Chương 19
Đèn neon của thành phố tỏa ra ánh sáng lốm đốm. Lâm Mặc Tuân cầm điện thoại đứng trước cửa sổ, bất động thật lâu.
Trần Nhượng ngồi trên ghế salon ở phòng khách, uống ít rượu, anh trêu chọc: “Mặc Tuân, có phải không yên lòng không? Nhìn dáng vẻ rối rắm của thằng nhóc nhà cậu kìa.”
Lâm Mặc Tuân đút di động vào trong túi, anh cầm ly rượu lên, nhấp một ngụm nhỏ: “Sao có thể?”
Trần Nhượng cười xấu xa: “Còn không biết hôm đấy là tên nào nghe người ta còn độc thân thì im lặng mãi đâu. Chậc, cũng không biết là tên nào bảo trong hôn lễ của tôi, xếp chỗ người ta và tên đó cùng một bàn.”
Lâm Mặc Tuân nhíu mày: “Là tôi, cậu muốn như nào?”
Trần Nhượng quệt miệng: “Qua cầu rút ván, khinh bỉ cậu!”
Lâm Mặc Tuân uống cạn rượu trong ly, ánh mắt mê man nhìn đằng trước: “Tôi kết hôn có thể miễn cho cậu một phần tiền.”
Trần Nhượng cười: “Không bằng tương lai hai ta kết thông gia, thế nào?”
Lâm Mặc Tuân lườm anh: “Để tôi hỏi mẹ của con trai tôi đã. Chỉ có điều theo thưởng thức của cô ấy thì cô ấy thích đứa bé có phẩm chất, học giỏi nhiều mặt. Nhà cậu tốt nhất đặt nền móng cho vững.”
Khóe môi Trần Nhượng đờ ra: “Khốn thật!”
Tần Tử Chấp đưa Cố Thanh Đồng đến dưới khu ký túc nữ. Trong xe im lặng đến kỳ lạ, Cố Thanh Đồng vẫn không dám nhìn thẳng vào mắt anh, cô thì thào: “Mình lên đây, cậu… đi đường cẩn thận.”
Tần Tử Chấp vẫn không nói gì, ánh mắt anh nhìn đăm đăm vào phía trước. Thật ra thì trong bóng đêm mông lung hoàn toàn chẳng có gì để nhìn. Mặt trăng phát ra thứ ánh sáng lạnh lùng trong trẻo làm bóng đêm càng thêm lạnh lẽo. Trời rét lạnh, thỉnh thoảng có học sinh vội vã chạy về ký túc.
Cuối cùng Tần Tử Chấp rời mắt, “Ừm!” một tiếng vô cùng miễn cưỡng.
Vẫn kiêu ngạo như xưa.
Cố Thanh Đồng đáp lại một tiếng, co ro lên lầu.
Tần Tử Chấp nhìn bóng dáng cô dần biến mất trong tầm nhìn của mình, anh từ từ nhắm mắt lại, tháo bỏ tất cả lạnh lùng vừa rồi, đảo mắt bị bất đắc dĩ thay thế.
Không phải đã quyết định sẽ ở chung vui vẻ, hòa thuận sao? Tại sao lại là giương cung bạt kiếm như này? Không phải đã nhủ thầm sẽ không để cô khó xử ư?
Tại sao lại biến thành cục diện như này.
Cố Thanh Đồng quả thực là ma chú của anh, ma chú không thể giải.
Sau khi trải qua tâm tình phập phồng khi gặp người quen, Cố Thanh Đồng nắm chắc thời gian thu xếp luận văn của mình. Chủ nhật, Lâm Mặc Tuân kiên quyết đòi theo. Cuối cùng hai người đến một tiệm cà phê gần đại học C. Cố Thanh Đồng có cảm giác tội lỗi, anh bận như vậy mà vẫn bớt thời giờ đi với cô, trong lòng vô cùng bất an.
“Một mình em cũng không sao mà.” Thật đấy. Nghiên cứu toán học là chuyện lớn, lại còn liên quan đến phát triển tương lai toàn cục của khoa toán, làm trễ nãi thì không hay. Ở nhà giáo sư Cố nhắc đi nhắc lại bao nhiêu lần.
Lâm Mặc Tuân nhàn nhã ngồi đối diện, cúi đầu nhìn cô.
Cái gì gọi là không tiếng động như có tiếng động. Lâm Mặc Tuân trực tiếp dùng ánh mắt nói cho cô biết.
Cố Thanh Đồng im lặng quay đầu, niệm chú, đọc sách, đọc sách! Thời gian trôi qua từng phút từng giây, ánh mắt vẫn đứng im ngay mấy hàng chữ, khó khăn đánh vài chữ trong văn bản.
Ý tưởng không tuôn chảy, chỉ có lực bất tòng tâm.
Bỗng Lâm Mặc Tuân đến cạnh cô, hai người dựa vào mập mờ.
Cả người Cố Thanh Đồng cứng đờ, chợt nhớ đến nụ hôn kia.
“Ở đây…” Lâm Mặc Tuân trầm giọng mở miệng.
Cố Thanh Đồng “vâng” một tiếng theo bản năng.
“Đánh chữ sai rồi, Hugo* không phải là “Vu” trong “Vu Thị”.” Trong giọng anh mang theo ý cười.
*Hugo: Tên tiếng Trung là Duy Khắc Đa, nhà văn người Pháp.
Cố Thanh Đồng rớt cằm, liên tục sửa lỗi, ngụy biện: “Tay trơn.” Chủ yếu là năng lực quấy nhiễu của ai đấy quá mạnh, cô nuốt nước miếng.
Lâm Mặc Tuân ngồi đàng hoàng lại, tự nhiên bưng cà phê lên, uống một ngụm.
Cố Thanh Đồng sửa xong, thấy anh đang cầm cà phê, liền nói: “Hugo có một người bạn…”
“Ai?” Lâm Mặc Tuân chỉ thuận miệng hỏi.
“Một nhà văn vĩ đại theo chủ nghĩa hiện thực phê phán của nước Pháp – Balzac, ông ấy ch.ết vì uống cà phê quá độ.” Giọng cô trong trẻo, dễ nghe.
Lâm Mặc Tuân đang định uống một ngụm nữa, nghe vậy anh im lặng cầm cốc mấy giây, sau đó chậm rãi để xuống: “Anh biết rồi, anh sẽ bỏ.”
Lâm Mặc Tuân cười, Cố Thanh Đồng 囧.
“Thanh Đồng, năm lớp mười một, lúc anh đi qua hành lang lớp em, em đang đứng với mấy nữ sinh.” Lâm Mặc Tuân chậm rãi kể lại: “Anh nghe thấy em hỏi các cô bé đó là di chuyển con số 1. sang phải 130 một số thì là gì?”
“Khi đi ngang qua em thì nghe em cười xấu xa nói bốn chữ ‘tan học, ăn cơm’.” Nói xong anh cười.
Tiết học cuối cùng của hôm ấy, anh viết con số 11.30 lên cuốn vở. Trần Nhượng giật phắt quyển vở của anh, nghiên cứu tỉ mỉ lúc lâu, cho là xảy ra chuyện gì, còn hỏi anh có phải vội tan học không.
Cố Thanh Đồng giật mình.
Đến lúc rốt cuộc cô định thần lại mới bắt đầu nghiêm túc nghiên cứu quyển sách mang theo, nghĩ bụng tuyệt đối không thể để bị quấy rầy nữa. Kết quả là bị quấy rầy cả buổi sáng hôm đó. Lúc gần về, cô muôn phần rối rắm oán niệm: “Sau này làm chuyện đứng đắn, em đi một mình thì hơn.”
Lâm Mặc Tuân liếc cô: “Chẳng lẽ em muốn anh làm chuyện không đứng đắn?”
Cố Thanh Đồng sửng sốt ra, bị vẻ anh tuấn của anh mê hoặc lần nữa.
Chuyện không đứng đắn…
“Anh quấy nhiễu em.” Cuối cùng cô cũng đúng ý đúng nhĩa tố cáo: “Cả sáng nay em hoàn toàn không viết được gì cả.”
Lâm Mặc Tuân nhướn mày: “Rất vinh hạnh, anh rất có sức quyến rũ với em.”
Cố Thanh Đồng không còn lời nào để phản bác.
Một tay Lâm Mặc Tuân cầm túi của cô, một tay dắt tay cô: “Thanh Đồng, em gái em lại trốn tiết của anh. Tuy là… nhưng anh cũng không thể vì tình riêng mà làm việc bất hợp pháp.”
Tuy là gì?
Cố Thanh Đồng tự động điền từ vào chỗ trống, anh rể. Nhất định anh cố ý.
“Gần đây cô ấy bị ốm.” Cố Thanh Đồng trả lời, dù sao vẫn phải che giấu giúp em mình.
“Phải không?”
“Phải mà, nặng lắm. Tóm lại xin anh giơ cao đánh khẽ.”
Lâm Mặc Tuân im lặng, “Anh suy nghĩ một chút.”