Quyển 1 - Chương 8: Hạnh phúc

Lần này, tôi lên kế hoạch rất kỹ. Nghĩ đủ mọi lí do để được đi học. Năm học mới, tôi quen được một người bạn cũng xin đi học vẽ, vì vậy đây là lúc tốt nhất để tôi có thể được đi học vẽ. Tôi phóng xe về nhà, lao vào trong nhà nhìn đứa em, nói vội:


"Ê, Trân, lớp tao cũng có đứa đi học vẽ, liệu xin đi mẹ có cho đi không nhờ?" (đoạn này, Lee cũng xin nói qua, có thể là các bạn sẽ rất ngạc nhiên khi mà hai chị em nhà mình xưng mày tao, nhưng mà đây đúng là các xưng hô ngoài đời của bọn mình. Nhiều người sẽ thấy nó lạ đôi khi sẽ nhíu mày khi đọc, còn mình thì thấy bình thường, cũng thích cách gọi này nữa. Xưng mày tao cũng có cái vui của nó *cười*)


Nó nhìn tôi, rồi lại quay về phía TV, tiếp tục xem:
"Kệ mày, đi mà hỏi mẹ ý, biết đâu mẹ cho đi. Hỏi tao làm gì?"
"Thì tao hỏi mày trước, nếu như mà mẹ không cho đi, thì mày nói thêm vào để tao được đi" Tôi không biết cách nào khác, ngoài nhờ nó nói giúp.


"Thì mày cứ xin đi, mẹ cho thì sao?"
"Mày nhớ đấy, nếu mẹ mà không cho đi, mày phải nói hộ tao!"
Tôi vui vẻ nói, rồi quay sang xem TV.
********
Buổi tối, mẹ tôi về. Tôi từ trong nhà chạy ra.
Chờ mẹ vài trong nhà, tôi nhìn mẹ, hỏi:


"Mẹ, lớp con có một đứa cũng muốn đi học vẽ, mẹ cho con đi học với nó nhé!" Đây là lần đầu tiên, từ sau năm lớp 9 tôi chưa hề đề cập đến chuyện ước mơ, học vẽ hay là làm nhà thiết kế. Tôi rất lo mẹ sẽ không đồng ý. Nếu lần này mẹ mà không đồng ý, chắc tôi sẽ không còn cơ hội để đi học vẽ nữa.


Nhỏ Trân từ trong nhà đi ra, nó cũng nói đế theo:
"Mẹ.cho nó đi học thử xem, không suốt ngày nói điếc hết cả tai" (con nhỏ này, tôi không ngờ, nó là đang giúp tôi hay là hại tôi đây)
Mẹ tôi chần chừ, chỉ vài giây thôi, tôi cảm giác như hàng năm vậy. Cuối cùng quyết định của mẹ là:


available on google playdownload on app store


"Đi học thử, nếu không vẽ được thì không được đòi làm nhà thiết kế nữa nghe chưa?"


Tôi vui mừng, đuôi mắt tôi có chút nước. Tôi sợ sẽ không kiềm chế được mà khóc trước mặt mẹ mất, tôi nói vội, rồi chạy ra cổng lấy cớ đứng chờ bạn để đi học thêm, đchỉ sợ sẽ vui quá mà khóc ở đó:


"Mẹ đồng ý rồi đấy, không được nuốt lời đâu, tối nay con đi học, con ra cổng chờ bạn"
Tôi vọt ra cổng, đúng lúc nhỏ bạn tôi cũng vừa tới. Nó chở tôi đến lớp. Cả đường đi, tôi vui đến mức nước mắt trào ra. Ngồi sau xe, mà cứ sụt sùi.


Đến lớp, con bạn tôi nó nhìn thấy tôi khóc, nó bảo:
"Sao thế, mẹ mày không cho đi à, không cho đi thì để sang năm đi cũng được mà"
Tôi lắc đầu, đưa tay lau nước mắt:
"Không, mẹ tao cho đi rồi, vui quá nên mới khóc ý mà" vừa khóc vừa cười, lấy áo nó quệt nước mắt.


Nó đứng phắt dậy, mặc kệ tôi ngồi ở ghế đá, nó bỏ vào trong lớp:
"Con điên này, làm tao tưởng mẹ mày không cho đi" vừa đi, nó vừa lầm bẩm.
Tôi phì cười, lau sạch nước mắt, rồi chạy theo nó vào lớp.
Cả buổi hôm đó, tôi cứ ngồi cười một mình.


Tiểu Quan, con bạn thân thứ hai của tôi nhìn Tiểu Thy - đứa bạn mà tôi vừa quệt nước mắt, nó hỏi:
"Ê mày, con Vân nó bị sao thế"
Nhỏ Thy liếc tôi, rồi quay sang cười đáp:
"Mẹ nó cho đi học vẽ, nên nó đang lên cơn điên, chấp gì!" (ôi con bạn tôi, nó thật là biết cách nói chuyện)
Quan nhìn tôi, nói:


"Ui thích thế, được đi học vẽ!"
Tôi cười toét miệng, quay sang nói rồi lại cười tiếp:
"Yên tâm, sau này nổi tiếng tao sẽ vẽ chúng mày không phải lo"
tôi cười to. Rồi ba đứa chụm đầu nói chuyện cả buổi.
******


Tôi tan học thêm cũng là lúc khoảng 22h. Về đến nhà tôi ngồi vào bàn học, dự tính là nhân lúc mẹ tôi đồng ý cho đi học vẽ, tôi phải vẽ một bức để làm kỉ niệm mới được.


Ai ngờ, 5 phút sau. Tất cả dự định của tôi tan biến hết. Bởi cậu ấy vẫn đang onl face. Và hai chúng tôi lại ngồi nói chuyện với nhau cả buổi.
Lần này cậu ấy bắt chuyện trước, và tôi đến phát dồ vì cách gọi này của cậu ấy rồi:
"Lão bà...."


"Trời, mi dừng gọi ta làm lão bà được rồi đó*icon mặt tức giận*."
"Hế. Đố mi. Trái nghĩa với Hotboy, Hotgirl là gì?."
"Là gì?"
"đố mi. Mi đố ngược lại ta là thế quái nào -.-"
"Thì chịu được chưa mi nói xem là gì."
"Ta cũng có biết đâu." (cậu ta hình như uống lộn thuốc thì phải)


"Đồ hâm. Không biết còn đố ta làm gì?
Ê! Mà này mai ta đi học, chúc ta may mắn đi!"
"Chúc ngươi mới vào bị nhìn như người ngoài hành tinh:v Làm hư giấy, cầm màu rớt màu:b nói chung cầm gì rớt nấy:v bị ăn mắng:v
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.


Đùa thôi. Ta chúc mi may mắn bằng cả sinh mạng và trí tuệ của ta:v" (câụ ta chúc tôi vậy đó. Trước đấy tôi đăng một dòng tus trên Facebook, có nói ngày mai đi học, cậu ta còn bình luận bá đạo lắm: "cầu cho mi vừa đi vào lớp đã làm hỏng đồ rách giấy để bị đuổi về" vâng ngoài cậu ấy thì chả có ai chúc tôi kiểu vậy cả. Tôi phì cười, đọc bình luận của cậu ta mà vừa buồn cười mà lại vừa tức).


" *bắt tay*Tốt mi mà chúc ta gặp nạn nữa ta nguyền rủa mi. Mà gì á, mi chúc ta bằng cả sinh mệnh và trí tuệ của mi á ta nổi da gà."
"Hế hế. Lãng mạn vậy mà cũng nổi da gà."
"Oẹ ta buồn nôn. Nổi hết cả da gà ra mà lãng mạn cái nỗi gì."


"ch.ết o.O Chúng ta chưa làm gì nha. Ngươi sẽ không bắt ta chịu trách nhiệm chứ:">(vâng ngoài căn bệnh biến thái cậu ấy còn mắc một căn bệnh đó chính là ải tưởng *icon mặt cười*).
"Ngươi....ngươi nghĩ bậy bạ gì đó."
"Thì buồn nôn là đang trong thời kỳ thai ngén mà:">."


"Hạo Tỷ không phải ai buồn nôn cũng là mang thai đâu." Thấy cậu ta am hiểu về bệnh ốm nghén này ghê nhỉ.
"Y học chứng minh."
"Y học chứng minh buồn nôn có rất nhiều lí do."
" Nhưng ngươi đâu mắc bệnh gì."
"Có. bị bệnh nghe ngươi nói là ta cảm thấy mắc ói
Chắc tại mi nói chua quá."


"Trời trời. Ngươi "ăn" ta sao?" Tôi vẫn không thể ngờ được. Cậu ta bị bệnh tự kỉ cấp độ cao đến mức này.
"Ta "ăn" mi hồi nào."
"Vậy sao bảo ta chua? Á. Mà phụ nữ có thai thích ăn chua dữ lắm. Hay là ngươi có thật."(trời trời tối đến tổn thọ vì cái ông này mất.)


"tay+má->dung dịch màu đỏ+kết tủa trắng
mi có biết phản ứng này không ta cho ngươi thử."
"Phản ứng tát ta biết mà *cười*."
"Muốn thử không hả?."
"Thử:]]]."
"Đem cái mặt ra đây."
" Mặt nè nè."
"Đâu đâu sao ta không thấy *ngó nghiêng*."
"*Thò đầu* Mặt nè."


" *giơ tay* *bốp* Ta đánh ta tát ta cấu véo vào cái mặt mi." ( đoạn này sức ảnh hưởng của ảo tưởng công phá hơi lớn.)
"Thật tiếc. Khuôn mặt đẹp trai vời vợi của anh vẫn y nguyên."
" Anh nào Mi hơn ta có mỗi vài tháng thôi! Bày đặt anh cơ *bĩu môi*."
"Ta cắn nát môi mi."
"Ta cắn nát cái mặt mi."


"Nhào vô chạm môi luôn *cười*"
.........
Haizzz...


Tên biến thái này. Mặt tôi đã xuất hiện nếp nhăn khi nói chuyện với cậu ta rồi. Cũng chẳng hiểu nói chuyện đôi khi cũng cbằng có nội dung như vậy. Tại sao bọn tôi lại có thể nói chuyện từ hôm này sang hôm khác được nhỉ. Bây giờ nhìn lại thấy buồn cười thật đấy.*cười*






Truyện liên quan