Quyển 1 - Chương 3: Inbox
Cứ vậy tôi quen được cậu ấy. Không biết khi đọc đoạn đối thoại của tôi và cậu ấy, mọi người sẽ nghĩ nó như thế nào nhưng đối với tôi, tôi thấy thật sự rất vui khi nói chuyện với cậu ấy - mối tình ảo mà tôi trân trọng.
Hôm đó là ngày 9 tháng 5 năm 2016
Cậu ấy là người chủ động bắt chuyện với tôi:
"Nĩ hảo"
Còn nhớ lúc đó tầm khoảng 9 giờ 30 phút tối hay muộn hơn, cũng muộn lắm rồi, tôi ngồi trên bàn học lấy cớ là học nhưng thực chất lại là đang vẽ.
Có thể là do trên Facebook nick của tôi vẫn còn sáng nên cậu ấy mới bắt chuyện.
"Chào bạn...uhm...bạn là fan ngôn hả"
Tôi hỏi như vậy chính là vì nick của cậu ấy lấy tên là một nhân vật trong một cuốn truyện ngôn tình hài. Tôi đã từng đọc.
Fan ngôn mà, cách nói chuyện cũng khác, vì vậy cuộc nói chuyện của chúng tôi đều xưng hô là "ta" "mi" cả, có một số người cho rằng cách xưng hô này buồn cười, có thể họ sẽ nói trẻ con hay là là nói chúng tôi hâm cũng chẳng sao, bởi tôi thích cách xưng hô này.
Cậu ấy tên Hạo - Dương Nhật Hạo ở Quảng Nam, đặc biệt là ằng tuổi với tôi.
"Ừ,ta cũng là fan ngôn. Thấy mi vừa đăng tus mi có viết truyện à"
"Có chứ, ta đang viết một truyện nhưng mà nản quá, không muốn gõ nữa"
"Lười chứ không nản! Cố gắng đăng hết đi. Ta đợi truyện."
"Oki luôn, ơ nhưng mà mi là boy hay girl vậy"
"Tên Hạo gọi V.. hoặc Smile. Sinh năm 2000 ở Quảng Nam"
"Bằng tuổi mi, tên Ôn Vân, ở Hà Nội"
"mà này, viết tiếp truyện đi ta ủng hộ."
"Bao giờ full ta báo, mi mà không đọc là không xong đâu."
"Ôi dạ em biết rồi... e.... m.... em nhấ... t.... định sẽ...sẽ.... đọc ạ....ạ...."
"Có thật mi là con trai không, sao nói thế mà đã run lẩy bây ra thế *icon mặt cười*"
"Mơ đi -.- ta chà đạp mi bây giờ"
"Giỏi thì làm đi *lè lưỡi* ta đây cóc sợ"
" *chậc chậc* gặp đúng bà chằn. Không xong rồi"
" Này nói ai bà chằn hả. Mà thôi cũng chẳng sao.
Trước khi ch.ết có điều gì trăn trối thì nói đi. Bà chằn sẽ giúp mi."
"Mi tưởng ta sợ hả. Bà chằn kia!!!"
"Phải đó, hồi nãy ai còn nói chuyện lắp bắp hả."
"Ta...ta ăn thịt mi. Bà chằn."
"Cóc sợ nhé.Mà cũng muộn rồi, mi cũng ngủ đi, ta làm nốt bài tập mai còn đi học nữa. Mi nn nhé!!!"
"Mi nn (ngu người) mơ gặp ác mộng nhé."
"Nè, rốt cuộc bây giờ mi muốn ngu người hay là muốn gặp ác mộng đây hả."
"Đương nhiên là ngủ:v ngu chi gặp ác mộng. Mi ngu người đi nhé. Ta cũng ngủ đây. Mai gặp lại."
"Mi nn. Pp."
"Bái bai."
***********
Đó là cuộc nói chuyện lần đầu tiên của chúng tôi.
Không có nội dung gì cả, chỉ là vài câu trêu đùa nhau rồi chúc ngủ ngon, một chút gì đó hài hước của cậu ta, tôi lại mong được nói chuyện với cậu ấy vào ngày mai.
Nói truyện trên Facebook với nhiều người nhưng tôi cũng không biết tại sao khi nói chuyện với cậu ta, tôi lại có một cảm giác rất khác.
Cũng có thể là hai người cùng tuổi nên suy nghĩ cũng gần giống nhau.
Hoặc..... cũng có thể là do cách nói chuyện thêm chút hài hước cậu ta mà khi nói chuyện tôi thấy rất thoải mái.
Tối đó, không biết có phải là do cười nhiều trêu tức được cậu ta hay không mà tôi ngủ khá ngon. Không suy nghĩ vẩn vơ trước khi ngủ giống như mọi hôm nữa.
Hai ngày sau, tôi thi kết thúc học kì, cũng chẳng lên Facebook xem có tin gì mới không.
Tôi và cậu ấy cũng không còn nói chuyện, cho đến ngày tôi kết thúc thi học kì thì tôi mới trở lại onl Facebook như bình thường.
Rồi tôi nhìn thấy một dòng tus của ấy ( tus này Visu cũng không nhớ rõ là như thế nào).
Tôi chỉ nhớ mang máng là cậu ta hỏi cảm nhận của bạn khi nói chuyện với cậu ta thì phải.
Chả biết là tôi nhận xét cậu ta thế nào mà từ đó biệt danh lão bà dành cho tôi ra đời.
Cậu ta từ đấy luôn miệng lải nhải gọi tôi "Vân lão bà"
Mà kể ra biệt danh này nghe cũng thấy hay mà, phải không?