Chương 57: Chó điên
Tần Lâm lạnh lùng nhìn chủ nhiệm Tiền, nói.
“Không muốn để tôi chữa thì ông làm đi?”
Chủ nhiệm Tiền hừ một tiếng: “Bệnh nhân đã lớn tuổi, nguy hiểm khi phẫu thuật là cực kỳ cao, 80% có thể ch.ết trên bàn mổ, tôi không gánh nổi trách nhiệm này đâu”.
Tần Lâm cười khẩy: “Không để tôi chữa, ông cũng không chữa, tức là muốn để cho bệnh nhân chờ ch.ết sao?”
Chủ nhiệm Tiền nói: “Câu này tôi chưa nói nhé, nhưng tình trạng của bệnh nhân hết sức đặc biệt, nguy hiểm khi phẫu thuật quá lớn, cộng thêm thân phận của ông ấy cũng rất đặc biệt, vì vậy việc phân chia trách nhiệm là vô cùng phiền phức khi có sự cố xảy ra, do đó nên thực hiện theo phương pháp chữa trị của tôi, đó là ‘điều trị duy trì’, chủ yếu dùng hóa trị và thuốc”.
Tần Lâm lắc đầu, vẻ mặt lộ ra vẻ khinh thường.
“Người làm y là phải trị bệnh cứu người, nhưng trong đầu ông toàn nghĩ đến việc phân chia trách nhiệm, ‘đức hạnh’ như ông mà cũng xứng làm bác sĩ ư?”
Chủ nhiệm Tiền tức giận quát: “Thằng ranh con, mày dám nói chuyện với tao như thế sao? Mày là người của đơn vị nào! Mày có tin là chỉ cần một câu nói của tao cũng có thể khiến mày mất việc không! Mày có tin chỉ cần một cuộc điện thoại của tao là đủ để khiến tương lai của mày tiêu tan hết?!”
Chủ nhiệm Tiền hệt như một con chó điên đang gào lên trong phòng phẫu thuật.
Tần Lâm đột nhiên lấy ra một cây kim bạc, búng một phát, kim bạc ngay lập tức đâm thẳng vào ấn đường của chủ nhiệm Tiền.
“Ông có tin là tôi sẽ giết ông bằng một cây kim bạc không?”
Ấn đường chính là một trong những điểm chí mạng của con người.
Kim bạc của Tần Lâm, chỉ cần anh dùng lực một tí là có thể lập tức giết ch.ết ông ta.
Tuy chỉ đâm vào một chút, nhưng sức mạnh của Tần Lâm cũng đủ khiến người khác kinh ngạc, cơn đau dữ dội từ ấn đường khiến toàn thân chủ nhiệm Tiền run lên bần bật.
Lần đầu tiên ông ta cảm nhận thấy sự sợ hãi của cái ch.ết, dường như thứ đâm vào ấn đường không phải là kim bạc mà là một con dao sắc!
“Tôi... Tôi tin”.
Hai chân chủ nhiệm Tiền bắt đầu run lẩy bẩy, ông ta suýt chút nữa là quỳ xuống trước mặt Tần Lâm.
“Tin rồi thì mau cút đi”.
Loại bác sĩ ích kỷ này cho dù có y thuật và y đức thì cũng không xứng để được gọi là ‘bác sĩ’, vừa rồi Tần Lâm cũng không để cho ông ta còn chút mặt mũi nào.
Chủ nhiệm Tiền bước ra khỏi phòng phẫu thuật, mặt mày tái mét, trên trán đầm đìa mồ hôi lạnh.
Lâm Nguyệt Dao đang đợi ở cửa, khi nhìn thấy chủ nhiệm Tiền đi ra, cô nhanh chóng tiến đến.
“Chủ nhiệm Tiền? Sao chủ nhiệm lại ra rồi?”
Ấn đường của chủ nhiệm Tiền vẫn đang chảy máu, ông ta vẫn còn đang kinh hồn bạt vía, rồi bất giác trả lời.
“A... Tôi bị đuổi ra rồi”.
Lâm Nguyệt Dao trợn tròn mắt, chủ nhiệm Tiền bị đuổi ra ngoài ư?
Vị thần y này cũng ngầu quá rồi đấy?
Chủ nhiệm Tiền là bác sĩ chuyên khoa u nổi tiếng nhất tỉnh, vậy mà thần y lại không chút nể mặt đuổi ông ấy ra ngoài sao?
“Tại sao ấn đường của chủ nhiệm Tiền lại chảy máu thế?”
Lúc này chủ nhiệm Tiền mới hoàn hồn lại, lau vết máu trên trán rồi cau mày.
“Đừng hỏi nữa, còn không mau lấy bông tẩm cồn cho tôi!”
“Vâng!”
Lâm Nguyệt Dao có hơi sốc, sau đó nhanh chóng làm theo, mũi cô bỗng ngửi thấy mùi nước tiểu khi đi ngang qua chỗ chủ nhiệm Tiền.
Chủ nhiệm Tiền... sợ thần y đến mức này luôn sao?
Sự ngưỡng mộ của Lâm Nguyệt Dao đối với vị thần y này càng tăng thêm một bậc.
...
Tần Lâm lúc này đang cầm dao mổ ở trong phòng phẫu thuật.
Lưu Bất Phàm và những người khác có chút kinh hoàng.
“Tần đại sư muốn phẫu thuật sao?”
Không phải bọn họ nghi ngờ Tần Lâm, dù sao thì những việc như phẫu thuật lại là sở trường của y học phương Tây, còn Tần Lâm là Đông y, bọn họ tưởng rằng Tần Lâm có thể sẽ chữa trị bằng việc châm cứu hoặc giác hơi, nhưng không ngờ anh lại muốn phẫu thuật?
“Phẫu thuật đã được thực hiện từ thời cổ đại, vậy nên Đông y càng có kiến thức sâu và rộng hơn”.
“Chỉ là, giống như chủ nhiệm Tiền vừa nói, tuổi của bệnh nhân đã cao, rủi ro khi phẫu thuật là rất lớn, đúng chứ?”
Tần Lâm nói: “Phẫu thuật theo y học phương Tây đòi hỏi một vết mổ lớn, và rủi ro đương nhiên sẽ cao, còn phẫu thuật theo Đông y thì miệng vết thương sẽ vô cùng nhỏ”.
- ----------------------