Quyển 4 - Chương 10: Sao em hung dữ quá vậy?
Edit: Nguyệt Hoa Dạ Tuyết
"Bác sĩ Tần, hôm nay anh không bận sao?"
Khi màn chơi kết thúc, Dư Sơ mới rảnh rỗi ngẩng đầu lên, Tần Hề ngồi bên cạnh cô, nhìn chằm chằm màn hình máy tính.
"Ừm." Tần Hề không ngừng tiến nhanh về phía trước, ánh mắt anh chưa từng chuyển dời.
"Anh đang nhìn gì vậy?" Cô đưa đầu lại gần anh, bị cánh tay anh ngăn lại, cô vẫn cứ tựa cằm lên tay anh: "Thấy đẹp không?"
Hơi thở thơm như hoa lan, mùi hương dày đặc mịt mờ, thân thể Tần Hề cứng đờ, anh bỗng thấy răng môi mình khô cả đi.
Anh vội kéo tay mình lại, mái đầu kia lại càng tiến sát anh, gần như tiến tới trước ngực, nụ hoa cài trên tóc cô hơi lỏng ra, đung đưa khe khẽ. Nhìn anh một hồi, dường như cô không hứng thú nữa nên lại ngồi ngay ngắn, cầm lấy máy bắt đầu chơi trò chơi.
Trong phòng lại yên tĩnh, Tần Hề bỗng cảm thấy vắng vẻ. Anh tắt phim, quay đầu sang nhìn cô, quả nhiên cô vẫn đang mắc kẹt ở cửa thứ mười bốn.
Cô không nhận ra mình quá ngu sao? Tần Hề không hiểu nổi.
Anh sai rồi. Thật ra Dư Sơ cực kỳ thất bại, cô càng chơi, cái miệng nhỏ càng vểnh cao lên. Chao ôi, đã qua mấy ngày, tại sao vẫn không qua được cửa? Hứng thú giảm sút, sờ tay thấy máy nóng nên cô tạm thời đặt xuống: "Bác sĩ Tần, tôi muốn xem phim."
"Cô muốn xem phim gì?"
"Thần thám Sherlock."
Cô nghển cổ, ló đầu qua xem, nhưng xem phim bằng tư thế này khó chịu muốn ch.ết, cô bất mãn nói: "Anh chỉnh vị trí máy tính một chút đi, tôi mỏi cổ quá."
Tần Hề nghe giọng nói nũng nịu của cô, nhớ lại tối hôm qua mình ôm thân thể kiều diễm đẹp đẽ như ngọc vào lòng, không khỏi nảy sinh khát vọng. Tâm niệm vừa động, anh đột ngột bắt lấy eo cô rồi nhấc bổng lên, đặt cô ngồi trên chân mình.
"Anh làm gì thế?"
Dư Sơ bị hơi thở lạnh lùng trong trẻo của người đàn ông này vây quanh, từng trận gió mát phả vào khiến da đầu cô run lên, cái mông nhỏ lắc lư muốn trượt khỏi chân anh, nhưng anh không buông tha cho vòng eo cô.
"Anh muốn làm gì? Thả tôi xuống, mau lên."
--> Từ đoạn này sẽ đổi xưng hô nha ^^ Ảnh lộ bản chất sói rồi.
"Nhưng tôi muốn ôm em." Anh luôn thành thật. "Ôm em thật là thoải mái."
Ôi, sao tên này đã chiếm hết chỗ tốt của người ta mà còn nói một cách đúng lý hợp tình như thế? Ghét nhất là trước đó, anh cứ luôn làm ra vẻ cấm dục cao ngạo lạnh lùng!
Dư Sơ ra sức giãy dụa: "Không được, thả tôi xuống, thả tôi xuống, mau lên, mau thả tôi xuống!"
"Sao em hung dữ quá vậy?"
Một câu nói nhẹ hẫng của Tần Hề khiến cô cảm thấy mình giống như "giẫm trúng đuôi mèo", trong thoáng chốc nghĩ đến thân phận và hoàn cảnh hiện tại, cô ngoan ngoãn làm tổ trong lòng anh, không cựa quậy nữa nhưng lại già mồm: "Tôi hung dữ hồi nào?"
Anh bật cười: "Em không hung dữ ở chỗ nào?"
Dư Sơ lập tức nghĩ tới những hành động việc làm trong mấy ngày qua, đôi gò má trắng nõn yêu kiều bỗng ửng đỏ, hình như cô cũng hơi quá đáng, nhưng mà... nhưng mà ai bảo anh nói cô "xin gì được nấy" chứ, thoạt nhìn dáng vẻ cô dễ ức hϊế͙p͙ lắm sao?
Toàn bộ tâm tư của Tần Hề đều đặt vào người đẹp trong lòng mình, khung xương của cô cực nhỏ, trên người thịt nhiều, vô cùng mềm mại, vô cùng non mịn, ôm rất là thư thái.
Trước mắt anh là vành tai xinh xắn của cô, non mềm nho nhỏ. Do dự một chốc, anh hé môi ra, cẩn thận ngậm chặt.
Cô gái nhỏ suýt nhảy dựng lên, không ngừng hoảng sợ: "Anh... Anh dừng lại cho tôi, buông tay ra, nhả ra!"
Phản ứng của cô quá lớn, Tần Hề không muốn nhả vành tai mềm mại non mịn ấy ra, anh dùng đầu lưỡi ɭϊếʍƈ một chút: "Dư Sơ ơi."
Giọng điệu chẳng hề máy móc lạnh nhạt như trước mà lại trôi chảy như băng tuyết tan, xuân về ấm áp. Anh lại kêu lên một tiếng, kêu đến mức làm cõi lòng mình thích thú: "Dư Sơ ơi."
Mắt cô đỏ hoe, cảm xúc nóng ẩm còn sót lại giống như dòng điện nhỏ bé kích thích thần kinh cô: "Anh mau thả tôi ra, bác sĩ Tần, anh quá đáng rồi đấy, anh chiếm lợi từ tôi!"
Tần Hề không ngừng dùng môi chạm vào cần cổ màu trắng sứ của cô. Không có tầm quan trọng thực tế nào, càng không nói đến tình sắc (~ yêu vì sắc đẹp), anh chỉ đơn thuần thích cô, muốn gần gũi với cô mà thôi.
"Dư Sơ, anh thích em."
Không hề ngại ngùng hay giấu diếm, giờ phút này anh nói thẳng cảm nhận trong lòng mình, Dư Sơ bị câu nói thẳng thắn đơn thuần ấy làm cho hoảng sợ tới mức đờ đẫn, không biết phải phản ứng như thế nào.