Chương 9: Anh ta rất đáng ngưỡng mộ
Bếp trưởng quen Thần tiên tỷ tỷ quả thật rất hợp. Sau một tháng làm việc chung, Châu cảm thấy người này rất có năng lực, rất đáng ngưỡng mộ và học tập. Bất kể là công việc của người đó hay những việc xoay quanh nhà hàng, người đó đều rất để tâm. Trong khi tất cả các đầu bếp khác, kể cả bếp phó, không quan tâm, không màng tới, bếp trưởng là người duy nhất nhắc nhớ khu vực rửa chén phải thật sạch sẽ, gọn gàng. Nếu thảm quên được trải, anh ta cũng là người đầu tiên nhắc nhở. Có một lần trong lúc bưng đĩa đồ ăn dơ, Châu vô ý làm rớt thìa, đang tính nhặt lên thì người ở phía sau đã nói “Keep going! Don’t pick up!” (Đi tiếp đi! Đừng nhặt lên!). Châu không biết người đó là ai, nhưng vẫn nghe lời tiếp tục đi tiếp. Đến lúc vào phòng rửa chén mới thấy người phía sau lưng mình là bếp trưởng đang cầm chiếc thìa bị rớt kia.
Bếp trưởng: Next time, if you drop something in the restaurant, never pick it up! The reason is there may be someone carrying food behind you. If you stop unexpectedly, the guy behind you could fall down and everything could be a mess! (Lần sau nếu em làm rớt thứ gì đó trong nhà hàng, không được nhặt lên! Lý do là có thể có người đằng sau em đang bưng thức ăn. Nếu em dừng lại không báo trước, người đằng sau có thể ngã và mọi thứ sẽ thành bãi chiến trường!)
Một kinh nghiệm nghe có vẻ vô lý nhưng lại rất có lý được Châu ghi chú lại trong sổ tay.
Có những lần Châu cảm mạo, cả người mệt mỏi, vừa phải đi làm vừa phải chuẩn bị bài trên trường, cô thực sự rất muốn lười biếng gọi điện thoại báo bệnh. Nhưng khi nhớ đến hôm bếp trưởng không biết vì sao đau chân, chỉ có thể đi cà nhắc bằng một chân mà vẫn cố gắng đứng làm suốt một ngày trời hơn mười sáu tiếng, Châu lại lấy lại động lực tiếp tục đi làm, phấn đấu nỗ lực.
Châu tự hỏi nhiều lần lý do khiến người này chọn làm bếp, phải chăng đã có chuyện gì đó xảy ra trong quá khứ làm người này nồng nhiệt yêu nghề đến vậy. Để có thể làm bếp trưởng, người này phải bắt đầu nghề từ còn rất sớm. Mười tám? Mười chín? Ở độ tuổi bằng Châu, người ấy đã xác định được con đường mình sẽ đi, nhiệt huyết và đam mê trong khi Châu vẫn còn lập lửng lo lắng ngành học của mình là đúng hay sai. Và sau ngừng ấy năm theo nghề, khó khăn thử thách trải qua, đối diện với áp lực lượng công việc khủng lồ, người ấy vẫn có thể yêu thích và đam mêm như vậy. Những điều nhỏ nhất trong nhà hàng đều không thể qua mắt người đó. Thật đáng ngưỡng mộ!