Chương 12
Cố Thanh Đồng trả lời tin nhắn của anh: “Ngủ ngon.” Cả đêm ngủ ngon, vậy mà ngủ mơ thấy khoảng thời gian năm lớp mười. Lần đầu tiên nhìn thấy Lâm Mặc Tuân là lúc anh đang ngồi ở hàng cuối cùng, lúc thì nói chuyện với người xung quanh, lúc thì nhìn ra ngoài cửa sổ.
Sau đó, chủ nhiệm lớp vào phòng, nói mấy câu đơn giản rồi bắt đầu cứng ngắc tự giới thiệu bản thân.
Anh đứng trên bục giảng, áo sơ mi trắng không nhiễm một hạt bụi, giọng nói trong trẻo, thong thả giới thiệu: “Chào mọi người, mình tên là Lâm Mặc Tuân. Lâm trong song mộc, Mặc trong thủy mặc, Tuân trong Tuân Tử.”
Cố Thanh Đồng nhìn gương mặt anh, nhất thời thất thần.
Lâm Mặc Tuân, thi được giải nhất thành phố C. Trên bảng thông báo của trường còn dán một bản tin về anh, liệt kê kết quả thi ba môn toán, lý, hóa đều là điểm tuyệt đối.
Đến lượt cô lên bục giảng giới thiệu: “Chào mọi người, mình tên là Cố Thanh Đồng.”
Bên dưới lập tức có người ngạc nhiên hô lên: “Thúy Vũ Hoàng Sam Hoắc Thanh Đồng*?” Mỗi một đôi mắt đều nhất loạt dõi về phía cô.
*Thúy Vũ Hoàng Sam Hoắc Thanh Đồng: Thúy Vũ Hoàng Sam là biệt danh của Hoắc Thanh Đồng, nữ chính trong tiểu thuyết “Thư kiếm ân cừu lục” của tác giả Kim Dung.
Cố Thanh Đồng tủm tỉm giải thích: “Ba mình mê truyện Kim Dung.”
Tiếp theo, Lâm Mặc Tuân được bầu làm lớp trưởng, cô là đại biểu môn văn. Cô ngồi ngay dãy cạnh anh, trên anh một bàn, giữa họ chỉ cách một lối đi nhỏ.
Bọn họ đã từng cách rất gần, chỉ là số lần tiếp xúc quá ít.
Hôm sau rửa mặt mũi xong, Cố Thanh Đồng lờ mờ nhớ đến “chuyện vui” hai người kia nhắc đến hôm qua.
Cô vỗ nước dưỡng da* lên mặt: “Hôm qua các cậu nói chuyện vui gì vậy?”
*Nước dưỡng da (爽肤水): Nước dưỡng da bao gồm hàm lượng cồn nhỏ, dùng sau khi rửa mặt, có tác dụng khôi phục lượng kiềm ở da mặt, chăm sóc chất sừng…
Hiểu Như đang ngáp, nhất thời dừng lại động tác. Thanh Đồng thấy rõ sự giảo hoạt lóe ra trong mắt cô, Hiểu Như tiến tới trước mặt cô, mắt đảo tròn một vòng.
“Đại sư bảo là năm nay hoa đào của cậu vô cùng vượng.”
Cả người Thanh Đồng lạnh đi.
“Đại sư Triệu, có lời cứ nói.”
“Tìm thấy phiếu cơm của cậu rồi.”
“Ờ.”
Hiểu Như thấy biểu tình của cô thờ ơ, liền mở miệng nói: “Bạn học Thẩm phải thất vọng rồi.”
“Thẩm Tư á?”
“Cậu quên rồi à? Là trưởng nhóm nghiên cứu sinh của mình ý.”
“Mình biết rồi. Cậu ta nhặt được à? Lạ nhỉ.”
“Đây chính là duyên phận.”
Cố Thanh Đồng thu dọn đồ đạc, Hiểu Như trông thấy điện thoại của cô: “Đổi điện thoại à? Nhanh vậy? ‘Đại gia’! Chẳng phải cậu rất kỳ thị cái này sao?”
“Thực tiễn là tiêu chuẩn duy nhất để kiểm nghiệm chân lý. Sau khi dùng mình mới phát hiện thực ra cũng được lắm.”
“Là sao!” Hiểu Như cười gian: “Lâm Mặc Tuân?”
Cố Thanh Đồng: “Đói quá, đi ăn sáng đi.”
Hiểu Như: “Sớm thế mà đi ăn sáng? Chẳng lẽ là gặp ai à?”
Cố Thanh Đồng:…
Buổi sáng đến viện nghiên cứu, đàn chị hỏi cô chuyện học tiến sĩ, Cố Thanh Đồng gật đầu, bày tỏ sẽ tiếp tục đào tạo chuyên sâu.
Đàn chị buồn bã: “Chậc, thực ra thì học đến mức này chị cũng chỉ là thuận theo tự nhiên. Rất nhiều bạn học của chị đều đã lập gia đình, đi lên con đường này bản thân em phải chuẩn bị tâm lý thật tốt. Thực tế là con gái có rất nhiều chuyện phải làm trong khuôn khổ, muốn tránh thoát thì phải trả một cái giá cao, vất vả.”
Cố Thanh Đồng hiểu rõ, lúc trước đàn chị có bạn trai, hai người yêu đương bốn năm đại học, sau khi tốt nghiệp, Nam Phương kiên trì đi làm, hai người liền chia tay. Đàn chị chưa từng nói hối hận, nhưng trong giọng nói của chị, Cố Thanh Đồng vẫn có thể nhận ra sự bất đắc dĩ.
Vốn là đi học cùng cô, chỉ có điều cuộc sống bây giờ đã không giống trước. Vì anh trở về mà cuộc sống yên tĩnh dần sôi động hẳn lên.
Yên lặng mấy giây. Đàn chị nói: “Thanh Đồng, nắm chặt vào nhé. Thật ra thì lập gia đình sớm một chút cũng không tệ.”
Cố Thanh Đồng cười tủm tỉm.
Buổi trưa cô chủ động nhắn tin cho anh: “Anh quên đem sạc pin cho em rồi, điện thoại sắp hết pin.”
Bên kia vẫn chưa trả lời tin nhắn, xem ra bộn bề nhiều việc.
Bốn giờ chiều, cô bị Trần Lộ kéo tới sân thể dục đánh cầu lông.
Có lúc rất nhiều chuyện thực sự chỉ có thể dùng hai chữ “duyên phận” để giải thích. Lúc nghỉ ngơi, Thẩm Tư đi tới bên cạnh cô, Cố Thanh Đồng hơi hoảng hốt.
“Vừa rồi tôi thấy em và bạn cùng phòng vào đây.” Ở đại học C, danh tiếng của Thẩm Tư coi như hơi nổi tiếng, ngoại hình tuấn tú cộng cho anh không ít điểm.
Cố Thanh Đồng gật đầu: “Cô ấy vào nhà vệ sinh rồi, ra ngay thôi.”
Thẩm Tư giật mình trong giây lát, đuôi mắt thoáng qua mấy phần bất đắc dĩ: “Đúng rồi, phiếu cơm của em.” Anh lấy từ trong ví tiền ra.
Cố Thanh Đồng nhận lấy, phiếu cơm vẫn mang theo hơi ấm, hơi bỏng tay: “Cảm ơn.”
Thẩm Tư hơi động đậy khóe môi: “Cùng đánh một sec không?” Tay của anh nắm chặt vợt.
Bỗng nhiên Cố Thanh Đồng cười cười: “Không đánh nổi nữa. Anh có muốn cân nhắc tới bọn họ không?” Ngón tay cô chỉ vào nữ sinh bên kia: “Em đi trước.” Cô phất tay một cái, đi ngang qua anh.
Thẩm Tư chua xót mở miệng: “Tôi không hiểu, lúc chúng ta mới quen không phải thế này.” Khi ấy cô không lạnh lùng như bây giờ, thậm chí là trốn tránh anh.
Ánh mắt Cố Thanh Đồng đanh lại: “Anh hiểu lầm rồi.”
“Rốt cuộc nguyên nhân là gì?”
Cố Thanh Đồng thầm cắn răng: “Thẩm Tư, anh rất tốt.”
Thực sự rất tốt, rất giống người bạn tốt nhất của cô, làm cô bất chợt kìm lòng chẳng đặng đến gần anh. Trái tim cô đau nhói.
Thẩm Tư hơi kích động, kéo mạnh tay cô: “Vậy tại sao?” Đôi mắt anh phủ kín hơi nước, gần như cắn răng nghiến lợi hỏi.
Cố Thanh Đồng thầm hít một hơi, mở miệng: “Xin lỗi, em có bạn trai rồi.”
Tay Thẩm Tư dần buông lỏng ra, khóe môi run run, lúc sau cất tiếng cười: “Thì ra là vậy.”
Trần Lộ đi từ phòng vệ sinh ra ngoài, xa xa thấy Thẩm Tư nắm tay Thanh Đồng, cô hoảng hốt. Cô nhìn chung quanh thấy bao nhiêu ánh mắt dồn lại phía đó. Nhìn vẻ mặt đau khổ của Thanh Đồng, cô yên lặng thở dài một cái.
Vô duyên thôi!
Cố Thanh Đồng bước tới: “Về thôi!”
“Này, này… Thanh Đồng, đã xảy ra chuyện gì vậy?”
“Thẩm Tư trả mình phiếu cơm.”
Chỉ đơn giản thế thôi? Trần Lộ không hỏi tiếp vì sắc mặt Cố Thanh Đồng hơi tái.
Ra khỏi sân thể dục, hai người đi xe về ký túc, dọc đường không nói lời nào.
Trở về ký túc xá, Cố Thanh Đồng vất phiếu cơm lên bàn, bắt đầu im lặng sám hối.
Trần Lộ: “Chậc, bị cự tuyệt cũng không phải cậu, thế cậu đau lòng cái gì.”
Cố Thanh Đồng:…
Trần Lộ: “Tình yêu chú trọng hai bên yêu nhau, điều đó nói rõ cậu và Thẩm Tư không duyên cũng chẳng phận. Đừng khó chịu, thật ra thì mình mới khó chịu đây, hai năm qua chẳng có ai tỏ tình với mình cả.”
Cố Thanh Đồng:…
Đúng lúc này, điện thoại “của cô” rung chuông, hiện trên màn hình là… Mẹ. Trong chớp mắt Cố Thanh Đồng có cảm giác chiếc điện thoại bị kỳ thị này nặng nghìn cân.
Tâm tình u ám vừa rồi bị đánh tan trong chớp mắt, đại não hỗn loạn. Chỉ trong giây lát ký túc xá trở vên vô cùng yên lặng, chỉ có tiếng chuông điện thoại.
“Sao lại không nhận?” Trần Lộ dòm qua: “Ý da, mẹ à? Mẹ của Lâm Mặc Tuân?”
Cố Thanh Đồng nhìn cô, gật đầu một cái: “Cứ để nó kêu đi.”
“Chẳng may xảy ra chuyện gì quan trọng thì sao?” Trần Lộ sửng sốt nói.
Cố Thanh Đồng khóc không ra nước mắt: “Nhưng mình có quen bác ấy đâu.”
“Sao đâu. Mẹ chồng tương lai mà, bồi dưỡng tình cảm trước.” Trần Lộ vươn tay nhanh nhẹn vuốt màn hình một cái.
Điện thoại được kết nối.
“Mặc Tuân!” Là một giọng nói rất dịu dàng.
“Vâng!” Còn đây là giọng hồi hộp, lo lắng.
“Vâng?” Mẹ Lâm nghi hoặc: “Cô là?” Giọng nữ làm mẹ Lâm ngẩn ra.
Cố Thanh Đồng cắn răng: “Cháu chào bác, là thế này, cháu… à… nhặt được chiếc điện thoại này, hiện đang tìm chủ nhân của nó.”
Lại thêm một “Lôi Phong”*.
*Lôi Phong: Là một người lính, chiến sĩ Cộng sản, trong lời nói của người TQ đại lục, hai chữ Lôi Phong đã trở thành danh từ “người tốt việc tốt”.
“À, vậy ư.” Mẹ Lâm ngập ngừng, “Cám ơn cháu nhiều, lát nữa tôi sẽ bảo con trai tôi liên lạc cho cháu. Cháu tên gì nhỉ?”
Cố Thanh Đồng ngẫm nghĩ một lúc: “Bác gái, không cần khách sáo đâu ạ.” Cô có thể không báo tên.
May mà mẹ Lâm không nói thêm gì nữa, Cố Thanh Đồng cúp điện thoại, xoa cái trán đã túa mồ hôi.
Cuối cùng vui vẻ bị Trần Lộ kìm nén cũng bộc phát: “Cố Thanh Đồng, mình bái phục cậu quá. Cậu lại có thể nghĩ ra cái lý do này! Mình nên gọi cậy là gì đây? Cố Lôi Phong nhé? Hay khăn quàng đỏ?”
Lâm Mặc tuân từ phòng thí nghiệm ra ngoài, vừa đọc xong tin nhắn của cô, đang nhắn tin lại cho cô thì mẹ Lâm gọi điện tới.
“Mẹ!”
“Mặc Tuân, con làm rơi điện thoại à?”
Bước chân Lâm Mặc Tuân dừng lại.
“Mẹ vừa gọi đến số kia, là con gái nhận điện. Cô ấy nói nhặt được điện thoại của con.”
Mệt mỏi trong mắt Lâm Mặc Tuân biến mất ngay tức thì: “Lúc nữa con liên lạc với đối phương.”
Mẹ Lâm nói: “Mẹ ninh canh cho con, đưa đến nhà trọ rồi, tối về nhớ ăn đấy.”
“Vâng, con cúp máy đây.” Lâm Mặc Tuân bật cười.
Trương Sở nhìn anh cong môi: “Sao thế? Có việc vui gì à?”
Lâm Mặc Tuân cười nhẹ một tiếng: “ Tôi phát hiện đồng chí Lôi Phong của xã hội hài hòa xã hội chủ nghĩa ngày càng nhiều.” Nghĩ đến nhất định vừa rồi cô rất hồi hộp.