Quyển 4 - Chương 1: Xa lạ
Yêu ảo kết thúc sẽ rất đau
Lúc tôi về đến nhà cũng đã hơn 7 giờ, cảm giác trong lòng buồn bực đến khó chịu, tôi theo bản năng ngó nghiêng vào phòng mẹ. Không có ai, chắc mẹ sang nhà bạn chơi, cũng tốt, với hai mắt sưng húp vì khóc này tôi thật không biết sẽ phải giải thích với mẹ như thế nào. Lên tới phòng, Ôn Trân đang nằm trên giường đọc ngôn tình, không biết nó đọc truyện gì mà tôi vào phòng cũng không biết. Đến lúc nó phát hiện ra sự tồn tại của tôi trong phòng thì lúc ý cũng đã gần 8 giờ tôi. Nhìn thấy tôi, nó hỏi:
“Đi đâu đấy? Chơi với anh nào mà bây giờ mới về hả?”
“Tao đến nhà tên đó...” Vừa nói tôi vừa liếc nhìn thái độ của Ôn Trân, sau đó mới chậm rãi nói tiếp:
“Tao thấy một căn nhà rất to, là nhà của tên đó, cuộc sống nơi ấy...khác hẳn với tao!”
“Tên đó nói gì với mày, không giải thích hay nói gì à! Tao nhớ hình như lúc bọn mày nói chuyện, thằng đó bảo nhà cũng bình thường thôi mà!”_Ôn Trân thắc mắc hỏi lại tôi.
“Ngay từ đầu mày có tin vào yêu ảo đâu! Sao nay tự nhiên lại tin vào lời tên đó nói thế! Sao hả, thấy tội cho tao à?”_Tôi nở nụ cười châm chọc, mọi chuyện không như tôi nghĩ. Tôi tin tưởng tin tất cả những gì cậu ấy nói, còn cậu ấy...lại nói dối tôi.
“Điên! Không bao giờ tao tin vào yêu ảo. Mày ý, kệ tên đó đi, muốn bị lừa lần nữa thì cứ đi mà tha thứ cho tên đó!”_Câu nói cuối cùng của con bé liên tục lặp lại trong đầu tôi. Nó như một nỗi ám ảnh, khiến tôi không thể rũ bỏ nó ra khỏi đầu.
Ngày hôm sau, tôi mệt mỏi đến một chút sức lực cũng không có, khuôn mặt phờ phạc ngay cả nở một nụ cười cũng cảm thấy lười nhác không muốn làm. Còn đang chuẩn bị sách vở, tiếng Ôn Trân vang lên:
“Ê, nhanh lên, Lâm Tường đến gọi kìa. Mau mau kẻo chàng đợi! Nhanh lên!”
Tôi ngơ ngác, mấy ngày hôm nay cậu ta vẫn còn giận tôi ngay cả đi học còn không qua rủ, hôm nay lại đúng giờ đi gọi, chắc cậu ta đã hết giận rồi. Tôi nhanh nhảu xếp đồ thật nhanh rồi lao xuống nhà, tạm biệt mẹ rồi nhảy lên chiếc xe đạp của cậu bạn. Chuyện giữa tôi và Lâm Tường dường như đi vào quên lãng, cả hai nói chuyện như không có chuyện gì, tuy tôi rất vui nhưng trong lòng vẫn có một nỗi buồn khó diễn tả. Chỉ biết cố gắng cười che giấu đi nó.
Đến lớp, hai đứa bạn thân cũng đã đến, chúng nó nhìn tôi lại quay ra nhìn Lâm Tường đang hai tay đút túi quần đi ở phía sau. Cười nham hiểm, chờ đến khi Lâm Tường đi khỏi mới lục đục quay xuống, tò mò hỏi:
“Ê! Làm hòa rồi à!”
Tôi ậm ừ cho có, lấy xấp vẽ ra tiếp tục nghuệch ngoạc, mặc kệ hai đứa chúng nó đang tò mò cả nghìn câu hỏi.
“Hôm qua, bọn mày nói chuyện gì đấy! Bọn tao ở dưới chờ mãi!”_Tô Quan liếc tôi hỏi.
Tôi dừng lại, nhìn chăm chăm vào tờ giấy, lúc này mới chợt phát hiện ra tôi viết lên đó dòng số khắc ghi tận trong tim: “10/ /2016 - 18/ /2016“. Tại dao lúc nào cậu cũng luôn quảng quẩn trong đầu tôi vậy, tôi nhăn mặt khó chịu vẽ những nét gạch ngang gạch dọc chèn lên nó, không đáp lại lời hai đứa bạn.
“Tao bảo, hôm qua lúc chờ bọn mày. Tao có biết được, tên Hạo đó là con trai lớn của nhà đó. Dưới cậu ta còn có một đứa em gái, ít hơn một tuổi. Bố cậu ta là giám đốc công ty, không nhỏ chút nào đâu! Haizzz Như thế nào mà mình lại quen được soái ca ngoài đời thế nhỉ?”_Vừa nói, Tô Quan vừa chống cằm suy nghĩ.
Tôi lập tức cứng đờ người, thứ nhất, cậu ta đúng thật là có em gái. Xem ra cô bé ngày trước nói chuyện còn gọi tôi là chị đích thị là em gái của cậu ấy rồi. Hơn nữa bố cậu ấy là tổng giám đốc. Tôi lại có thể quen được con nhà quyền quý vậy sao? Tô Quan đang nói thấy tôi ngừng lại thấy mình lỡ lời, nó lập tức bụm miệng.
“Ê Vân, mày còn quan tâm cậu ta không? Tao thấy cậu ta quan tâm mày là thật đấy!”
Tôi chỉ cười, vẫn im lặng, nếu không thì nói sao đây?
Mọi chuyện diễn ra bình thường cho đến khi ngoài cửa vang lên tiếng hỏi han của Tâm Lăng:
“Nhật Hạo, bạn sao vậy? Sao hôm qua lại nghỉ, mọi người lo lắng cho cậu lắm đấy!“.
Tôi ngước lên nhìn, cậu ấy đã đi học lại rồi. Khuôn mặt rõ ràng vẫn còn mệt mỏi vậy mà vẫn còn đến lớp, đằng sau là tiếng nói không dứt của cô ả. Cậu ấy không nói gì, phát hiện tôi vẫn nhìn chằm chằm vào cậu ấy, vậy mà lần này ngay cả một sự mong chờ hay vui mừng tôi cũng không hề thấy trong mắt người con trai đó. Cậu ấy đithẳng về chỗ ngồi, im lặng cho đến lúc hết giờ và chẳng thèm liếc tôi lấy một lần Ngày hôm ấy trôi qua đối với tôi giống như cực hình. Lúc tan học, tôi và “nam chính” như người xa lạ, một câu chào hỏi cũng không có, hệt như mong muốn của tôi.
Mọi chuyện cứ vậy trôi qua hết một tháng, chúng tôi tuy một người bàn trên một người bàn dưới nhưng sự đụng chạm nói chuyện dường như không có. Thật sự tôi không thể chịu được, ngày nào cũng vậy dõi theo cậu. Bản thân luôn nhủ không được khóc, phải mạnh mẽ lên, đừng để cậu ấy nhìn thấy mày yếu đuối nhưng tôi lại không làm được. Khi cậu ấy liên tục muốn giải thích, tôi lại trốn tránh, đẩy cậu ấy ra xa. Khi cậu ấy theo ý tôi tránh xa, cho tôi yên bình thì tôi lại không từ bỏ được. Đợi chờ dõi theo bóng hình cậu.
------
Câu chuyện viết về hai chúng tôi đã kết thúc. Tôi không biết cậu ấy hiện giờ có còn đọc nó không? Bởi vì trong lòng vẫn ôm hi vọng về người đó, tôi không dám thẳng tay viết cả hai mỗi người có một cuộc sống riêng, không ai liên quan đến nhau giống như lúc mạnh miệng mà làm tổn thương đến cậu. Cũng không thể vui vẻ viết một cái kết có hậu cho hai người, cứ lằng nhằng dai dẳng mãi, dùng một cái kết mở không về cũng không xa cách cho cả hai nhìn nhau mỉm cười ở kết chuyện. Phản hồi của độc giả tôi không dám xem, tôi sợ biết đâu trong dãy bình luận ấy sẽ lạc lõng chơ vơ dòng bình luận của ai kia. Cho đến hôm nay, khi tôi nghe Ôn Trân nói truyện của tôi đang được mọi người truyền tai nhau về mối tình đẹp giữa hai người, có người còn ở phía dưới nói bóng nói gió, học sinh trong trường tôi đọc nó cũng không ít. Ai nấy đều đang bàn tán về tôi, sự xuất hiện của nam chính ở phần hai của chuyện có thật sự là đang chung lớp với tôi không,
họ tò mò về tôi? nam chính hay tò mò về cuộc sống của tôi? Tôi không biết, hiện tại tôi chẳng hề có một chút vui vẻ nào cả. Lúc này thật sự rất muốn khóc, có lẽ tôi không nên hi vọng việc gặp lại cậu ấy. Cũng đừng quá ảo tưởng về mối tình ảo này thì có lẽ tôi sẽ không phải bất lực như bây giờ, cũng sẽ không đẩy cậu ấy vào tình huống khó xử. Ngày hôm ấy, trên quãng thời gian ra bến xe, tôi thẫn thờ như người mất hồn, một vài học sinh trong trường thi thoảng lại liếc nhìn tôi ánh mắt dò xét. Tôi biết, họ đang thắc mắc tôi có phải là nhân vật trong bộ truyện ấy không? Có lẽ quá quen với sự chỉ chỏ đánh giá tôi chẳng hề để ý đến họ một mạch tiến về phía trước không hề quay lại lấy một lần.
Chương đăng ngày 22/01/2017
Hỏi: [ cười ] Tôi cũng từng yêu một người qua mạng, nhưng anh ấy cũng biến mất như “ nam chính “ vậy. Suy sụp mất 2- tháng nhưng rồi lại nhớ đến lời cuối cùng anh ấy nói với tôi rằng “ Phải sống thật tốt “ nên mới gượng dậy. Tác giả, nếu là cô thì cô buồn bao lâu?
Đáp: Au không biết phải nói như thế nào, cảm giác lúc cậu ấy đột ngột biến mấy dường như cả thế giới ruồng bỏ tôi vậy! Chán nản, rất muốn tìm lại hỏi lí do tại sao lại như vậy, đột ngột xuất hiện trong thế giới của tôi quan tâm lo lắng tại sao lại một lần nữa bỏ tôi. Cảm giác thật sự rất khó chịu! Hiện tại, nỗi mong nhớ cậu dường như chưa bao giờ vơi đi, càng ngày lại càng nhớ, không biết nên làm thế nào nhưng mong nhớ, khóc lóc gọi tên thì cậu ấy vẫn sẽ không quay lại, tôi lựa chọn không buông bỏ nó, cũng không chọn tiếp tục chờ đợi. Cứ giống như bây giờ, quãng thời gian 7 tháng 4 ngày, cho đến mãi về sau tôi vẫn sẽ mãi nhớ về nó. Nếu cho tôi một khoảng thời gian để quên đi nó thật sự không thể làm được! *Cười buồn*
Facebook Lee Visu
Instagram lephuongkv
Zalo
Like + cmt nhé!