Chương 73: Thuốc phân chó
Nhìn đống mảnh vụn màu đen này, mùi thơm của thuốc hòa lẫn mùi thối của phân chó, kỳ dị vô cùng.
Diệp Thiệu Sinh nhíu mày. Ông ta thật sự không dám ăn thứ này. Thân thể ông ta đã yếu rồi, không còn được mấy năm nữa, nếu ăn vào thì khác gì mất đi nửa cái mạng?
“Lão Tứ, ăn một chút thử xem”.
Bọn họ cũng không muốn thử, nhưng sự kỳ lạ của nhà Diệp Long cùng con chó kia làm bọn họ không thể không tin.
Sắc mặt Lão Tứ hơi khó xử, trong lòng thật sự không muốn, nhưng không thể không nghe theo. Vậy nên ông ta đành phải nhắm mắt ăn thử.
Diệp Lão Tứ dùng ngón tay nhón lấy rồi bỏ vào miệng, không dám cả nếm mà vội vàng uống một ngụm trà nuốt thẳng vào bụng.
Mảnh vụn thuốc này là do ông ta nhặt lên. Khi ấy thuốc và cứt chó đã lẫn lộn với nhau, nên dù lão Tứ có cố gắng chọn lấy vụn thuốc thì cũng không tránh khỏi bị dính phải.
Sau khi ăn xong, sắc mặt Diệp Lão Tứ nhất thời biến đổi, bụng kêu lên ùng ục.
“Con đi vệ sinh!”
Giống hệt phản ứng của nhà Diệp Long, ông ta chạy vào nhà vệ sinh mấy phút rồi đi ra.
Diệp Lão Tứ sờ da của mình, cảm thấy ngạc nhiên.
“Hình như thật sự có hiệu quả!”
Ngoại trừ hiệu quả bên ngoài ra thì hiệu quả bên trong cũng vô cùng rõ ràng.
Diệp Lão Tứ rất ít vận động, cho nên không phải dạng khỏe mạnh, thế mà bây giờ cả người ông ta sảng khoái như trẻ ra vài tuổi vậy.
Chỉ tiếc lượng thuốc ông ta ăn hơi ít, nên không đạt được hiệu quả như nhà Diệp Long.
Thấy Diệp Lão Tứ ăn xong thì thật sự có hiệu nghiệm, tất cả đều chấn động.
Bọn họ lấy viên thuốc này ở đâu ra vậy?
Nhìn nắm thuốc còn dư lại kia, ai cũng thấy thèm thuồng.
Nhưng tất cả đều hiểu, chỗ còn dư đó là để cho ông cụ Diệp Thiệu Sinh ăn, bọn họ không có tư cách.
Diệp Thiệu Sinh thấy vậy thì lấy nốt chỗ mảnh vụn kia cho vào tay, khẽ ngửi rồi cau mày.
Thối quá đi mất!
Trước vốn là mùi thối và mùi thuốc trộn lẫn, nhưng mảnh vụn này do Diệp Lão Tứ nhặt nên ông ta đã biết vị trí thuốc ở đâu. Lúc nãy ông ta thử thuốc cũng đã đem số lượng lớn thuốc lấy đi rồi.
Những gì còn dư lại lúc này chỉ là cứt chó mà thôi.
“Bố, thuốc đắng giã tật, bố ăn đi cho khỏe”.
Diệp Thiệu Sinh gật đầu, khoát tay, đổ hết chỗ cứt chó vụn vào miệng.
Nuốt xuống, ông ta thấy kinh tởm đến phát ói, liền nhắm mắt uống liên tục mấy hớp nước rồi mới cố nuốt trôi.
Tất cả chờ mười phút đồng hồ mà chẳng thấy Diệp Thiệu Sinh có phản ứng gì.
“Bố, bố không muốn đi vệ sinh sao?”
Diệp Thiệu Sinh chau mày: “Không, bố chỉ buồn nôn”.
Tất cả trố mắt nhìn nhau, không hiểu chuyện gì.
…
Qua một đêm, Diệp Thiệu Sinh cũng chỉ thấy dạ dày sôi sục, khó chịu, kinh tởm, nhưng lại chẳng có công hiệu gì, khiến ông ta vô cùng giận dữ.
Diệp Bằng ở trong phòng bàn mưu với ông ta, hai bố con cùng nhau tính kế.
“Bố, chuyện này không thể như thế được. Con mà ngồi tù thì nhà họ Diệp chúng ta tiêu đời mất!”
Diệp Thiệu Sinh lạnh lùng: “Chứ làm sao được, ba mươi triệu kia chúng ta cũng không trả nổi, nhà xưởng thuê với Đoàn Bảo Đông cũng không trả được, còn cả những hợp đồng bị hủy bỏ được. Theo bố, so với việc bị Đoàn Bảo Đông đánh ch.ết thì vào tù ngồi còn tránh được ít kiếp nạn đấy”.
“Bố!” Sắc mặt Diệp Bằng thay đổi. Nếu vào tù thì cũng ít nhất là năm năm đấy. Năm năm, thời gian để phát triển của ông ta!
Diệp Thiệu Sinh hơi do dự: “Nhà mình còn bản sao thẻ căn cước của anh cả con không?”