Chương 90: Không Để Cho Ngươi Được Như Ý (1)
Muốn trị khỏi bệnh cho Lâm mẫu, đầu tiên cần loại trừ độc tố lưu lại trong cơ thể bà, sau đó, nữa nghĩ cách khôi phục hệ thống thần kinh của bà.
Theo Tùy Qua thấy, bệnh của Lâm mẫu thật sự khó có thể trị liệu, nếu không bệnh viện cũng sẽ không bó tay.
Nhưng Tùy Qua đã khoe khoang khoác lác trước mặt Đường Vũ Khê, đương nhiên muốn dùng tất cả biện pháp chữa khỏi cho Lâm mẫu.
Nhưng, chỉ sợ đây không phải là chuyện một sớm một chiều có thể đạt được. Mặc dù Tùy Qua có linh dược trong tay, nhưng linh dược không phải thuốc vạn năng, mỗi một loại linh dược, đều có cách dùng tương ứng, không thể nào dựa vào một loại linh dược là có thể trị hết bệnh cho thiên hạ.
Thuốc như vậy không phải là linh dược, mà là thần dược.
Sau khi xác nhận phương pháp trị liệu, Tùy Qua lấy ra hai cây Cửu diệp huyền châm tùng, ấn một cây vào huyệt ấn đương , một cây vào huyệt nhân trung.
Tiếp theo, ngón tay giữa của Tùy Qua nắm lấy chiếc lá thông ở trên huyệt ấn đường, chậm rãi rót một đạo chân khí vào trong cơ thể Lâm mẫu, kích thích các đầu thần kinh bị trúng độc thuốc của bà.
Xoẹt !
Qua một hồi, trên chiếc lá thông ấn vào huyệt nhân trung của Lâm mẫu, đột nhiên phun ra một tia chất lỏng màu đen mùi hôi thối.
Đây là dấu hiệu độc tố bài xuất!
Ước chừng sau nửa canh giờ, Tùy Qua lấy lá thông ra.
Lúc này, hắn đã mệt đến mức toát đầy mồ hôi, sau khi thu lá thông, vội vàng ném hai nhánh "La Bố Điều" vào trong miệng.
Dùng chân khí bức độc, chữa bệnh cho người khác, quả nhiên là cực kỳ hao tổn nguyên khí.
Khó trách, những cao thủ nội gia tu luyện chân khí, cũng rất ít khi dùng chân khí chữa bệnh cho người khác. Dù sao, tích lũy thứ như chân khí rất không dễ dàng, dùng chân khí chữa thương, chữa bệnh, tuyệt đối là tổn hại mình lợi người.
Trừ phi là người thân thiết, không ai nguyện ý làm chuyện bao đồng này.
Cũng may, Tùy Qua có nguồn Tam Nguyên Kinh Dịch thảo vô tận để ăn, dùng vật này để bổ sung nguyên khí vô cùng tốt.
- Mệt lắm không?
Đường Vũ Khê đứng bên cạnh ân cần hỏi thăm, nàng lấy ra một chiếc khăn tay, lau mồ hôi trán cho Tùy Qua.
- Để tôi tự làm.
Tùy Qua cười ha hả, đưa tay nắm lấy chiếc khăn tay của Đường Vũ Khê, nhưng vô sỉ không trả lại.
Đường Vũ Khê bĩu môi, tựa hồ có chút luyến tiếc chiếc khăn tay này nhưng cũng không mở miệng đòi lại.
Sau khi Tùy Qua bổ sung một chút nguyên khí, rốt cục không đổ mồ hôi nữa, nói với Lâm mẫu:
- Dì à, ngươi hiện tại cảm giác thế nào?
- Tôi cảm thấy đầu óc hình như sảng khoái hơn nhiều.
Lâm mẫu nói.
- Mẹ, mẹ nói chuyện thông thuận rồi sao!
Lâm Tiểu Vũ nhận thấy biến hóa của mẫu thân, vui mừng nói.
- Thật sao? Mẹ nói lưu loát rồi.
Trên khuôn mặt Lâm mẫu hiện lên nụ cười, nhưng vì hệ thống thần kinh chưa hoàn toàn khôi phục, nụ cười của nàng thoạt nhìn rất cứng ngắc.
- Tùy tiên sinh, cám ơn ngài,. . . Ngài thật là một người tốt!
Lâm mẫu nói,
- Tùy ca ca, anh đúng là thần y, mẹ tôi uống rất nhiều thuốc đều không thấy chuyển biến tốt đẹp, không ngờ anh mới chỉ châm cứu đã có biến chuyển rõ rệt.
Lâm Tiểu Vũ nói:
- Vậy. . . tôi phải trả cho anh bao nhiêu tiền đây?
- Tiền? Tiền gì chứ?
Tùy Qua cười nói:
- Tôi chỉ châm hai cây kim, không dùng thuốc gì, không có chi phí, không biết phải đòi cô tiền gì. Nhưng, tôi cũng không làm không công, lần sau đến ăn thịt nướng, cô cứ nấu ngon hơn một chút là được.
- Như vậy sao được?
Lâm mẫu áy náy nói. Bà đương nhiên hiểu được, càng là loại trung y chỉ châm hai cây kim đã thấy hiệu quả, càng là danh y rất khó mời được. Bất kể là châm cứu hay kê đơn thuốc, giá tiền chắc chắn cũng không nhỏ.
- Không có gì không được. Huống chi, hiện giờ tôi còn chưa chữa khỏi bệnh cho dì, đương nhiên cũng ngại lấy tiền.
Tùy Qua nói xong, cùng Đường Vũ Khê đứng dậy cáo từ.
Tiểu Vũ kiên trì tiễn hai người một đoạn, sau đó mới nghe Tùy Qua trở về.
Trên đường trở về trường học, Đường Vũ Khê nói với Tùy Qua:
- Tùy Qua, cậu rút cuộc là truyền nhân của trung y thế gia sao?
- Đúng vậy.
Tùy Qua nói, mặc dù lão địa chủ chỉ là trung y chân đất, nhưng dù gì cũng là trung y.
- Vậy tại sao cậu không học trung y chuyên nghiệp, lại đi học khoa thảo nghiệp?
Đường Vũ Khê hiếu kỳ nói.
- Lúc trước tôi cũng nói rồi. Rượu không thể rời ly, thuốc không rời thảo. Một bác sĩ Tây y, nếu không thể nắm rõ thành phần và dược tính của từng loại thuốc tây, hắn sẽ rất khó trở thành một bác sĩ Tây y hợp cách; giống như vậy, làm một trung y, nếu như không thể nắm rõ dược tính của từng loại thuốc bắc, chỉ thiên về nghiên cứu phương thuốc, hắn cũng rất khó trở thành một trung y tốt.
Tùy Qua giải thích, trầm giọng nói:
- Cho nên, trong mắt tôi nghiên cứu dược thảo còn thú vị hơn nghiên cứu phương thuốc.
- Thật là luận điệu kỳ quái, nhưng lại khiến người ta có cảm giác mới mẻ.
Đường Vũ Khê khen ngợi Tùy Qua, vẻ mặt tràn đầy mong đợi nói:
- Có lẽ có một ngày, cậu sẽ trở thành làm một danh y siêu cấp lợi hại, đạt được ước nguyện cả đời của mình.
- Chắc chắn!
Tùy Qua đồng học đại khái không biết cái gì gọi là khiêm nhường.
Sau khi trở về, Tùy Qua mới xem lại chiếc khăn tay lấy từ chỗ Đường Vũ Khê.
Điều khiến hắn có chút vui mừng chính là, phía trên chiếc khăn tay của Đường Vũ Khê có thêu một đôi uyên ương nghịch nước, đôi uyên ương này được thêu cực kỳ sinh động, cực kỳ tinh mỹ, nói là tác phẩm nghệ thuật cũng không quá đáng.
Chiếc khăn tay của Đường Vũ Khê, hiển nhiên không phải vật bình thường, chỉ cần không phải người mù, đều có thể nhìn ra đây là một tác phẩm có giá trị rất cao, tuyệt đối không phải là loại thứ phẩm để lau nước mũi.
- Cô Đường à cô Đường, cô cũng đừng trách tôi.
Tùy Qua đặt chiếc khăn lụa trước mũi hít hà, phảng phất như phía trên còn vương lại mùi thơm cơ thể của chủ nhân.
Vô sỉ cũng được, tham lam cũng được, dù sao Tùy Qua đã quyết định, sẽ không trả lại chiếc khăn tay này.
Không chỉ như thế, hắn còn muốn mang theo người.
Sau khi đặt chiếc khăn tay của Đường Vũ Khê lên mặt ngủ cả đêm, Tùy Qua đồng học cảm giác tinh thần của mình tương đối hưng phấn.
Sáng sớm, Tùy Qua đồng học đã ra khỏi trường, tính toán tới phòng ấm thăm cây.
Ai ngờ, mới vừa bước ra, một chiếc xe hơi màu đen đã chạy nhanh tới, dừng trước mặt Tùy Qua.
Cửa xe mở ra, vị thanh niên ngày hôm qua bị Thiết Long đuổi đi rất vui vẻ chui ra, nói với Tùy Qua:
- Tùy tiên sinh, anh thật có thể diện, ông chủ Phùng của chúng tôi mặc dù bận rộn cũng tranh thủ thời gian đến gặp anh. Mời anh lên xe nói chuyện.
Tùy Qua nhíu mày, không ngờ Tưởng Vĩ giống như một tờ thuốc cao bôi trên da chó, vứt cũng vứt không xong.
Sau khi thoáng do dự, Tùy Qua chui vào chiếc xe màu đen.
Hàng ghế sau của chiếc xe, có một người trung niên hơn bốn mươi tuổi, mặt hình vuông, thân hình mập mạp, rất là phúc hậu, nhưng ánh mắt nham hiểm, cả người lộ ra một luồng khí thế âm tàn, làm cho người ta vừa nhìn sẽ cảm thấy người này không đơn giản, là loại người không chừa thủ đoạn nào để đạt được mục đích.