Chương 47
“Hoàng Nhạc nói gì thì em cũng đừng tin.” Giang Hành thấy cô gái nhỏ không cầm được nước mắt, chân tay nhất thời trở nên luống cuống. Do không biết an ủi cái gì, cuối cùng lại thở dài khe khẽ: “Anh không giận em.”
Vành mắt Trần Tống Mạn đỏ ửng: “Thật à?” Giọng cô nhỏ như muỗi kêu, “lúc nãy anh đi ngang em, cũng không hề liếc em…”
Giang Hành nghe xong chỉ im lặng. Anh nhìn về phía Trần Tống Mạn, trong đôi con ngươi tràn ngập ý cười. Giống như mùa xuân đã đến bên đời anh, cứ thế ngắm Trần Tống Mạn đến nỗi cô phải rụt cổ lại.
“Anh làm gì đó?” Cô thẹn thùng hỏi.
Ý cười trong mắt Giang Hành càng thêm sâu: “Anh có nhìn em hay không, em rất bận tâm?”
Trần Tống Mạn mạnh mồm đáp: “Em chỉ sợ anh hiểu lầm mà thôi!”
Giang Hành ngắm cô gái nhỏ đỏ bừng mặt trước mắt, rốt cuộc không muốn trêu chọc cô nữa. Anh nhẹ nhàng vuốt tóc cô, nói rằng: “Có vài chuyện cũ, qua rồi anh không muốn nhắc. Nhưng em nên hiểu, bây giờ anh không vì những chuyện đó mà đau lòng.”
Trần Tống Mạn nghe dứt câu bèn ngẩng đầu nhìn Giang Hành, thấy trong đôi đồng tử thẳm sâu của anh phản chiếu hình ảnh của cô: “Anh mệt không?” Cô đột nhiên hỏi.
Ánh mắt Giang Hành chợt dao động một tia kinh ngạc, rất nhanh chuyển thành biểu cảm thờ ơ. Anh buông tay cô ra, đi đến cạnh bàn lấy quyển album lúc nãy, chợt muốn mở ra. Nhưng giây lát chỉ vuốt nhẹ hai cái, lại để trở về.
“Nhất định hắn bảo với em, do cha anh mà anh mới luôn ở tại bệnh viện tâm thần.” Giang Hành đặt vấn đề.
Trần Tống Mạn gật đầu, xem ra anh đối với Hoàng Nhạc cũng rất am hiểu.
Giang Hành không nhìn quyển album nằm trên bàn, trái lại quay người sang chỗ khác, khoanh tay đứng trước khung cửa sổ: “Thành thực mà nói, thời trẻ anh nhất thời xúc động, không tìm ra lối thoát nên mới đến đây.”
Giang Hành bước tới trước mặt bàn trà sofa, kéo từ dưới ra một bộ trà đạo. Thuần thục bày biện, sau đó đứng dậy, lấy trong ngăn kéo bên cạnh một hộp trà nhỏ. Trần Tống Mạn ngồi cạnh Giang Hành, âm thầm quan sát động tác của anh.
“Phiền lụy hay không đều do bản thân lựa chọn.” Giang Hành thuần thục đem trà cho vào ấm, thuần thục nấu nước sôi, châm trà, lọc trà; toàn bộ quá trình anh đều làm nhẹ như mây trôi nước chảy. Tuy rằng là nửa quỳ trên sàn nhà, nhưng bóng lưng vẫn luôn thẳng tắp.
Trần Tống Mạn ngồi trên sofa, thấy làn khói mỏng tan ra trong không gian. Còn Giang Hành, dáng vẻ bình thản như tiên nhân.
“Nhất định phải ở chỗ này, nhất định phải tìm việc bận rộn để giảm được áp lực của bản thân. Có lẽ em cũng nghe nói, bệnh viện tâm thần đều có bác sĩ tâm thần.” Lời Giang Hành trần thuật chậm rãi, cùng với trà hương vờn nhẹ nơi vành tai cô, thanh âm giống như từ nghìn xưa vọng tới.
Pha trà quả thực rất tốn thì giờ.
Trong khoảng thời gian ấy, Trần Tống Mạn chưa nói gì với anh. Thế nhưng bầu không khí vẫn ôn hòa, ngược lại khắp nơi còn toát nên một loại cảm giác an tĩnh. Anh chuyên tâm pha, cô chuyên tâm nhìn.
Rốt cuộc Giang Hành đưa cho cô một cốc sứ đầy ắp những vết rạn nhỏ, khóe môi nhẹ nhàng cong lên: “Mời em.”
Trần Tống Mạn đưa tay nhận lấy, cẩn thận nhấp một ngụm trà. Dường như thế giới đều rất yên tĩnh, một dòng nước ấm theo cõi lòng dâng lên, hóa thành những sâu đậm thật dày. Cô tuy rằng không hay uống trà, cũng không thưởng trà; nhưng giờ phút này mà nói, chỉ uống một cốc trà nhỏ cũng đủ làm cô hạnh phúc.
“À mà…” Giang Hành đứng dậy, hai tay sọt trong túi áo, bóng dáng cao lớn che khuất ánh mặt trời. Ngoài khung cửa, ánh nắng rơi trên người anh tạo thành những vệt vàng mờ nhạt, thật giống thần tiên giáng trần, “anh có một chuyện muốn nói với em.”
Trần Tống Mạn miễn cưỡng ngẩng đầu: “Chuyện gì hả anh?”
Giang Hành lấy trong túi ra một tờ giấy, đặt trước mắt cô: “Hôm nay lãnh đạo thị sát rất hài lòng với bệnh viện chúng ta, đặc biệt là biểu hiện của bệnh nhân. Cho nên y ký giấy cấp phép những bệnh nhân có biểu hiện tốt sẽ được rời viện một khoản thời gian nhất định.”
Nghe xong Trần Tống Mạn vô cùng phấn chấn, hai mắt sáng như đèn pha.
“Tuy nhiên tình huống của em tương đối đặc thù, em còn án treo.” Giang Hành tiếp tục nói.
Trần Tống Mạn từ phấn chấn lại quay trở về trạng thái bình tĩnh. Cô giương mắt ngó chòng chọc Giang Hành, thầm cầu nguyện anh đừng nói không được phép. Thế nhưng…
“Cơ mà…”
Sắc mặt Trần Tống Mạn chảy dài.
Giang Hành cười cười nhìn cô: “Nhưng anh đã cùng viện trưởng thỏa thuận rồi, quyết định cho em đi.”
“Đã quá Pepsi ơi!” Trần Tống Mạn hưng phấn nhảy dựng trên sofa, ánh mắt cong thành hình trăng khuyết. Cô xúc động nắm lấy tay áo của Giang Hành, nói năng có phần lộn xộn, “nghĩa là em có thể đi thành phố? Em có thể đi ngoài đường? Em có thể… anh mau nói em có thể đi nơi đâu?”
Trần Tống Mạn đã bắt đầu mường tượng hành trình tháng sau của cô.
Giang Hành mỉm cười ngắm cô gái nhỏ đang vô cùng sôi nổi, sau đó đưa tay điểm vào trán cô: “Em có thể làm gì em biết rõ nhất. Những thứ em đang nghĩ, vô phương thực hiện.”
Bị dội nước lạnh, Trần Tống Mạn đang nhiệt tình cũng bị dập cho tắt ngóm: “Vì sao chứ?”
Giang Hành vươn ngón trỏ nghịch tóc Trần Tống Mạn: “Em có phải phấn khích quá nên quên mất mình là ai không? Em nghĩ em là bệnh nhân bình thường, còn được dạo phố?”
Trần Tống Mạn vô cùng buồn bực: “Vậy em được làm gì chứ?”
“Năm trước là tản bộ trong công viên, hơn nữa y tá bác sĩ đều phải đi theo bên cạnh. Năm nay chưa rõ kế hoạch, chờ bệnh viện thông báo anh sẽ nói cho em.” Giang Hành nghiêm nghị cất lời.
Tính toán sít sao như vậy, cũng không dập tắt sự vui thích trong lòng cô.
Nửa năm, nửa năm.
Cô ở tại bệnh viện tâm thần ngơ ngẩn nửa năm, lần đầu tiên có cơ hội trở lại thành phố, tiếp xúc với những người bình thường. Cô sẽ ngắm những ngã tư đường và cảnh vật. Đừng nói là dạo công viên, nếu chỉ để cô ngồi trong xe nhìn ra ngoài, cô cũng cam tâm tình nguyện.
Nếu có khả năng, xe bệnh viện sẽ chạy tới quán cà phê năm xưa, còn chạy qua trường trung học, trường đại học… Ừm, đúng rồi! Trước cổng trường cấp ba có một dì bán chè đậu đỏ rất ngon, không biết bây giờ còn bán hay không nhỉ?
Trong lúc ý tưởng dâng trào, Trần Tống Mạn cứ đứng một chỗ xoay tới xoay lui, miệng còn không ngừng lẩm bẩm. Giang Hành vốn đã mệt, hiện tại cô cứ đứng trước mặt anh mà xoay vòng vòng, càng nhìn càng thấy có hơi choáng váng. Vì thế anh đưa tay kéo cô vào lòng.
Trần Tống Mạn nháy mắt bị hương trà vây quanh.
“Đừng quá khích.” Giang Hành điềm nhiên nói, “hai hôm nữa có kiểm tr.a sức khỏe. Tốt nhất em ngoan ngoãn một chút, đừng tạo scandal!”
Trần Tống Mạn thè lưỡi: “Em rất ngoan mà, làm sao đi gây chuyện được?”
“Ngoan hả?” Giang Hành khẽ chau mày, “một cặp đôi trẻ tuổi nổi tiếng.” Lời này là của vị lãnh đạo nói với Augus, giờ phút này lại theo miệng Giang Hành phát ra.
Trần Tống Mạn dở khóc dở cười: “Em nói em không…”
Giang Hành theo chủ trương hành động hơn tâm động, vì thế hôn xuống môi cô. Nụ hôn ngắn ngủi, nhẹ như cánh chuồn lướt nước, trực tiếp nuốt vào lời nói của cô.
Trên môi ấm áp ngang qua, khiến Trần Tống Mạn đờ người tại chỗ.
“Anh!” Khi khôi phục lại tinh thần, cô trỏ vào người anh, nửa ngày chẳng nói được gì. Giang Hành vẫn cứ tỏ ra bình thản vô hại, cuối cùng cô mới nghẹn thành một câu, “anh lấy thịt đè người!”
Giang Hành nhún nhún vai, tỏ ra rất thích cách xưng hô này.
Nửa tháng nháy mắt trôi qua, Trần Tống Mạn được thả gió. Giấy kiểm tr.a sức khỏe đã có, trên giấy nói cô hoàn toàn ổn định. Nhưng chính vì tình huống của Trần Tống Mạn đặc thù cho nên lúc xuống xe vẫn đeo còng tay.
Cũng chỉ có cô mới bị như vậy.
Nghe được quyết định, Trần Tống Mạn ngồi bên cạnh Augus không rét mà run. Cô còn chưa nói cái gì, trái lại khí lạnh từ người Augus càng lúc càng tăng vọt, điều này khiến y tá đối diện sợ tới mức lúc đưa bản báo cáo cũng không dám ngẩng đầu nhìn hai người bọn họ.
Trương Tiểu Hồng ngồi cạnh bên cũng vô cùng phẫn uất.
“Chị đừng như thế.” Trần Tống Mạn kịp thời trấn an Trương Tiểu Hồng, quay mặt nhìn về phía chị ta, “em cũng từng đeo còng tay rồi. So với việc được ra ngoài, thì đeo còng tay chỉ là việc nhỏ.”
Trương Tiểu Hồng thì không cho rằng như vậy. Biểu cảm trên mặt chị vẫn ác chiến như cũ, chân mày nhíu chặt: “Sự việc qua cũng đã lâu, giờ còn bắt em đeo còng tay là thế nào. Hơn nữa lúc xuống xe vẫn phải đeo, đây không phải muốn người qua đường biết em…”
“Như chị đã nói, họ cũng chỉ là người qua đường. Mà người qua đường chỉ gặp mặt một lần, liền quên.”
Trương Tiểu Hồng còn muốn nói thêm, nhưng đã bị cô đánh gãy.
Cô ngẩng đầu, quay sang cô y tá kia, mỉm cười: “Chị trở về đi. Chuyện này mọi người đều đã biết, tôi cũng tôn trọng quyết định của bệnh viện, quý trọng cơ hội xuất viện này. Cảm ơn.”
Cô y tá cảm kích nhìn Trần Tống Mạn, sau đó ôm cặp hồ sơ chầm chậm chạy đi, mất hút theo tầm mắt của ba người.
Trần Tống Mạn bĩu môi: “Chuyện này không nhỏ tí nào!” Chị ta có phần tức tối nhìn cô, không biết vì sao cô lại đồng ý với yêu cầu khắc nghiệt ấy.
Trần Tống Mạn không gọi là giải thích: “Chị thấy nghiêm trọng nhưng em thấy cũng tốt. Em là tội phạm, mang còng tay là điều hiển nhiên. Nhưng được ký giấy cho rời khỏi bệnh viện cũng làm em thấy hạnh phúc rồi.”
Cô vỗ vỗ mu bàn tay của Trương Tiểu Hồng: “Hơn nữa chị đi cùng với em mà. Lúc chị đi cùng em, chỉ cần che chở em là được.”
Trương Tiểu Hồng vẫn cảm thấy không ổn tí nào.
Mà Augus ngồi bên cạnh lại câm như hến. Chợt hắn lẳng lặng đứng dậy, quay lại phòng mình. Một lát sau, lúc hắn trở lại, trong tay còn cầm theo một chiếc áo khoác rộng rãi, ném đến trước mặt cô.
“Cái áo này do Cora mua, trước kia chị ấy thường mặc. Nó hơi thùng thình, ngày mai lúc cô rời viện có thể mặc tạm nó.”
Che vừa còng tay. Đương nhiên, câu cuối Augus không nói ra, mà Trần Tống Mạn cũng có thể hiểu. Cô nhìn Augus bằng đôi mắt cảm kích: “Cảm ơn anh.” Cô nói rất chân thành, ánh mắt luôn rơi trên gương mặt hắn.
Augus giống như thường lệ, chỉ lạnh nhạt “ừ” một tiếng, sau đó ngồi xuống tiếp tục xem TV.