Chương 17: Mấy người hiểu nhầm rồi
Nghe xong câu này, Tần Lâm đứng dậy, quay đầu lại nhìn đám người nhà họ Đường, khóe miệng nhếch lên, cười mỉm.
"Biểu tượng của địa vị sao? Nhà họ Đường các người đúng là thích làm chó nhỉ!"
Nhà họ Đường thực sự quá nực cười, có những người làm chó quen rồi không biết cách làm người nữa.
Bây giờ quỳ ở đây còn cảm thấy bản thân là người có địa vị, thật đúng là đang làm trò.
Đường Long Dân vẫn không đứng dậy, dù sao không biết lãnh đạo Tôn lúc nào sẽ về, ông ta cũng không muốn để lãnh đạo Tôn nhìn thấy cảnh ông ta đứng dậy.
Tuy nhiên, tên Tần Lâm này phải nhận được một bài học thích đáng.
"Tên họ Tần kia! Nhìn thấy trưởng bối còn không mau qua đây chào hỏi à, trong mắt cậu không còn người ông này à!"
Tần Lâm cười lạnh, bước từng bước đến trước mặt Đường Long Dân, từ trên cao nhìn xuống.
"Ông? Ông đáng sao?"
Con ngươi Đường Long Dân co lại, sắc mặt vô cùng âm trầm.
"Xấc xược! Có đứa cháu nào nói năng như vậy với trưởng bối không!"
Tần Lâm cười lạnh: "Trưởng bối?"
"Khi nhà họ Tần chúng tôi rạng rỡ, phát triển, các người ngày nào cũng đến thăm hỏi nhà tôi ba lần, gặp ông nội tôi, hận không thể cúi đầu chào hỏi".
"Hiện nay nhà họ Tần sa sút, các người liền thay đổi thái độ, bỏ đá xuống giếng, đuổi tận giết tuyệt, ngay cả bảo mẫu nhà họ Tần cũng không buông tha".
"Mà tất cả những điều các người từng làm chỉ để nịnh bợ tam đại gia tộc".
"Đường Long Dân ông làm chó cho người khác, cảm thấy thế nào?"
Mấy lời này của Tần Lâm khiến người nhà họ Đường mặt đỏ tới mang tai.
Đường Long Dân giận đến tím mặt: "Xấc xược!"
Đường Long Dân không kìm được cơn giận, đứng dậy, một thằng cháu ngoại mà dám đứng trước mặt bao người nhục nhã cả nhà họ Đường, đúng là tìm ch.ết!
Coi Đường Long Dân là không khí sao?
"Thằng nhãi con, mấy việc cậu làm với Thiên Hào, tôi còn chưa tính toán đâu, hôm nay cậu dám ở đây hỗn láo! Nếu không dạy cho cậu một bài học, chắc cậu vẫn tự coi mình là đại thiếu gia!"
"Nhìn tôi xử lý cậu đây!"
Lời vừa dứt, Đường Long Dân giơ cây gậy lên, muốn đánh vào mặt Tần Lâm!
Trưởng bối dạy bảo con cháu là điều hiển nhiên, dù cho Đường Long Dân chẳng có chút tình cảm nào với Tần Lâm, nhưng trưởng bối vẫn là trưởng bối. Trước mặt bao người mà anh dám phát ngôn bừa bãi, nếu như ông ta không dạy cho anh một bài học, về sau nhất định sẽ bị người ta bàn tán này nọ.
Tuy nhiên tốc độ của Đường Long Dân sao có thể nhanh bằng Tần Lâm được?
Tần Lâm không hề khách khí, dễ dàng tát một phát lên cái mặt già của Đường Long Dân.
Một tiếng "bốp" vang lên, mặt của Đường Long Dân hằn rõ năm vệt ngón tay.
Nếu ông ta đã không biết xấu hổ đến vậy, Tần Lâm cần gì phải giữ thể diện cho ông ta!
Cái tát này khiến Đường Long Dân lại quỳ xuống đất.
Mặt đau nhức nóng hừng hực, khiến đầu óc Đường Long Dân vô cùng choáng váng, suýt nữa ngất.
Vài giây sau, đám người kia mới phản ứng kịp.
"Hỗn láo! Cậu quá hỗn láo rồi, đúng là muốn ch.ết!"
Người nhà họ Đường đều đứng dậy, người nhà họ Chúc cũng vậy, tên nhãi họ Tần này thật sự quá hỗn láo, hôm nay mọi người ở đây vốn dĩ chẳng ai thèm để ý đến anh, nhưng anh lại dám không biết điều đến vậy, dám đánh người của hai nhà họ, đúng là tìm ch.ết!
Tuy nhiên, khi nhà họ Chúc và nhà họ Đường chuẩn bị nhúc nhích, cảnh sát vũ trang lao như bay đến.
Mấy chục cảnh sát vũ trang bao vậy lấy hai nhà, họng súng đen ngòm chĩa vào đầu bọn họ, ai cũng không dám động đậy, chỉ cần nhúc nhích một chút thôi là sẽ tiêu đời.
Đám người Đường Long Dân đều vô cùng sợ hãi, mặt mày tái nhợt, không ai dám động đậy.
"Mấy...mấy người nhầm rồi, mấy người hiểu lầm rồi!"
Đường Long Dân vội vã giải thích.
"Cậu ta không phải là người nhà của lãnh đạo Tôn! Cậu ta là một kẻ chống đối nhà họ Đường chúng tôi, các người nhầm rồi!"
Tuy nhiên mấy vị cảnh sát vũ trang này vẫn không cử động, sắc mặt lạnh như tiền, bọn họ chỉ có thể chấp hành mệnh lệnh, mấy thứ khác họ đều không quan tâm.
Chúc Minh cũng cau mày nói.
"Các anh, các anh có thể bị nhầm rồi, tên nhóc kia lúc nãy giập đầu cúng bái là đang muốn kết giao với lãnh đạo Tôn, cậu ta vốn chẳng phải họ hàng gì với lãnh đạo Tôn, các anh đừng hiểu lầm!"
Nhưng dù hai người có nói thế nào, mấy vị cảnh sát vũ trang vẫn không hề di chuyển, họng súng đen ngòm vẫn chĩa vào bọn họ, hai chân bọn họ run như cày sấy.
Bị tát hai cái mà không ai dám tát lại.
Tần Lâm lạnh lùng nói: "Tiếp tục quỳ đi".
Đường Long Dân nhướn mày: "Xấc xược! Cậu đang nói cái gì vậy!"
Đường Long Dân vừa hét lớn, súng của mấy vị cảnh sát vũ trang lập tức chĩa vào đầu ông ta.
Trong nháy mắt, Đường Long Dân toát mồ hôi lạnh.
Nhìn thấy Tần Lâm, mặc dù bọn họ đều nghiến răng nghiến lợi, nhưng khi đối mặt với họng súng, Đường Long Dân vẫn phải khuỵu gối, tiếp tục quỳ.
Đám người nhà họ Chúc lúc này dương oai diễu võ cũng phải quỳ xuống.
Tần Lâm đứng trước mặt Đường Long Dân, tay chắp sau lưng, lạnh lùng nói.
"Quỳ đến tối, ai dám bỏ đi, giết người đấy".
"Rõ!"
Nói xong, Tần Lâm liền xuống núi.
Đường Long Dân cau mày hỏi: "Đồng chí, tại sao các đồng chí lại nghe lệnh của cậu ta vậy? Các đồng chí nhất định nhầm rồi, ở đây nhất định có hiểu lầm gì rồi!"
Vị cảnh sát vũ trang kia ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn Đường Long Dân.
"Còn nhiều lời là tôi sẽ tiễn ông lên đường".
Đường Long Dân lập tức câm miệng, cúi đầu xuống, không dám nói gì nữa.
Chỉ là vẫn mắng nhỏ: "Tên nhãi họ Tần đúng là ăn may".
"Đám cảnh sát vũ trang này nhất định hiểu lầm cậu ta là người thân của lãnh đạo Tôn, tên nhãi con dám ngang ngược trước mặt mình!"
Lúc trước, câu chuyện đổ máu chó lên đầu đều được truyền khắp các đại gia tộc, nhà họ Đường bị mất mặt một lần, không ngờ ngày hôm này lại bị tên nhãi họ Tần kia dạy cho một bài học, đúng là mất hết thể diện mà.
Đường Long Dân lớn thế này rồi, là gia chủ của gia tộc, vậy mà bị một tên nhãi con tát cho một phát! Ông ta nhất định sẽ không bỏ qua chuyện này!
Đám người Chúc Minh cũng cảm thấy vô cùng mất mặt, bọn họ đông người đến vậy mà không thể chống lại một tên tàn dư của nhà họ Tần, chuyện này mà bị truyền ra ngoài, hai nhà bọn họ còn đâu thể diện nữa?
"Đường lão gia yên tâm, tên nhãi họ Tần này chẳng qua chỉ là cáo mượn oai hùm, đợi đến khi xuống núi, sau khi hiểu lầm được giải quyết, còn ai dám giúp cậu ta nữa?"
Theo như họ thấy, hôm nay Tần Lâm có thể kiêu ngạo đến vậy, chẳng qua là vì vào đội cảnh sát vũ trang tưởng nhầm anh có quan hệ với lãnh đạo Tôn mà thôi.
Tên nhóc này, tâm cơ đủ sâu, không mời mà đến, cố ý dựa hơi lãnh đạo.
Nhưng hiểu lầm vẫn chỉ là hiểu lầm mà thôi, sau khi ra khỏi ngọn núi này, Tần Lâm chỉ là một tên thiếu gia đã mất hết tất cả!
Đường Long Dân nghiến răng nghiến lợi gật đầu, thằng nhãi con, xem tôi xử lý cậu!
...
Sau khi Tần Lâm xuống núi, anh nhìn thấy hai bố con Chúc Linh Linh và Chúc Dũng.
Lúc này, mẹ của Chúc Linh Linh, Vương Vân đang bị gia đình Tề nhốt lại, và có thể đã bị tr.a tấn, hai bố con vô cùng lo lắng.
Mặc dù đã nhờ Kim thiếu gia của tỉnh lỵ giúp đỡ, nhưng dù sao anh ta cũng là người ở tỉnh khác, nước xa không cứu được lửa gần, vì vậy Chúc Linh Linh muốn đến đây xem thể gặp lãnh đạo Tôn không, nhờ lãnh đạo Tôn giúp đỡ.
Tiếc rằng, ở đây chẳng có ai, ngay cả mặt mũi của lãnh đạo tôn cũng chẳng thấy.
Thấy vậy, Tần Lâm nói.
"Đừng lo lắng, anh đã phái người đi đón dì Vương rồi."
Chúc Linh Linh cau mày: "Anh Tiểu Lâm đừng an ủi em nữa, bây giờ không phải lúc để đùa giỡn. Em hỏi anh, lãnh đạo Tôn có ở trên núi không?"
Chúc Dũng cũng gật đầu.
"Đúng vậy, Tiểu Lâm, bọn chú biết cháu rất tốt bụng, nhưng bây giờ không phải lúc khoe khoang, bọn chú thật sự có chuyện muốn tìm lãnh đạo Tôn, cháu có nhìn thấy ông ấy không?"