Phảng phất như thay đổi thành một người khác vậy, bất quá trong lòng của hắn cũng là vui vẻ, dù sao từ lúc Mộ cô nương xuất hiện, công tử vui vẻ không ít, chỉ cần công tử có thể cao hứng là tốt rồi.
Ba người ở trong di tích lục tục tìm được không ít đồ đạc, Mộ Chỉ Ly đi theo sau lưng Hàn Như Liệt phát hiện bọn hắn đối với di tích Viễn Cổ dường như có nghiên cứu rất sâu, rất nhiều địa phương nàng căn bản đều không nghĩ tới có mật thất, bọn hắn đều có thể tìm kiếm ra, đây cũng là nguyên nhân vì sao bọn họ thu hoạch tương đối khá.
Hiệu suất của bọn họ là kinh người, huống chi Hàn Như Liệt cùng Hàn Dạ thực lực đều rất cường, gặp được nguy hiểm hai người đều có thể loại bỏ hết, bởi vậy nàng lại phảng phất giống như trở thành người không có việc gì, chỉ là đi theo sau lưng Hàn Như Liệt, nguy hiểm gì đều không có.
Loại cảm giác này lại để cho nàng cảm thấy được bảo hộ, cũng có thêm vài phần thất bại, thực lực của mình cùng bọn hắn chênh lệch vẫn là rất lớn a, vì vậy, Mộ Chỉ Ly lần nữa hạ quyết tâm, nàng nhất định phải càng thêm cố gắng đề tăng tu vi của mình.
Nhưng mà, Mộ Chỉ Ly không biết là, Hàn Như Liệt đối với thực lực của nàng cũng có vài phần kinh ngạc, lấy gia thế Mộ Chỉ Ly ở đây đến tuổi này mà có thể có được thực lực như vậy đã là vô cùng khó rồi, huống chi chính mình lúc trước vừa mới gặp được nàng thì nàng vừa mới đột phá Tiên Thiên mà thôi, mà bây giờ đã đạt đến Toàn Thiên Cảnh cao nhất, có lẽ không được bao lâu nữa là có thể đạt tới Ngự Thiên cảnh rồi.
Loại tốc độ này thật đúng là để cho người sợ hãi thán phục, một năm thời gian cơ hồ có thể vượt qua hai cấp liền, tốc độ này nói ra đủ để cho mọi người ghé mắt.
Mấy ngày nay ở chung, Mộ Chỉ Ly cũng phát hiện ra một mặt tinh tế tỉ mỉ của Hàn Như Liệt, hắn rất quan tâm săn sóc nàng, lại để cho nàng cảm thấy có chút thụ sủng nhược kinh, càng có chút ít không biết ứng đối như thế nào, bất quá mỗi lần ở thời điểm như vậy, Hàn Như Liệt sẽ nói chuyện vui đùa đem cái cục diện xấu hổ này giải đi.
Lúc hai người đang đi tới, một thanh âm già nua và xa xưa truyền vào trong tai hai người: "Những người được đề cử của ta, hiện tại đã đến thời điểm ta lựa chọn rồi, đồng loạt vào đi!"
Những lời này xuất hiện đột nhiên, chỉ là sau những lời này nói, thấy hai người mi tâm màu vàng ấn ký đóng dấu phát sáng lên, Mộ Chỉ Ly nhìn thấy trên trán Hàn Như Liệt cũng có ấn ký đóng dấu giống mình, không khỏi mở miệng nói: "Ngươi cũng thế..."
Hàn Như Liệt cũng hiểu ý của Mộ Chỉ Ly, lập tức cười gật đầu: "Nương tử cùng vi phu quả nhiên là trời sinh một đôi a." Bất quá rất nhanh, Hàn Như Liệt sắc mặt nghiêm túc vài phần: "Nương tử, sau khi đi vào thì hết sức tranh thủ, nhưng là nếu không có biện pháp tranh thủ thì cũng đừng cưỡng cầu, nếu không sẽ không cách nào thừa nhận hậu quả, nàng hiểu không?"
Nhìn trong mắt Hàn Như Liệt đều là sự quan tâm tới mình, Mộ Chỉ Ly nhẹ gật đầu: "Ta biết rồi, ngươi cũng cẩn thận!"
Tại thời điểm hai người nói dứt lời, hai luồng cột sáng màu vàng chiếu rọi trên người hai người, một màn này cũng đồng thời phát sinh trên người ở các địa phương khác trong di tích, cột sáng màu vàng đem thân thể của bọn hắn chiếu rọi trở thành màu vàng sáng lạn, cả người phảng phất đều xuất hiện khí tức thánh khiết.
Mà ở chân của bọn hắn, cái bệ Liên hoa (hoa sen) màu vàng cũng xuất hiện, nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, mất ba giây thời gian, Hàn Dạ phát hiện công tử cùng Mộ cô nương đều biến mất không thấy.
Bất quá nhìn thấy một màn này hắn cũng không có chút nào kinh hoảng, hắn đi theo Hàn Như Liệt bên người, đối với những chuyện này cũng biết sơ lược, vì vậy hắn đành ngồi xuống tại chỗ, công tử bọn họ là từ nơi này đi ra, đến lúc đó cũng tất nhiên sẽ về tới đây, chính mình chỉ phải ở chỗ này chờ là thuận tiện.
Mộ Chỉ Ly chỉ cảm thấy cái cột sáng màu vàng kia chiếu rọi trên người của mình lộ ra vô cùng thoải mái, phảng phất từng tế bào đều có thể nhẹ nhàng hô hấp, toàn thân mệt mỏi trong nháy mắt biến mất sạch sẽ, nếu một mực đứng ở bên trong cột sáng, đối với thân mình sẽ có chỗ tốt rất lớn, di tích Viễn Cổ quả nhiên thần kỳ!
Rất nhanh, Mộ Chỉ Ly thấy trước mắt tối sầm, thời điểm mở to mắt lần nữa, nàng đã ở một địa phương khác rồi.