Quyển 3 - Chương 11: Muốn đi đường tắt, tất phải trả giá rất nhiều

Edit: Nguyệt Hoa Dạ Tuyết
Khách sạn Hoan Quan, phòng Tổng thống.*
*Phòng Tổng thống là phòng ở khách sạn nhiều sao cao cấp, thường dùng để tiếp đãi nguyên thủ nước ngoài hoặc người đại diện cấp cao bàn về công việc làm ăn, là phòng xa hoa lộng lẫy, đón tiếp những vị khách cực kỳ quan trọng. (baidu)


Mê mê hoảng hoảng, chìm chìm nổi nổi mới có thể chống lại sóng tình mãnh liệt để vào bờ. Đường Tô Nhã còn chưa trở lại trạng thái bình thường, ȶìиɦ ɖu͙ƈ còn sót lại vẫn còn khí thế dời sông lấp biển khiến cô giống như con cá quẫy đuôi sắp ch.ết, chiếc cằm đẹp đẽ tì lên đầu vai Cố Tử Châu, đôi môi hồng nhạt hở ra thành khuôn miệng nho nhỏ, thở dốc dồn dập kịch liệt. 


Anh khẽ vuốt sống lưng bóng loáng như ngọc, ngón tay ngẫu nhiên xuyên qua sợi dây tơ phía sau lưng cô (dây tơ áo lót). Đợi cô dần dần trở lại bình thường, nét đỏ ửng trên mặt đã bớt đi khá nhiều, bầu ngực phập phồng đong đưa cũng đã yên lặng, dù sao thì tiết trời vẫn đang rét đậm rét lạnh, khi nhiệt nóng trào dâng ở trong người tan đi, thân thể nhanh chóng bị lạnh, cả bàn tay Cố Tử Châu vỗ về mái tóc cô cũng hoàn toàn lạnh lẽo.


Anh cầm áo ngủ cạnh giường lên rồi khoác cho cô, đồng thời bật điều hòa trong phòng tăng lên hai độ: “Tắm đi, tôi gọi người tới dọn phòng.” 


Đường Tô Nhã trông thấy trên giường lẫn dưới giường đều là dấu vết do hai người lưu lại, nhìn thoáng qua còn cảm thấy ướt át, vậy mà vẫn không biết ngượng, bảo người khác tới dọn giúp mình ư? Nghĩ lại, người ta đã quá quen thuộc, cô cần gì phải lo lắng chứ? (Cô ấy anh đã “làm” rất nhiều lần) 


Vì vậy cô xuống giường, bước vào phòng tắm. 
Đường Tô Nhã thuận tiện gội đầu, mái tóc ướt sũng, cô lấy khăn chuyên dụng của khách sạn vào quấn tóc mình lại. Cánh cửa kính khắc hoa văn hình hoa lan tinh xảo bị người ta gõ ầm ầm: "Đường Tô Nhã, đường Tô Nhã."
"Sao vậy?"


available on google playdownload on app store


"Di động của cô réo, tôi để đây nhé.” 


Cố Tử Châu nhìn chăm chú vào màn hình sáng, trên đó hiện tên của người đại diện Nguyên Tiêu Ngọc. Anh cầm di động trong tay, đặt lên giá để màu trắng gạo ở cửa phòng tắm, sau đó đi ra, đi được vài bước bỗng quay đầu lại, một cành ngó sen trắng mịn thơm mềm ló ra khỏi vách tường, sờ soạng ngoài cửa để tìm di động rồi cầm vào trong. (cánh tay cô)


Lúc nhìn thấy tên người gọi tới, cả người cô không kiềm nổi sự căng thẳng, cõi lòng cũng co rút, vừa đau vừa buồn, cô trượt nút nghe (cảm ứng) rồi kề sát tai, cười lạnh: “Có gì không?” 
"Hẳn là anh phải hỏi em câu đó chứ, Tô Nhã, em đang làm gì vậy?” 


Nguyên Tiêu Ngọc ở đẳng cấp cao, một câu lập lờ nước đôi đã làm Đường Tô Nhã bị dao động, nhưng cô cũng không phải kẻ ngốc, chỉ cần không gãi đúng chỗ thì sẽ không xảy ra chuyện gì. Cô hỏi lại: “Tôi làm gì à? Tôi còn có thể làm gì chứ? Không phải đã bị các anh ép vào đường cùng sao?” 


"Đừng đi, Tô Nhã, người muốn hại em không phải là anh, nếu em thức thời... Thôi không nói chuyện này nữa, anh nói chuyện chính. Duyệt Lai muốn mở rộng trang sức mùa đông, chỉ đúng tên em làm người phát ngôn, công chúa nhỏ của bọn anh muốn gây sức ép để đổi người khác, nhưng Duyệt Lai quyết tâm chỉ muốn em. Cho dù thế nào, chúc mừng em nhé.” 


Hàng mi cô lay động, nhìn ra phía ngoài cửa với vẻ không an lòng, nhìn thế nào cũng chỉ thấy một vùng mơ hồ màu trắng sữa, cô cố ra vẻ bình tĩnh: “Còn việc gì khác không? Không thì tôi cúp máy.” 


Di động bên tai Nguyên Tiêu Ngọc được kề vào miệng anh ta, anh ta nở nụ cười: "Tô Nhã, đừng đưa đầu vào, chúng ta đều biết muốn đi đường tắt tất phải trả giá rất nhiều, xem ra trước kia ra vẻ thanh cao vì em chưa bị buộc vào đường cùng, đúng không?” 


Khuôn mặt cô không có cảm xúc, cắt ngang cuộc trò chuyện. Cô tiện tay ném di động vào bồn rửa đọng đầy nước, vặn mở vòi, lấy nước lạnh rửa mặt, nhìn mình trong gương. Chóp mũi, vầng trán, khóe môi, đâu đâu cũng dính đầy hạt nước như hoa lê đẫm sương, xinh đẹp lạ thường. Cô nhoẻn miệng, lầm bầm lầu bầu trước gương: “Các người chờ đó, tôi sẽ không bỏ qua cho các người!” 


Lúc cô ra khỏi phòng tắm, phòng ngủ đã được dọn dẹp sạch sẽ, rèm cửa sổ mở rộng, cửa sổ sát đất phản chiếu bầu trời đêm hiu quạnh và ánh đèn sáng trưng trên đường dành riêng cho người đi bộ. 


Cố Tử Châu lấy ghế mây bước đến phía cửa sổ, ngồi xuống thưởng thức cảnh đêm, bên cạnh anh là những chiếc ly được treo trên vách tường theo kiểu đèn thủy tinh, ánh sáng êm dịu nhưng cũng soi rõ góc nghiêng trên khuôn mặt anh. 


Đường Tô Nhã đi tới trước mặt anh: “Về việc làm người đại diện phát ngôn cho trang sức Duyệt Lai, có phải anh đã giúp tôi không?” 
Anh bật cười, quay đầu lại nhìn cô, nói chầm chậm: “Nếu không thì sao?” 


Trong thoáng chốc, cô không biết nói gì mới được, đáp lại bằng một câu nhạt nhẽo: “Cảm ơn, cảm ơn đạo diễn Cố.”






Truyện liên quan