Chương 19: Phóng độc báo thù 1
Mỗ mỗ biết rõ “Mẹ cả” kia không phải cái thứ gì tốt, vì sao vẫn để cho nàng đem đón mình vào cung, Thất Thất lại vô cớ nổi hận mỗ mỗ lên, chờ mình có một ngày không cẩn thận phát tài, sẽ không thèm trở về hiếu kính bà!
Tô Thất Thất như đi vào cõi tiên không biết bao lâu, rốt cục nghe được có người báo:“Đại tướng quân hồi trướng!”
Tô Thất Thất nghe xong thoáng cái phục hồi tinh thần lại, lén lút đem con nhện độc kia từ trong túi tiền thả tới giữa giường, sau đó đem túi tiền nhét vào dưới giá cắm nến, vừa thả xong, người đàn ông kia đã muốn đi nhanh vào, Tô Thất Thất lập tức lại giả dạng làm một bộ dáng ngẩn người, lại nghe người đàn ông kia ngả ngớn nói:“Dường như ngươi thật sự rất thích cái giường của gia, nếu thích, về sau liền làm nô nhi bên gối gia đi, mỗi buổi tối gia đều chăm sóc hầu hạ ngươi!”
Tô Thất Thất cũng cực kỳ phối hợp kiều mỵ nở nụ cười một chút nói:“Thất Thất hiện tại đã muốn hầu hạ gia…!”
Người đàn ông thấy tự dưng tức giận, vươn tay bắt lấy tóc Tô Thất Thất nói:“Đừng nói, ngươi thật đúng là không cần người ta dạy tiện, muốn cũng chờ gia ăn no lại chơi, nhớ rõ về sau thấy gia phải quỳ, đừng tưởng rằng mình vẫn là cái công chúa gì đó, ngươi chính một nữ nô của gia, một con chó!” Nói xong tay dùng lực một chút, một tay lấy Thất Thất xách tới ấn trên mặt đất, da đầu Thất Thất một trận đau nhức, nàng nhẫn nhịn nước mắt ngoan ngoãn quỳ trên đất.
Người đàn ông hừ một tiếng ngồi xuống ở trước án, lập tức có hai binh lính thiếp thân đưa vào đồ ăn, Thất Thất mới nghĩ đến mình cũng có một ngày chưa ăn cơm, đồ ăn trên bàn kia bốc mùi lên thật thơm, Thất Thất thậm chí theo bản năng nhìn thoáng qua, người thân binh đi theo người đàn ông kia nhịn không được nhìn Thất Thất liếc mắt một cái, chưa từng thấy qua phụ nữ như vậy.
Người đàn ông cũng khinh miệt liếc Thất Thất một cái, Thất Thất liền cố ý nuốt một ngụm nước miếng, cái tên lính đi theo kia đứng ở một bên nói:“Đại nhân, Tam hoàng tử bên kia không đồng ý lại xuất binh!”
Người đàn ông nghe xong nhếch miệng một chút nói:“Bạch Viện không đồng ý, vậy để cho chính hắn tự dẹp đường hồi phủ là được!”
Người đàn ông bỗng nhiên nghĩ đến cái gì nhìn Thất Thất liếc mắt một cái, Thất Thất vội thấp người ánh mắt nhìn chằm chằm trên bàn, người đàn ông mới nói:“Quản Phong, ngày mai ngươi về phủ trước một chuyến, đem thư của ta đưa cho Doãn tướng!”
Người gọi là Quản Phong kia liền lên tiếng:“Vâng!”
Người đàn ông cơm nước xong để cho Quản Phong cầm cái mâm nhỏ sắp xếp chút cơm thừa canh cặn đặt ở trước mặt Thất Thất, Thất Thất sớm đói đến nỗi ngực dán vào lưng rồi, mấy thứ đồ ăn này tuy rằng là người khác ăn thừa, hiển nhiên so với chính mình từng ăn ở Ô Y Hạng phong phú hơn nhiều lắm, xấp xỉ cùng mấy thứ đã ăn trong hoàng cung, vội vàng vươn tay bưng lên ăn, người đàn ông kia híp mắt nhìn Thất Thất, đột nhiên nói:“Không được lấy tay, ăn giống như chó vậy!”
Thất Thất nghe xong máu huyết thoáng cái nảy lên, nhưng nghĩ đến muốn chạy trốn thì không thể đói bụng, vì thế hết sức khôn ngoan thu hồi tay, cúi đầu đem mấy thứ gì đó trong mâm ăn, đương nhiên ăn cực kỳ chật vật, thậm chí hạ lưu đáng xấu hổ, Quản Phong liền cười nói:“Đại nhân, thật không nghĩ tới, nàng tốt xấu cũng là cái công chúa kim chi ngọc diệp, vậy mà còn quá mức phục tùng, không khỏi làm cho đại nhân thiếu đi rất nhiều lạc thú!”
Người đàn ông nghe xong nở nụ cười một chút nói:“Quản Phong, đừng nói năm đó mặc dù chưa thấy qua mặt mũi Thiên Tuyết kia, nhưng biết nàng là một người chủ cực kỳ xảo quyệt hà khắc, cũng là yếu ớt có tiếng, ta nhìn công chùa này như thế nào cũng không thấy giống như là loại người hà khắc yếu ớt!”
Quản Phong nhân tiện nói:“Có lẽ… Có lẽ người như vậy quá mức yếu ớt, cho nên ngược lại không có cốt khí, hơn nữa Tam hoàng tử xem qua bức họa của Thiên Tuyết công chúa, thật là Thiên Tuyết không sai!”
Người đàn ông nghe xong có chút đăm chiêu nói:“Bạch Viện quá tinh ranh, hay là ngược lại bị mê hoặc!”
Thất Thất bị lời nói của người đàn ông hoảng sợ tới mức tim đập mạnh, người này trừ bỏ hung tàn ra, dường như đầu óc có vẻ dùng tốt lắm, vì thế thêm lực cố sức đem mấy thứ trong mâm ăn xong, nói không chừng chạy trốn khỏi không biết năm nào tháng nào mới có thể lại ăn được mấy món ăn như vậy.
Thất Thất sở dĩ không đem chuyện mình không phải Thiên Tuyết công chúa nói ra, vốn nghĩ đến cái tên tuổi Thiên Tuyết kia còn có thể dùng làm khởi điểm, hiện tại xem ra người đàn ông này muốn giày xéo đúng là cái Thiên Tuyết kia, Thất Thất không biết bản thân mình nói ra, người đàn ông này có thể tin hay không tin, nhưng hiện tại nói hay không nói còn có ý nghĩa gì? Mất đi rồi còn có thể trở về sao, đau đớn này cũng sẽ biến mất sao? Cũng sẽ không, hết thảy cũng sẽ không trở lại như cũ!