Chương 69: Thuốc thần
Chỉ trong vài phút, làn da của Vương Mai đã trở nên săn chắc, vài sợi tóc bạc đã chuyển sang màu đen, nước da hồng hào, phải nói là trẻ ra cả chục tuổi!
Tưởng rằng lời Tần Lâm nói chỉ mang tính tượng trưng mà thôi, dù sao những người hay bán sản phẩm chăm sóc sức khỏe đều bảo rằng nó có hiệu quả, nhưng trên thực tế lại không có tác dụng gì đặc biệt.
Nhưng viên thuốc này của Tần Lâm thật quá thần kỳ, sau khi uống chỉ mới mấy phút đã khiến Vương Mai ‘thay da đổi thịt’.
Thậm chí còn trẻ trung xinh đẹp hơn bà ấy của mười năm trước nữa.
Tần Lâm nói: “Làm săn chắc da chỉ là tác dụng phụ của loại thuốc này, vừa rồi dì Vương đi vệ sinh, thực ra đó là một quá trình giải độc, mấy ngày sau nữa sẽ thấy hiệu quả, tiếp theo đó dì sẽ cảm thấy toàn thân nhẹ như lông hồng, thực sự giống hệt như trẻ đi mười tuổi”.
Vương Mai vui mừng khôn xiết, vốn dĩ trong mười năm qua bà ấy chịu biết bao nhiêu là tội, căn bản không có thời gian chăm sóc bản thân, so với bạn bè cùng trang lứa thì bà ấy quả thật trải qua rất nhiều thăng trầm.
Nhưng bây giờ viên thuốc này lại giúp bà ấy trẻ ra cả chục tuổi, điều này thật sự hiếm có.
“Tôi cũng thử xem!”
Diệp Long cũng nhanh chóng uống thuốc, nóng lòng muốn xem tác dụng.
Đúng như dự đoán, sau khi vào nhà vệ sinh thì Diệp Long cũng trở nên khỏe mạnh hơn nhiều, tuy không có hiệu quả cao như Vương Mai nhưng chí ít tóc bạc và nếp nhăn cũng đã giảm đi đáng kể, điều này khiến Diệp Long vô cùng hưng phấn, một phát quét sạch trạng thái suy sụp trước đây.
Diệp Vãn Nhi cũng bị kích động, cô ấy cầm viên thuốc lên rồi uống.
Vài phút sau, Diệp Vãn Nhi đi ra từ nhà vệ sinh, cô ấy bĩu môi, có chút khó hiểu.
“Tại sao em... không có thay đổi gì?”
Tần Lâm nói: “Vãn Nhi trời sinh đã đẹp nên không có mấy chỗ cần phải cải thiện”.
Diệp Vãn Nhi đỏ mặt, có chút xấu hổ.
“Vậy em uống coi như công cốc rồi”.
Thực ra không hẳn là không có gì, Diệp Vãn Nhi tự cảm thấy da mình mịn màng căng bóng hơn, thân hình cũng trở nên đẹp hơn, cơ thể như được ‘thoáng khí’, vô cùng thoải mái.
Thuốc này thật là thần kỳ.
“Tiểu Lâm à, loại thuốc thần kỳ như vậy thì chắc là giá cũng đắt lắm đúng không?”
Tần Lâm nói: “Chi phí cũng không đắt lắm, nhưng cách chế tạo thuốc thì hơi rắc rối, sư phụ vẫn còn một cái lò luyện đan chưa truyền lại cho cháu, nên trước mắt cháu không thể chế tạo được, đợi sau này cháu có thể mua được lò luyện đan thì muốn bao nhiêu thuốc sẽ có bấy nhiêu”.
Nghe Tần Lâm nói xong, ba người mới yên tâm, nếu lỡ may loại thuốc này này cực kỳ đắt, cứ để bọn họ ăn dễ dàng như vậy thì lãng phí quá.
Diệp Long cầm viên thuốc cuối cùng trên tay, mặt mày hớn hở, có viên thuốc này rồi, chắc hẳn bệnh tình của bố ông sẽ đỡ hơn.
“Đi thôi”.
Cả nhà bốn người lên taxi đi đến nhà họ Diệp mà mười năm rồi họ chưa quay về.
Nhìn thấy cánh cửa vừa lạ vừa quen, ba người đều cảm thấy xúc động.
Bước vào trong, có rất nhiều người nhà họ Diệp đang đứng trong sân.
“Anh cả về rồi!”
Một người phụ nữ trung niên vội vàng bước tới nghênh đón, mỉm cười vui vẻ dịu dàng.
Diệp Vãn Nhi hơi ngượng ngùng, nhưng hiềm khích trước đây đã được gỡ bỏ, cô ấy vẫn nên gọi người ta một tiếng.
“Cô Ba”.
“Vãn Nhi, mười năm không gặp, con đã xinh đẹp như này rồi sao, mau vào nhà đi, bố đợi mọi người lâu lắm rồi”.
Mọi người đi theo Diệp Long vào nhà.
Trong phòng khách, một người đàn ông già nua gầy gò ngồi ở ghế chính, nước da hơi tái, trông không được khỏe mạnh cho lắm.
Có một người đàn ông ngồi bên cạnh ông cụ, trông trạc tuổi Diệp Long, dung mạo cũng có phần giống.
Đó chính là em trai của Diệp Long, Lão Nhị của nhà họ Diệp, Diệp Bằng.
Thấy Diệp Long trở về, Diệp Bằng đứng dậy, gọi một tiếng ‘anh cả’.
Mặc dù miệng thì gọi là anh cả, nhưng vẻ mặt của ông ta lại không hề thể hiện sự tôn trọng, thậm chí còn có chút đối phó.