Chương 16
Chủ nhật, Lâm Mặc Tuân cùng người nhà tham gia tiệc mừng thọ của một người bác sáu mươi tuổi.
Sau khi người nhà họ Lâm đến khách sạn liền đến chào hỏi chủ nhà.
“Mặc Tuân về rồi đấy à. Bao năm không gặp, thằng nhóc này trưởng thành rồi.”
Lâm Mặc Tuân lễ phép gọi: “Bác Lý, sinh nhật vui vẻ.” Từ lúc anh đi vào liền hấp dẫn không ít ánh mắt của các cô gái, lúc biết là con trai độc nhất của nhà họ Lâm, lại càng bàn luận nhiều hơn.
Mẹ Lâm nói chuyện với bác gái Lý, Lâm Mặc Tuân thì đi theo cha mình.
Rõ ràng các bác gái rất hứng thú với Lâm Mặc Tuân.
“Đứa bé Mặc Tuân này đúng là tuấn tú lịch sự, bây giờ về nước phát triển đó hả?”
Mẹ Lâm trả lời: “Tạm thời ở trong nước.”
“Hai mươi sáu rồi nhỉ, chắc có đối tượng rồi.” Bác gái thử dò xét.
Mẹ Lâm thở dài: “Có thì tốt quá.”
Mọi người nghe xong, trên mặt liền lộ vẻ vui mừng, rối rít nghĩ tới người thân của mình.
Lúc này lại có khách đi vào, một nhà ba người, không hề thua kém ba người nhà họ Lâm. Chủ nhà ra nghênh đón.
Lâm Mặc Tuân chỉ hơi nghiêng người, ánh mắt đảo qua chỗ khác theo bản năng, chợt tròng mắt trong trẻo hơi ngẩn ra.
“Chú Tần, chẳng phải đã bảo chú đừng tới đấy ư? Chú nhìn chú xem, dạo này sức khỏe thế nào?”
Tần Trấn cười tủm tỉm: “Mừng thọ của anh, sao tôi có thể không đến.” Sau đó hai người bắt tay nhau.
Chủ nhà nhìn người sau lưng Tần Trấn, trong mắt lộ ra sự tán thưởng: “Tử Chấp rất có phong độ của chú thời trai trẻ.”
Tần Trấn cười nói: “Thằng bé này còn thiếu kinh nghiệm lắm, cần rèn luyện thêm.”
Tử Chấp hơi khom lưng, chào hỏi: “Bác trai, sinh nhật vui vẻ.”
Ánh sáng của đèn thủy tinh lộng lẫy khúc xạ ra vô số ánh sáng. Ánh mắt Tần Tử Chấp và Lâm Mặc Tuân giao nhau, nhạt nhẽo mà lạnh lùng, vội vã lướt qua.
Tiệc tối vô cùng náo nhiệt, nửa sau của buổi tiệc Lâm Mặc Tuân tìm một chỗ yên tĩnh ở một mình.
Bóng đêm yên lặng, từng trận gió lạnh thổi đến. Anh tựa trên vách tường lạnh lẽo để nghỉ ngơi. Chẳng biết từ bao giờ, sau lưng truyền tới tiếng bước chân, từ từ tiến về phía anh.
Anh chậm rãi quay đầu lại, Tử Chấp cách anh một bước chân.
“Chào cậu.” Lâm Mặc Tuân không đổi sắc mặt mở miệng.
Tần Tử Chấp chậm rãi, thâm trầm trả lời: “Không ngờ lại gặp cậu ở chỗ này.” Thật ra thì là không ngờ cậu trở lại.
Năm xưa hai người đều là học sinh cấp Phong Vân của trường trung học Định Lăng, chỉ có điều hai người rất hiếm khi cùng xuất hiện.
Hai người đều không phải người nói nhiều, chỉ đứng ở chỗ của mình, mỗi người mang một suy nghĩ riêng. Bầu không khí tĩnh mịch, thậm chí có vẻ đè nén. Hai người đều mặc tây trang màu đen, đứng chung một chỗ quả thực sàn sàn nhau, giống như năm ấy.
May thay một cuộc điện thoại của Lâm Mặc Tuân phá vỡ bầu không khí kỳ lạ này.
“Xin lỗi, tôi nghe điện thoại.”
Là điện thoại của một học sinh. Lâm Mặc Tuân kiên nhẫn giải đáp.
Tần Tử Chấp nghe những danh từ xa lạ của môn toán, ánh mắt rơi vào trầm tư.
Lâm Mặc Tuân cúp điện thoại, Tần Tử Chấp nói với anh: “Tôi đọc báo thấy tác phẩm của cậu được đăng.”
Vẻ mặt Lâm Mặc Tuân không có gì thay đổi: “Tôi đọc được bài phóng sự có liên quan đến cậu trên báo tài chính và kinh tế.”
Sau đó hai người nhìn nhau cười một tiếng.
Tần Tử Chấp cùng cha mẹ về nhà. Anh mở máy tính ra làm việc, mẹ Tần đắp mặt nạ, gõ cửa, đi vào: “Tiểu Chấp, Lâm Mặc Tuân là bạn học cấp ba của con đúng không?”
“Sao vậy mẹ?” Tần Tử Chấp không ngẩng đầu, hỏi.
“Thằng bé này, sao lại lạnh nhạt thế hả, quan hệ với bạn học kém quá, chưa thấy con có người bạn học nào cả.” Mẹ Tần hung dữ nói.
“Chú ý nét mặt, nếu không dễ tạo nếp nhăn lắm.”
Mẹ Tần hít một hơi: “Con kỳ lạ thế nhỉ, chẳng giống mẹ tí nào. Đúng rồi, hai ngày trước mẹ đến nhà chú Cố của con, gặp được Thanh Đồng, con bé vẫn độc thân.”
Động tác của Tần Tử Chấp thoáng khựng lại nhưng vẫn không lên tiếng.
Mẹ Tần cắn răng: “Giờ con đã về rồi, rảnh thì bảo con bé vào nhà mình chơi.”
Vốn tưởng rằng lần này anh cũng sẽ im lặng là vàng, nào ngờ lúc mẹ Tần đứng dậy đi ra cửa thì nghe anh thì thào: “Hôm nào đi.”
Buổi tối, sau khi trở về, Lâm Mặc Tuân gọi điện cho Cố Thanh Đồng, bên cô hơi ồn ào.
“Em đang ở đâu vậy?” Bây giờ là đã mười giờ tối.
Cố Thanh Đồng che điện thoại, đi ra hành lang: “Em vẫn đang ở nhà Thanh Nguyệt.”
Lâm Mặc Tuân mỉm cười: “Trễ thế này mà các em vẫn chưa về à?”
Cố Thanh Đồng le lưỡi: “Sắp rồi đây.”
Ngón trỏ của anh khẽ động: “Anh đi đón các em.”
“Không cần đâu.” Đi đi lại lại phiền phức lắm.
“Cứ vậy đi.”
Cúp điện thoại, Cố Thanh Đồng hơi đờ ra. Cô quay đầu báo một câu: “Bọn mình chờ một lúc rồi đi nhé, có người tới đón.”
Bốn mươi phút sau, Lâm Mặc Tuân xuất hiện, xa xa thấy năm người đứng ở đầu đường.
Nhiệt độ ban đêm vốn thấp, nhiệt độ tối nay lại còn giảm đi. Anh không khỏi nhíu mày, xuống xe chào hỏi Chu Thanh Nguyệt và chồng của cô.
“Hôm nay tới đây có vẻ đường đột, không chuẩn bị quà trước, lần sau sẽ bù.” Anh lễ phép nói: “Hôm nào chúng ta cùng hẹn ngày tụ họp một bữa.”
Chu Thanh Nguyệt trừng mắt nhìn ba người bạn cùng phòng, ý rất rõ ràng, người này không tồi. Sau đó ba người vội vàng lên xe.
Trong xe ấm áp làm chân tay lạnh cóng của ba người dần ấm lại. Trần Lộ biết ơn nói với Lâm Mặc Tuân: “Thật cảm ơn thầy Lâm, trễ thế này mà còn tới đón bọn em.”
Lâm Mặc Tuân ừ một tiếng: “Không cần khách sáo.”
Hiểu Như quan sát xe của anh: “Thầy Lâm, em có một vấn đề không biết có tiện hỏi không?”
Cố Thanh Đồng đột ngột xoay đầu nhìn Triệu Hiểu Như, ý tứ rất rõ ràng.
Lâm Mặc Tuân mím môi: “Các bạn có thể gọi tên tôi, tôi và Thanh Đồng đều là bạn học.”
Trần Lộ há mồm, không thể nào gọi ra, cô đàng hoàng nói: “Gọi tên của anh, sao em cứ có cảm giác đại nghịch bất đạo.”
Cố Thanh Đồng không kìm được cười nắc nẻ.
Hiểu Như ho khan: “Thầy… Thầy Lâm. Em muốn hỏi là, cạnh anh còn anh chàng nào độc thân không?”
Khóe mắt Cố Thanh Đồng lườm thẳng tới, mất mặt quá đi.
Trong mắt Lâm Mặc Tuân hiện lên sự vui vẻ: “Tôi sẽ lưu ý.”
Đến ký túc, hai người kia thức thời vội vàng xuống xe.
Ngón tay Lâm Mặc Tuân gõ từng cái xuống vô lăng: “Cuối tuần mời họ ăn cơm có được không?”
“Ăn cơm?” Cố Thanh Đồng lẩm bẩm lặp lại.
Lâm Mặc Tuân quay đầu nhìn thẳng vào mắt cô: “Không phải xác định quan hệ là phải mời khách ăn cơm ư?”
Cố Thanh Đồng đảo tròng mắt: “Để em hỏi xem mấy cậu ấy muốn ăn gì.”
Khóe môi Lâm Mặc Tuân cong cong, cuối cùng sự tích tụ cũng buông lỏng từng chút một.