Chương 63

Có lẽ lệnh cấm ở phủ Thái úy vẫn chưa bị dở bỏ, ngay cả gia nhân thân cận của Tương Lý Nhược Mộc cũng không thấy tới đón. Không biết tối nay trong dân gian là ngày lễ gì, con đường cách Đình úy thự mấy bước chân giăng đèn hoa sáng như ban ngày. Cũng có thể chỉ là bách tính đang ăn mừng vì chiến tranh cuối cùng cũng kết thúc. Đám người rộn ràng nhộn nhịp qua lại, khắp nơi nói cười vui vẻ. Nhưng hắn lại không nghĩ ra nên đi đâu. Hắn vì bọn họ đổ máu nhưng bọn họ lại không hề nhớ đến. Trước đây từng có một tối cũng như thế này. Hắn uống rượu say, đi lung tung trên đường, cuối cùng tới hoàng cung. Kết quả hắn gặp được người kia. Y ở đó, dường như đang đợi hắn. Hắn lúc ấy trải qua bao đau khổ, người đầy phong sương. Hắn uể oải và mệt mỏi, gặp được y. Y yên tĩnh chờ ở đó, giống như ngay cả tính mạng mình cũng tùy hắn lấy đi.


Ngây ngây ngô ngô cũng tốt, thông minh tài trí, có tầm nhìn xa trông rộng cũng tốt, phảng phất như khói sóng trên mặt sông mênh mông. Sóng nước không hề lay động mà nhấn chìm hắn. Nhưng ngày hôm nay, y không phải cũng giống hắn uể oải mệt mỏi. Như hắn lúc trước, trong tâm có một con thú bị thương, sâu tận đáy lòng, bất đắc dĩ mà nhìn thế giới này. Hắn muốn gặp Cảnh Hi Miểu, muốn biết y đang nghĩ gì, y muốn điều gì. Hoặc, thực ra hắn đang quá nhớ thương y.


Các cửa tiệm hai bên phố đều giăng đèn kết hoa, quán nhỏ tràn lan bên đường. Người người chen chúc nhau, đám trẻ con đeo mặt nạ đùa giỡn đuổi theo nhau. Không có ai vì Thái úy gõ chiêng dẹp đường. Đám người liên tục đụng vào người, vào vai hắn. Tối nay, hắn không là gì cả. Tương Lý Nhược Mộc cười khổ. Chưa từng có nhiều cảm xúc như vậy, không phải là rất đau buồn, chỉ là… Một bàn tay từ phía sau chạm vào bả vai hắn, bước chân hắn thoáng ngưng lại, tưởng là người đi đường nhận nhầm nên không quay đầu. Người phía sau lại đưa một bàn tay khác lên trước hắn. Bàn tay nhỏ nhắn giơ trước mắt hắn cầm một viên kẹo hoa quế.


Tương Lý Nhược Mộc mừng rỡ quay đầu lại bị một gương mặt gào khóc xấu xí dọa hết hồn. Hắn vội đưa tay nhấc tấm mặt nạ kia lên, bên dưới là khuôn mặt quen thuộc cười tươi như hoa.


“Hi Miểu”, hắn thấp giọng gọi tên y. Còn tưởng Cảnh Hi Miểu thật sự tức giận, muốn gặp lại y không biết phải đợi bao lâu nữa. Hoặc là hắn chỉ có thể cùng đám quần thần ở dưới ngai vàng ngước nhìn lên. Ai ngờ, y chỉ mỉm cười lặng lẽ đứng trước mặt hắn. Không phải trong hoàng cung nguy nga tráng lệ, mà rất đơn thuần đứng trong đám người rộn ràng đông đúc trên phố. Hắn đem Cảnh Hi Miểu ôm thật chặt trong ngực, cứ như vậy đứng lặng giữa đám đông. Mặt hắn chôn vào tóc y, hít một hơi thật sâu, cảm nhận cảm giác kim châm vừa đau đớn vừa ngọt ngào trong ***g ngực.


Trên phố có bao kẻ liếc nhìn, hắn không quan tâm. Cảnh Hi Miểu cũng vuốt ve hắn, tay quàng sau người hắn nắm kẹo hoa quế. Hắn hôn lên trán Cảnh Hi Miểu rồi lại tiếp tục ôm chặt không muốn buông ra. Ánh trăng tỏa sáng trên bầu trời đêm, tất cả mọi người đều ngẩng đầu ngắm nhìn, không có mấy ai chú ý tới hai người ở giữa phố xá đông đúc ôm ấp nhau.


available on google playdownload on app store


Tương Lý Nhược Mộc buông Cảnh Hi Miểu nhìn về bốn phía, Cảnh Hi Miểu không lên tiếng mà đợi, giống như hắn đã dặn trước. Tương Lý Nhược Mộc xốc y lên, đem y tới mái hiên của cửa hàng ven đường, thấp giọng hỏi: “Thị vệ của ngươi đâu? Sao ngươi lại một mình ra phố?”


Cảnh Hi Miểu không lên tiếng, thoáng cúi đầu. Tương Lý Nhược Mộc bắt đầu nôn nóng, âm thanh lớn hơn, “Trả lời ta, sao lá gan ngươi lại lớn như vậy, dám một mình đến chỗ đông đúc hỗn loạn thế này?”


Cảnh Hi Miểu cúi đầu, không cho hắn nhìn thấy đôi mắt của mình, sau đó bước lên một bước chui vào ngực hắn, mặt kề sát ***g ngực hắn. Trên đầu đủ loại trang sức trượt ra sau, Tương Lý Nhược Mộc mới chú ý trong tay y không chỉ nắm kẹo hoa quế mà còn có một pho tượng đất. Muốn thấy mặt y mà không được.


Bên cạnh cửa tiệm là một nhà bán bánh đậu đỏ viên. Chủ quán nhìn hai người họ cười. Cảnh Hi Miểu không cao lắm lại hơi gầy, đứng bên cạnh Tương Lý Nhược Mộc càng thêm nhỏ bé. Chủ quán xưa nay cũng là người nhiệt tình tốt bụng, nói với hắn: “Đại nhân quản thực nghiêm. Đệ đệ trộm đi chơi bị ngươi giáo huấn đến phát khóc. Bỏ qua cho y lần này đi. Hôm nay toàn bộ kinh thành đều vui vẻ náo nhiệt, đừng quá mức gò bó một đứa trẻ như vậy.”


Tương Lý Nhược Mộc vội vàng đưa tay sờ lên mặt Cảnh Hi Miểu, quả nhiên dính đầy nước mắt. Hắn muốn đem Cảnh Hi Miểu kéo lên y lại vội vàng ở trong ngực hắn đem nước mắt lau đi. Bất luận Tương Lý Nhược mộc kéo thế nào y đều cúi đầu không nhìn Tương Lý Nhược Mộc. Chủ quán nhìn bộ dáng y dường như cẢm thấy trêu chọc vui lắm, “Tiểu huynh đệ, cả trưa ngày hôm nay thấy ngươi ở trước cửa nha môn Đình úy thự đi qua đi lại, không đói bụng sao? Cho ngươi bánh đậu đỏ viên này. Đừng ghét bỏ, khắp kinh thành bánh viên chỗ ta là nổi danh nhất đấy.”


Suốt cả buổi trưa? Tương Lý Nhược Mộc kéo bàn tay cầm tượng đất của Cảnh Hi Miểu, tim đập nhanh. Nhưng Cảnh Hi Miểu quay đầu nhìn chủ quán, chỉ để chừa lại mặt nạ sau đầu. Hắn cũng đành chịu không làm sao được. Cảnh Hi Miểu hít hít mũi, “Ta lấy hai cái.”


“Hai cái bánh viên đậu đỏ? Được được.” Chủ quán bao hai cái bánh đưa cho y. Tương Lý Nhược Mộc đưa tay luồn vào quần áo lục lọi, lúng túng phát hiện mình không mang theo tiền.


“Ha ha, không sao không sao. Nhìn trang phục của hai người chắc hẳn là gia đình giàu sang. Chỉ cần sau này chiếu cố đến chuyện làm ăn của quán nhỏ này một chút là được rồi. Hôm nay là ngày tốt, coi như ta mời tiểu huynh đệ.” Chủ quán là người rộng rãi, thấy bên kia có mấy người muốn tới mua bánh liền nhanh tay nhanh chân làm việc.


“Ta có mang tiền.” Cảnh hi Miểu thấp giọng lẩm bẩm một câu, ở hộp trên quầy tính tiền của chủ quán thả xuống. Xong việc liền kéo Tương Lý Nhược Mộc rời đi. Ở trên đường nhân tiện đưa cho Tương Lý Nhược Mộc một cái bánh viên đậu đỏ. Tương Lý Nhược Mộc vừa muốn ngăn Cảnh Hi Miểu ăn thứ không rõ lai lịch y đã cắn một cái. Bởi vì y vừa khóc xong, Tương Lý Nhược Mộc không dám lỗ mãng ép y nhổ ra.


Ở đằng sau, chủ quán đang đờ người ra với đồng tiền trong hộp, không ngờ đứa trẻ mới ban nãy đứng đó khóc nhè lau nước mắt lại là người của hoàng thất.


Tương Lý Nhược Mộc ôm Cảnh Hi Miểu để y không bị đám người xô đẩy quá mức. Hắn đem Cảnh Hi Miểu tới một tửu lâu phụ cận, bao một gian ở lầu hai. Cảnh Hi Miểu ngồi cạnh cửa sổ nhìn xuống chợ đèn hoa náo động còn có ánh trăng trên trời đêm, dường như cảm thấy cảnh vật rất đẹp đẽ, huyền ảo.


Tương Lý Nhược Mộc không biết nên nói gì, bắt đầu từ đâu. Cuối cùng nhìn Cảnh Hi Miểu đem mặt nạ lật xuống, đeo trên mặt. Đầu tựa trên cửa, tấm mặt nạ khóc lóc kia thật xấu xí.


“Hi Miểu”, hắn dịu dàng nhìn y, muốn kéo mặt nạ của y xuống lại bị y dùng tay cản lại. “Không có mặt mũi nhìn ngươi”, Giọng mũi mềm mại giống như đang khóc. Tương Lý Nhược Mộc buông tay xuống, “Ngươi bỏ qua đi được không?”


Cảnh Hi Miểu không trả lời, Tương Lý Nhược Mộc không nhìn thấy khuôn mặt y, có chút đau lòng, vụng về nắm chặt một bàn tay của y. Cảnh Hi Miểu không lên tiếng, Tương Lý Nhược Mộc hỏi: “Còn tức giận sao?”


“Không phải bởi vì tức giận ta mới…” Cảnh Hi Miểu nói nửa câu, lại thấp giọng bồi thêm một câu, “Đã tức càng thêm tức.”


“Ta biết không phải bởi vì tức giận, cũng biết không phải chủ ý của Hi Miểu.” Tương Lý Nhược Mộc kéo lấy bàn tay nhỏ nhắn, không tự chủ đặt ở bên môi khẽ hôn. Khuôn mặt còn đeo mặt nạ của Cảnh Hi Miểu quay đi, dời ra chỗ khác nhưng cũng không rút tay về. “Nên khôi phục chuyện Đình úy thự quản lý quân đội, trước đây chúng ta đã nói rất nhiều lần. Hi Miểu nắm lấy cơ hội lần này để bắt đầu giải quyết chuyện đó rất tốt. Chỉ là ta nghĩ tất cả chuyện thẩm vấn sau đó không phải đều là chủ ý của Cảnh Hi Miểu. Nếu như là chủ ý của Cảnh Hi Miểu, sẽ không hỏi tại sao không quỳ, tại sao năm lần bảy lượt lưu lại thái úy phủ. Chuyện này muốn ta trả lời ra sao, chẳng lẽ nói rằng là bởi ta yêu Hi Miểu sao?”


Cảnh Hi Miểu cúi đầu, Tương Lý Nhược Mộc khẽ thở dài. “Ta yêu Hi Miểu. Nhưng càng yêu thì càng thấy hổ thẹn với Tử Uyển. Nhận được phong thư báo Tử Uyển sắp ch.ết, ta đột nhiên cảm thấy một loại giải thoát. Thật giống như dây dưa mười mấy năm chấp niệm cuối cùng cũng tìm được cách hóa giải. Ta hy vọng đó là thật. Hy vọng Tử Uyển còn sống. Những năm này ta đối với cái ch.ết của nàng vẫn luôn đau đáu trong lòng. Nếu như nàng thật sự còn sống, ta có thể bồi nàng những ngày cuối cùng. Làm cho nàng được ch.ết một cách nhẹ nhàng bình yên. Như vậy ta có thể chấm dứt cảm giác hổ thẹn này. Sau đó ta sẽ dành hết tâm tư để yêu ngươi.”


“Không phải muốn rời khỏi ta sao? Không phải cảm thấy Tử uyển quan trọng hơn sao? Ngay cả giang sơn cũng không để ý? Ta có điểm nào có thể so sánh với Tử Uyển?” Tương Lý Nhược Mộc nhìn thấy những giọt lệ nhỏ xuống từ dưới lớp mặt nạ.


“Là vì ngươi rất quan trọng.” Hắn trả lời vô cùng khẳng định. “Là vì ta càng hiểu rõ ngươi. Ta biết dù có nguy hiểm ngươi cũng có thể hóa giải. Ta hiểu rõ ngươi nhìn như mềm yếu nhưng kỳ thực ý chí vô cùng cứng cỏi. cái ngươi cần chỉ là cơ hội từ sau lưng ta vươn ra. Một khi có lần đầu ngươi một mình hóa giải nguy cơ, thì trong những ngày tháng về sau ngươi sẽ vượt qua ta. Ta chỉ thích hợp làm một tướng quân, mà ngươi thích hợp làm một hoàng đế. Đương nhiên, đó là suy nghĩ của một Thái úy muốn phò tá minh chủ. Lấy thân phận Tương Lý Nhược Mộc, ta rất đau xót ái nhân của ta.”


“Nói dối”, Cảnh Hi Miểu không đếm xỉa đến những lời che đậy đẹp đẽ kia, “Ta không muốn nghe. Một người đang sống cho dù tốt đến cỡ nào cũng không bằng một kẻ đã ch.ết. Nhưng nếu ta cũng đã ch.ết, ngươi sẽ nhớ thương ta suốt mười mấy năm giống như vậy sao?”


“Sẽ không. Nếu như Hoàng thượng ch.ết rồi, thần sẽ vì Hoàng thượng tuẫn táng. Thần không muốn nhớ đến bất cứ chuyện gì, thần chỉ muốn đi cùng Hoàng thượng.” Tương Lý Nhược Mộc tháo xuống mặt nạ của Cảnh Hi Miểu. Khuôn mặt y đẫm nước mắt, xoay sang tiến vào ***g ngực hắn.


(Tuẫn táng: người sống chôn theo người đã ch.ết.)






Truyện liên quan