Chương 33
“Lại không đi? Lại bận?”
“Ờ thì, tớ cũng muốn đi lắm chứ nhưng để lần sau đi. Tại vì…”
Cụp!
Chẳng thèm nghe Bảo An nói hết lời trình bày, Hoài Phong đã phũ phàng cúp máy cái rụp. Lia cái điện thoại xấu số vào trong góc bàn, Phong ngồi phịch xuống ghế, miệng thở phì phì, cáu giận muốn nổ tung cả người lên đây.
Tâm trạng Phong lúc này thật rối như tơ vò. Cậu thấy bực?
“Uổng côn tao cày cuốc chơi game mấy đêm trời để lấy được cặp vé đi ăn buffet này. Vậy mà mày dám... Giời ạ, tức đếch chịu được.”
Cũng thấy nhục?
“Mà tao cũng chẳng hiểu nổi tao nữa rồi. Bị nó từ chối một lần vẫn chưa thấy ngại à mà còn vác cái mặt đến mời mọc nó thêm cả chục lần như thế nữa? Không có lòng tự trọng à? Dại gái à?”
Và cả một chút hoang mang, lo sợ?
“Đồ chân ngắn ấy đang thấy chán mình rồi à? Mình sắp bị ra rìa và lão Minh kia sẽ là người thế chân hả? Vậy mà suốt ngày thề ‘Tớ chỉ thích mỗi cậu thôi’, rõ là điêu toa.”
Hiện tại phũ phàng, Hoài Phong chẳng muốn nghĩ đến nữa. Cậu gác chân lên bàn, tay vắt ngang trán và mơ màng hồi tưởng lại ngày dài oanh liệt ấy. Nhớ cái hồi mà hai đứa vừa mới hay tên biết mặt, An cứ lì lợm đeo bám ám quẻ cậu suốt cả ngày thôi, đuổi không đi mà quát cũng chẳng thèm chạy. Nói không phải ngoa chứ, lúc đó chỉ cần Phong hắng giọng một cái là y như rằng xe ôm Bảo An sẽ ngay lập tức lao đến trình diện. Oách vô cùng! Chẳng bù cho dạo gần đây, mặc kệ Phong có rủ rê thế nào, An cũng đều lắc đầu từ chối, hết lần này lại qua lần khác, với lý do “Tớ bận.” Nhắn tin thì nửa ngày sau mới đáp, gọi điện thì tỷ cuộc mới nghe.Ôi, cái thời oanh liệt của Phong nay còn đâu?!
Nhưng từ khi nào mà tỷ phú thời gian Bảo An lại trở nên bận rộn thế nhỉ? Có liên quan gì tới Minh không đây? Phong chẳng biết nữa, cơ mà việc quỹ thời gian An dành cho Phong mấy ngày gần đây bị cắt xém đi đôi phần, thật khiến Phong bực dọc ghê gớm. So với Phong thì cái thằng “bận” kia quan trọng hơn sao? Phong ghét “hắn”. Chính “hắn” đã đem đổ sông đổ bể công sức Phong mấy ngày qua. Cũng chính “hắn” khiến cho cái đầu Phong giờ đây phải ong ong tìm đường “giải quyết” cho hai tấm vé này. Cậu nên làm gì với chúng đây? Đi một mình có ổn không nhỉ? Thong dong, tự tại lại chẳng mất công đón đưa, đèo bòng đứa nào. Cũng hay ho đấy chứ, nhưng...
“Dẹp, một thân một mình đến đấy để ngắm toàn dân thiên hạ nói cười à? Khác gì tr.a tấn tinh thần. Thế thà ngồi nhà ăn cơm nguội rồi xem tivi còn sướng hơn.”
Vậy rủ ông bạn vàng tên Trí đi cùng thì sao đây? Trời lạnh thế này, có bạn có bè đi cùng vẫn là vui nhất, sẵn tiện hâm nóng tình đồng chí luôn thể và còn được mang tiếng thơm là hào phóng nữa chứ. Lợi thì nhiều, có điều Phong thấy...
“Hai thằng con trai... Hình như hơi sai sai.”
Thật ra lúc đầu, Phong đã nghĩ sẽ tặng lại mẹ và Hoài An cặp vé này nhưng Phong cũng lường trước được hàng tá câu tr.a hỏi mà mẹ và cô em gái sẽ đặt ra cho mình nên thôi. Thể nào, cả hai cũng sẽ than ngắn thở dài về việc Phong ngày đêm cắm mặt vào màn hình máy tính, và đến cuối cùng sẽ đồng lòng nhất trí giục Phong tìm người để bán lại cặp vé. Phong hiểu quá mà, vì đây không phải là lần đầu tiên cậu rơi vào hoàn cảnh này. Tốt hơn hết, Phong nên tìm người nhượng lại hai tấm vé ấy ngay và luôn.
*****
Còn về phía Bảo An, phải cắn răng cắn lợi từ chối những cơ hội vàng kiểu này, con bé cũng tiếc đứt cả ruột, tuột cả gan ấy chứ. Nghe tiếng cúp điện thoại vang lên khô khốc, An biết ngay Phong đang giận lắm rồi, khói trắng bung tỏa nghi ngút đầy đầu cũng nên. Nhưng biết làm sao đây, Bảo An bận thật mà. Nghỉ Tết xong xuôi, An và Kỳ liên tục được các bậc phụ huynh gửi gắm vào những lớp ôn thi uy tín, lại mời cả thầy cô có tiếng về kèm cặp riêng cho hai đứa nữa chứ. An thật đã bị cuốn mòng mòng vào cái vòng tròn học hành, thi cử rồi. Lịch học đã kín mít cả tuần, ấy vậy mà rảnh ra lúc nào, An liền phải tất bật đóng vai bà mai, sắp xếp lịch hẹn và tạo điều kiện giúp Lâm gặp Băng nữa cơ. Qúa là bận rộn luôn, thời gian nghỉ ngơi còn hiếm nói chi đến việc ra ngoài và đi chơi với Phong. Dù rằng, An thấy nhớ cậu rất nhiều.
Chiều chủ nhật hôm nay, An trống lịch do thầy gia sư đột nhiên bị cảm cúm. Đang lúc băn khoăn không biết nên ra ngoài gặp cậu bạn đặc biệt để hỏa nỗi nhớ nhung hay lười biếng nằm ườn ra giường mà ngủ cho đã đôi con mắt, An bất chợt nhận được cùng lúc hai đoạn tin nhắn từ Phong và Lâm. Một người thì rủ đi ăn, người kia thì tha thiết cầu cạnh sự giúp đỡ. Đắn đo mấy hồi, An quyết dẹp bỏ những niềm vui nho nhỏ để với tới mục đích to to. Thay vì chấp nhận tấm thịnh tình của Phong như những gì mà con tim mách bảo, lí trí An lại chọn giúp Lâm thực hiện kế hoạch hay ho mà anh chàng vừa đề nghị.
“Sớm thôi, thời gian của tớ sau này sẽ do cậu toàn quyền quyết định.”
Nắm chặt tay thành hình quả đấm tỏ rõ vẻ kiên định, Bảo An hùng hổ tuyên bố một lời thề mà ngay chính bản thân con bé cũng ngờ ngợ về độ khả thi của nó. Nhưng giờ không phải lúc để nghĩ về điều đó, An phải mau mau phi tới nhà Băng và lôi cô bé tới nơi hẹn hò thôi.
Cùng lúc ấy, Kiến Lâm cũng đang hí hửng chuẩn bị xuất phát. Theo những gì An cung cấp, thì dạo gần đây Băng đang thích mê một thỏi son nhưng lại chưa tiết kiệm được đủ tiền để rước được em ấy về nhà.
Kiến Lâm thừa hiểu Băng là người có lòng tự trọng cao, không thân không thiết mà mua tặng, nhất định cô bé sẽ thẳng thừng từ chối. Nhưng nếu cậu công tử Kiến Lâm tạo “công ăn việc làm” để tăng thêm nguồn thu nhập cho Băng, gián tiếp giúp cô nàng thỏa mãn được ý nguyện kia thì sao nhỉ? Rất có thể, Băng sẽ cảm động và ngay lập tức đổ gục trước tấm lòng nhiệt thành cũng như sự chân tình của Lâm lắm chứ. Nhưng...
“Thằng ăn bám như mình thì tạo công ăn việc làm cho người khác kiểu gì đây?”
Suy tư, trăn trở liền mấy ngày đêm, cuối cùng Lâm cũng tìm được cách để thực hiện cái kế hoạch mang tầm vĩ mô ấy. Đầu tiên, Kiến Lâm sẽ tỏ rõ cho cả làng cả tổng biết rằng cậu chàng đang “tu”, muốn chuyên tâm học hành để thi cử đỗ đạt nhưng lại bị hổng kiến thức cũ quá và cần phải cấp tốc ôn tập ngay tức khắc. Với quan điểm “Học thầy không tày học bạn”, Lâm sẽ quyết không nhờ tới sự giúp đỡ của các thầy cô giáo cũng như mấy cái “lò luyện thi” trong thành phố. Song, đám bạn Lâm quen thì cũng đã sớm đánh rơi kiến thức hết rồi, tốt hơn hết Lâm nên thuê một ai đó còn đang học lớp 11 làm gia sư riêng, như vậy kiến thức truyền đạt lại mới “nóng” và “đảm bảo chất lượng”. Mà cái người học lớp 11 đó, ngoài lớp trưởng Băng ra thì còn ai vào đây nữa.
Việc xin học phí từ phụ huynh không phải vấn đề quá nan giải với Lâm, cái khó chính là phải “diễn” như thế nào để Băng tin và nhận lời giúp đỡ. Điều này thì phải mở miệng nhờ tới An. Con bé sẽ rủ Băng đến nhà sách, rồi làm bộ vô tình bắt gặp Lâm đang đau đầu chọn lựa tài liệu ôn tập. Cuối cùng, Lâm chỉ cần bày tỏ nỗi niềm cũng như dự định của mình với Băng là xong. An tin, với sự thiếu thốn về tài chính hiện tại và mong ước khát khao có được thỏi son kia, Băng sẽ không khước từ cơ hội vàng này.
Kế hoạch đáng ra sẽ rất thành công nếu như không có sự góp mặt của ông thần Phá đám Tuệ Minh. Chẳng hiểu do kiếp trước Lâm mắc phải tội tày đình gì, hay tại kiếp này cậu chàng ăn ở không tốt nữa mà hết lần này đến lần khác, vận đen cứ đeo đuổi cậu mãi chẳng buông. Số là Lâm vừa xỏ xong đôi giày và đang định lao vút ra khỏi nhà, tới nơi hẹn hò, ngào ngờ, ông anh Tuệ Minh đương ngồi ôm chó lấp ló gần đó bất chợt chạy ra chắn đường. Sau vài câu tr.a khảo, người anh trai nghiêm khắc lấy làm hài lòng và tự hào lắm khi thấy sự thay đổi rõ rệt trong suy nghĩ của cậu em. Chẳng những vỗ vai, xoa đầu khen ngợi các kiểu, Minh còn đề nghị được giúp Lâm lựa chọn tài liệu tham khảo và sẽ đứng lên tài trợ cho toàn bộ số sách mua về hôm nay. Kiến Lâm đương nhiên là vội vàng từ chối. Bộ dạng hốt hoảng của Lâm khiến Minh phải nheo mắt ngờ vực và vì thế một loạt những câu nghi vấn, tr.a hỏi lại tiếp tục được đặt ra. Ngó qua đồng hồ thấy thời gian chẳng còn sớm sủa, lại không muốn cái âm mưu đen tối được che đậy bởi vỏ bọc hoàn hảo kia bị lộ ra, Kiến Lâm đành bất lực tiếp nhận thiện chí mà Minh muốn dành cho mình.
“Thì đi. Đỡ hại ví của tôi.”
Dứt lời, Lâm liền quay lưng đi thẳng, đôi chân vội vã sải những bước dài. Tuệ Minh nhún vai một cái, rồi cũng chầm chậm theo sau, hai tay ung dung đút túi quần.
*****
Nơi mà An và Băng đến là một nhà sách tư nhân không quá lớn trong khu phố. Tuy vậy, rất nhiều học sinh, sinh viên thường xuyên lui tới đây vì ở đó chẳng những bán những loại sách tham khảo mới ra mà còn có cả hàng tá tài liệu của các bậc tiền bối để lại, hữu ích vô cùng. Trên tất cả, bác chủ cửa hàng còn đặc biệt ưu ái đám trẻ hiếu học khi sắp xếp mấy cái bàn ngay gần quầy thu ngân, để chúng có thể tha hồ đọc và tham khảo luôn ở đó mà không mất một đồng phí nào. Trong khi Băng tận dụng thời gian để học tập, thì An lại mãi đứng ngồi không yên, cái đầu liên tục ngóng về phía cửa.
“Đợi ai à? Nhấp nha nhốp nhổm nãy giờ.”
Tiếng Băng vang lên khiến An giật mình. Con bé nhanh chóng ngồi xuống và cắm mặt vào trang sách chi chít chữ, miệng lắp bắp đáp qua loa:
“Kiến Lâm, à không... kiến cắn mông thôi.”
Phan Kiến Lâm cũng thật thiêng quá đi nha. Lời An vừa dứt, Lâm cũng vừa hay xuất hiện. Đứng thu lu một khối trước cửa quán, Kiến Lâm trong bộ đồng phục, đeo thêm quả kính không độ giả bộ tri thức, cất tiếng ngạc nhiên:
“Ơ, hai đứa cũng ở đây à? Dạo này anh cũng hay đến đây học lắm. Sắp thi mà.”
Giọng Lâm oang oang khiến hai cô nàng giật mình. Băng lấy tay vuốt vuốt ngực mấy cái, rồi nhẹ nhàng đáp “Vâng. Em chào anh.” rất đỗi dịu dàng. An lại khác, vì hiểu rõ được vai trò và tầm quan trọng của mình lúc này, nên dù mới chỉ gặp mặt đôi ba lần nhưng con thỏ đế ấy vẫn mạnh dạn khoác lốt sư tử lên mà lườm mà nguýt anh chàng, chẳng thèm chào hỏi lấy một câu:
“Thiêng thế. Kiểu này chắc đốt giấy vệ sinh cũng lên.”
Lâm nhăn mặt xấu xí, tuy rất muốn tặng An mấy vả nhưng lực bất tòng tâm, Lâm nào có dám. Cậu làm sao có thể ra tay với con gái được chứ, huống hồ An lại đang là thần Cupid của. Rồi lại cả Minh với tình yêu mùa quáng dành cho An cũng đang trên đường tiến vào nữa chứ. Có quá nhiều lý do để ngăn cản Lâm thực hiện cái hành động bạo lực ấy. Đành phải ngậm đắng nuốt cay vậy Lâm ơi!
“Vào thì vào đi, đứng chắn giữa cửa thế này. Anh lại cho mày mấy đạp bây giờ, vô ý thức.”
Tuệ Lâm từ ngoài bước tới, thấy cậu em cứ đứng trơ trơ ngay lối ra vào, liền thẳng chân sút cho một cái.
Minh rõ là quá đáng, ở nhà mắng Lâm đã đành, đến ra ngoài đường cũng đối xử y chang như thế, chẳng giữ cho Lâm chút thể diện nào cả. Còn nữa, nếu không phải tại Minh dò lắm hỏi nhiều, thì Lâm đâu có đến chỗ hẹn trễ thế này. Chẳng kịp giờ để diễn vở kịch đau đầu chọn sách cho Băng xem, kế hoạch xem như thất bại một nửa rồi. Kiến Lâm uất hận quay ngược về phía người anh, cả người run lên vì giận.
Nhưng Minh chẳng màng tới thái độ ấy của cậu em, anh phũ phàng gạt Lâm sang một bên và thong thả bước vào. Có điều, gương mặt bình thản ấy nhanh chóng chuyển sang ngạc nhiên và mừng rỡ khi bắt gặp người trong mộng đang ngồi ngoan ngoãn bên chồng sách vở.
“Ô, An à? Thì ra là đang bận học, bảo sao nãy giờ anh nhắn tin mãi chẳng thấy An trả lời.”
An cũng lấy làm lạ lùng lắm khi bắt gặp Minh ngay tại đây, trong bộ dạng này. Mọi khi nhắc tới Minh, An liền nghĩ ngay tới một chàng sinh viên ưu tú, mang nét đẹp thư sinh, áo quần chỉnh chu, tóc tai gọn gàng.Nhưng lúc này thì...
“Đang tiến vào bên trong nhà sách chính là người mẫu Tuệ Minh. Anh đang diện trên mình bộ trang phục mang đậm phong cách “trên đông dưới hè” - một sự kết hợp độc đáo giữa áo khoác đồng phục và quần lửng đến ngang đầu gối. Cùng với đó, đôi ‘tông nghìn lỗ’ cũng góp phần làm tôn lên cặp chân dài miên man của anh. Qủa là một cách phối đồ hết sức táo bạo và lạ mắt.”
Mấy lời này chẳng hiểu từ đâu mà cứ vô thức luẩn quẩn trong đầu An, buộc con bé dù không muốn nhưng cũng đành vô duyên săm soi Minh từ chân lân đến đầu. Ngắm nghía chán chê, liền se sẽ ngoảnh mặt phì cười. Lệ Băng ngồi bên cạnh cũng vớ vội quyển sách che ngang mặt, cả người rung lên bần bật. Cái kiểu ăn mặc này của Minh, Lâm ở nhà đã nhìn quen mắt rồi. Nhưng vì muốn làm anh bẽ mặt nên dù thấy hết sức bình thường, Lâm vẫn gắng sức ngoác miệng tô hô, cười hô hố.
Tuệ Minh đứng ngẩn tò te mấy hồi, đến khi hiểu ra chuyện thì gương mặt cũng đã đỏ như cà chua cuối vụ. Anh sinh viên này vốn dĩ rất cầu kỳ mấy chuyện quần quần, áo áo mỗi khi ra ngoài. Mọi khi, chỉ cần ra đầu ngõ dăm ba phút mua cái bút, Minh cũng phải “sơ mi, đóng thùng”, ngắm vuốt một lúc mới có thể tự tin đi ra khỏi nhà. Hôm nay, chẳng hiểu ma xui quỷ khiến thế nào, lại cứ giữ nguyên cái bộ dạng xộc xệch, tuềnh toàng do vừa vật lộn, tắm táp cho chó An xong mà ung dung dạo quanh phố phường, dạo qua thị trường. Đau đớn hơn, còn chạm mặt người con gái mà anh đang “trồng cây si” nữa chứ. Ôi ôi, bao nhiêu công gây dựng hình ảnh bấy lâu, thế là đi tong cả rồi!
Quá tuyệt vọng, Tuệ Minh như ch.ết đứng tại chỗ, toàn thân bất động. Và để chữa ngại cho anh, An nhanh miệng mở lời:
“May thế, gặp anh ở đây. Chỉ giúp em câu tiếng Anh này với ạ. Khó quá!”
Nom thấy An bé nhỏ đang nghiêng đầu làm dáng, giọng nói mè nheo nũng nịu, Minh liền dẹp hết ngại ngùng sang một bên, rồi vội vội vàng vàng ngồi xuống bên nàng, ra tay giúp đỡ.
Nếu như ban nãy, kế hoạch của Lâm mới chỉ thất bại một nửa thì bây giờ đây, cậu phải khóc ròng trong lòng khi nhận ra rằng, một nửa thành công còn lại cũng đã tiêu tan theo làn gió mất rồi. Mặc kệ Lâm có năn nỉ ỉ ôi thế nào, Băng đều xua xua tay đáp:
“Để lúc nào rảnh em giúp, giờ em phải hỏi bài anh Minh đã. Chẳng mấy khi được gặp anh ấy mà.”
Rồi cùng An căng mắt căng tai, chăm chú theo dõi “thầy Minh” giảng bài, bỏ mặc Lâm bơ vơ bên chồng sách đầy, chi chít chữ. Ngay cả lúc Minh yêu cầu giải lao đôi chút, thì sức hút của anh với hai đứa con gái kia vẫn không hề thuyên giảm. Nhờ nhìn ra quyển sách nói về bộ môn nhiếp ảnh được đặt ở một góc khuất trên kệ giá đối diện bàn học, nên giờ đây Minh tha hồ khoe khoang, phô diễn thế mạnh mình, ánh hào quang tỏa ra ngời ngời.
Nhìn Minh nói nói cười cười, tận dụng thời cơ tán tỉnh và ghi được bao nhiêu điểm trong mắt đối phương mà Lâm thấy tức anh ách. Vở kịch này rõ là do cậu viết ra, ấy vậy mà đến một chút đất diễn cũng chẳng thấy đâu. Lợi lộc nhất vẫn chỉ có kẻ ăn theo Tuệ Minh thôi. Buồn đời!
*****
“An hứa giúp anh rồi đấy nhá. Đừng cho anh leo cây đâu đấy, tương lai của anh đang nằm cả trong tay An đấy.”
Được nịnh, An sướng đến típ hết cả mắt. Bình thường toàn bị đám bạn thân ưu ái gọi là “Mặt thộn vô dụng”, thật không ngờ bây giờ nhờ nó mà An trở thành người quyết định vận mệnh của anh chàng đa tài Tuệ Minh. Sẵn lòng tốt bụng bẩm sinh, lại được nghe thêm vài lời tâng bốc, An đương nhiên gật đầu nhận lời cái rụp, miệng liên tục hứa sẽ cố giúp Minh bằng cả tấm chân tình.
“Em không nuốt lời đâu. Thề, hứa, đảm bảo là sẽ cố hết sức để giúp anh rinh giải về nhà. Cảm ơn anh đã tin tưởng ạ.”
Tuệ Minh cười toe đáp lời:
“Anh phải cảm ơn An đã sẵn sàng hy sinh buổi sáng chủ nhật được ngủ nướng duy nhất trong tuần để giúp anh ấy.”
Kiến Lâm ngồi đó khẽ bĩu môi chê bai An khờ khạo, cũng không quên khen ngợi khả năng nói dối như Cuội của người anh trong âm thầm. Làm quái gì có cuộc thi nhiếp ảnh nào ở đây chứ. Minh chẳng qua chỉ muốn kiếm cớ rủ An đi chơi nên mới bịa ra chuyện đó thôi. Lâm hiểu tính anh mình mà, chẳng ham hố thi thố cái gì bao giờ, chỉ thích chụp chơi chơi cho sướng đôi tay và thỏa mãn niềm đam mê thôi. Nhớ ngày trước, nếu không phải cả họ cùng bắt ép, có khi Minh đã bỏ luôn cả thi đại học rồi cũng nên.
Tính bóc mẽ người anh, nhưng Lâm lại nghĩ “Phải biến cơ hội của lão ấy thành vận may của mình. Hôm nay đã lỗ vốn thế rồi cơ mà.” Nên liền tơn hớt góp miệng hùa vào, cùng người anh lừa gạt hai cô gái:
“Chúc mừng ông anh tìm được mẫu ưng ý nhé. Gớm, mấy ngày vừa rồi thấy anh bận rộn vì vụ này mà bản thân chẳng đỡ được gì, em cũng thấy áy náy phết đấy. Thôi thì, để sáng chủ nhật này em làm chân khuân vác đồ cho anh nhá? Ưng không?”
Rồi tiếp tục quay sang Băng rủ rê:
“Băng đi cùng bọn anh cho vui. Học nhiều rồi cũng phải giải lao tí chứ. Thấy em có vẻ khoái mấy cái máy phết nhỉ? Đi đi, mở mang tầm mắt luôn, anh cũng biết chút ít về mấy thứ đấy đấy. Cần thì anh giúp. Biết đâu, sau hôm ấy lại trở thành một nữ nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp cũng không biết chừng.”
Nào ngờ...
“Tiếc quá, hôm đấy em phải về quê với mẹ mất rồi. Anh họ em cưới mà. Để lần sau được không ạ?”
Băng lại ngay lập tức từ chối. Giọng điệu tiếc rẻ thế kia, chắc chắn không phải nói dối. Hơn nữa, đấy là việc lớn của gia đình, Lâm làm sao mà thuyết phục Băng thay đổi suy nghĩ được nữa. Đành buồn rầu mà “Ồ” một tiếng, dù sao Băng cũng có ý định tham gia vào một dịp khác mà.
“Vừa tuần trước mày làm hỏng một cái máy của anh vì tội táy máy kìa. Biết gì đâu mà giúp. Ở nhà đi, anh mày không còn tiền để sửa chữa hay mua thêm bất kỳ một cái máy nào nữa đâu.”
Quá đáng, Minh sao lại cứ thích đẩy thằng em duy nhất vào thế bẽ mặt vậy chứ? Bộ là anh em cây khế sao? Lẽ thường, tức nước thì vỡ bờ. Lâm cũng muốn “vỡ” lắm chứ, nhưng chẳng rõ vì sao khuôn miệng cứ bị cứng đờ mỗi khi rơi vào hoàn cảnh này, mấp máy không sao thốt nổi thành lời. Trái lại, gương mặt Minh vẫn nhơn nhơn đến là ghét. Anh thản nhiên quay sang An mà cười đùa, bàn tay nắm lại thành hình quả đấm chĩa về phía mặt con bé:
“Hợp tác cùng phát triển nào!”
An nhanh nhảu hiểu ý, bèn đấp nhẹ vào tay Minh nhất trí và còn không tiếc lời khen ngợi:
“Dạ. Mà tay anh đẹp thật đấy.Vừa dùng để chơi bóng, lại dùng để đánh đàn và cả chụp choẹt mấy bô ảnh nghệ thuật nữa chứ.”
Lời An vừa dứt, trừ Lâm ra, tất cả đều phá lên cười sảng khoái. Minh cười vì được người con gái anh yêu khen ngợi. Còn người con gái ấy, lại cười vì cái điệu cười mà hội bạn gọi là “ra rại” của Minh.
Đang lúc cười nắc nẻ, Bảo An bèn giật thót mình, đôi mắt tròn mở to hết cỡ khi vô tình trông thấy Hoài Phong đang mặc trên mình bộ đồng phục của “An An Cake” và đứng sừng sững nơi cửa quán - gần bác chủ tiệm – gương mặt không cảm xúc chăm chăm nhìn thẳng mặt An.
“Ph... Phong hả? Cậu... sao lại ở đây?”
Bàn tay nhỏ run run chỉ về phía Phong, khuôn miệng xinh ấp úng mãi không thành lời, Bảo An lúc này thật giống cô vợ hư bị ông xã bắt tại trận khi đang lén lút đi với người tình bên ngoài.
Hoài Phong thổi “phì” một tiếng, mấy sợi tóc mái vì thế mà tung bay phấp phới. Nhớ lại những chuyện Phong đã làm cho An và gián tiếp giúp gia đình con bé, Phong tự thấy bản thân đã chịu không ít thiệt thòi.
Chuyện kể rằng, sau một hồi chật vật rao bán, cuối cùng Phong cũng nhượng lại được cặp vé kia cho anh Tuấn – nhân viên giao hàng ở hiệu bánh nhà An. Và vì phải bận đi dỗ dành cô người yêu mới quen đang giận dỗi, Tuấn chẳng những mua lại giúp Phong cặp vé mà còn nhờ cậu đi giao bánh hộ ca chiều nay và hứa sẽ chia một nửa số tiền công cho Phong. Dù vẫn còn là học sinh và chưa có bằng lái, nhưng cơ hội kiếm tiền tốt thế này, Phong thật không nỡ bỏ nên đành đánh liều nhận lời. Và một trong những điểm cần phải giao bánh chiều nay chính là cửa tiệm này. Vậy nên mới bắt được quả tang cảnh tượng đẹp đẽ này.
Cảm thấy lòng tự trọng bị xúc phạm ghê gớm, Phong bèn đùng đùng tức giận lao thẳng ra ngoài, quên luôn cả việc lấy tiền hàng từ bác chủ hiệu sách.
“Ơ cậu gì ơi, không lấy tiền à?”
Bảo An thấy vậy cũng liền luống cuống chạy đuổi theo, đến gần chỗ bác bán sách đang cầm mấy tờ tiền gọi với theo Hoài Phong thì dừng lại đôi chút:
“Cháu sẽ đưa cho cậu ấy. Cảm ơn bác ạ.”
Rồi vội vàng chạy theo. Gì thì gì, người thừa kế Bảo An cũng phải lo lắng cho sự phát triển của cửa hàng chứ.
Hoài Phong vừa ngồi lên xe, đang đội mũ bảo hiểm chuẩn bị phóng đi thì...
A lê hấp!
Yên sau chiếc xe bị một lực nào đó làm cho lún xuống mấy phần. Hoài Phong quay qua, thấy An đang ngồi chình ình ở đó, miệng cười toe toét. Nom đến là ghét, Phong không kìm được bèn quạu lên:
“Xuống!”
An khẽ bĩu môi, “xì” một tiếng rồi tùy tiện nhét chỗ tiền lúc nãy vào cái cặp chéo nho nhỏ Phong đang đeo, giọng điệu trách móc:
“Cậu ý, định để quán nhà tớ phá sản à? Không thèm lấy tiền luôn mà.”
Ra đây là lý do khiến An hớt hải đuổi theo Phong sao? Chỉ vì số tiền này thôi hả? Không phải vì muốn giải thích rõ ràng nên An mới hớt hả chạy ra tận ngoài này ư? Ôi, cái đầu Phong muốn nổ tung lên mất.
“Dạ vâng, tôi xin lỗi. Mời cô chủ xuống xe để tôi tiếp tục làm việc ạ.” Không phải tức không đâu... Phong dỗi rồi!
“Không xuống. Hôm nay cô chủ muốn đi giao hàng cùng cậu nhân viên này, muốn được chia sẻ gánh nặng cùng cậu ấy.” Bảo An vênh mặt cãi.
Lời quan tâm từ tận đáy lòng này, Phong nghe sao mà thấy ngứa tai quá vậy? Cậu quay ngoắt đầu lên phía trước, chẳng thèm nhìn An thêm nữa.
“Cút vào trong đó mà ngắm đôi tay đẹp kia kìa.”
Dòm qua gương chiếu hậu, An thấy cặp má đang hây hây đỏ của Phong thật đáng yêu biết mấy. Gắng sức kìm nén sự phấn khích trong lòng, An nói bằng chất điệu bình thản như cố xoáy vào tận tim đen của anh bạn coi trọng sĩ diện.
“Cậu đang ghen?”
Ngại quá hóa cáu, Phong gắt:
“Luyên thuyên. Tao... không ghen. Tại sao tao phải ghen?”
“Vậy sao cứ đuổi tớ thế? Không dám đối diện với tớ à?”
Trốn tránh Phong cho đã, viện đủ lý do để khướt từ mọi cuộc chơi, vậy mà giờ An dám dùng giọng điệu đó để nói Phong à? Phong muốn cãi lý lắm nhưng chỉ sợ càng nói càng lộ cảm xúc nên thôi, tốt hơn hết Phong nên chủ động chấm dứt cãi cọ trước khi quá muộn.
“Tại vì tao chưa có bằng lái đâu? Không sợ à?”
Bảo An lắc đầu nguây nguẩy, đôi tay chỉ chỉ vào cái mũ bảo hiểm còn lại:
“Có mũ, có cậu, tớ chẳng sợ gì cả.”
Nghe xong lời đó, Phong thấy lòng mình cũng nhẹ đi bao nhiêu, cơn sóng giận dỗi cũng nguôi nguôi đi mấy phần. Phong tặc lưỡi, nghĩ bụng “Cãi nhau nhiều làm gì cho mệt. Chở thêm cục nợ này đi cũng chả sao sất.” Đã vậy, An còn thủ thỉ nói thêm một câu thế này:
“Đi đi, rồi tớ giải thích hết mọi chuyện cho mà nghe. Hứa sẽ khai báo thành khẩn.”
Phong làm sao mà đuổi con bé xuống được chứ. Nhún vai một cái, Phong bắt đầu nhấn ga nổ máy, phóng xe đi chầm chậm.
Bảo An ngồi sau nhàn hạ tựa mình vào thùng chở hàng, thích thú ngắm nhìn khuôn mặt Phong qua gương chiếu hậu.
“Cậu có đúng là học sinh cá biệt như lời đồn không đấy? Sao tớ cứ thấy cậu hiền lành và đáng yêu quá vậy?”
Đến 6 giờ tối, đôi bạn hoàn thành công việc được giao. Trước khi về, cả hai quyết định rẽ vào một quán bún đậu mẹt để lấp đầy dạ dày. Vừa tẩn mẩn vệ sinh đũa thìa bằng chanh và giấy, Phong vừa mở lời cho cuộc tr.a khảo sắp tới.
“Cuối cùng cũng xong việc. Giờ thì giải thích đi.”
“Uầy, khách hàng hôm nay, ai cũng khen bọn mình đẹp đôi. Ngại ghê!”
Bảo An đưa hai tay ôm ôm đôi má, cái đầu khẽ lắc lắc làm duyên.
Chuyện là sau bao ngày xa cách, lòng An ngập tràn vô vàn điều muốn nói. Đoạn đường dù dài cách mấy, cũng chẳng bì được với những chuyện vụn vặt của An chắp lại. Ngồi trên xe, miệng An léo nhéo hết công năng mà vẫn chưa hết chuyện, lại không muốn Phong bị đứt mạch cảm xúc nghe nên dù cậu có quát nạt thế nào, An cũng nhất quyết nhảy xuống xe và tò tò theo sau cậu, mồm miệng liên thiên không ngừng. Mấy vị thực khách đặt bánh thấy vậy, ai nấy đều trọc ghẹo đôi trẻ, khen rằng chúng y hệt đôi sam, dính nhau không rời. An cao hứng bèn thoải mái hùa theo “Bọn cháu thương nhau lắm ạ.” Trước mặt bao người, Phong nào dám cáu, chỉ biết câm nín và hời hợt cười trừ mà thôi.
“Định đánh trống lảng à? Không muốn nói thì thôi, tao về.”
Chuyện cần nói thì chẳng nói, Phong rõ nóng lòng muốn nghe mà An cứ thích vòng vèo. Ghét ghê!
Thấy Phong toan đứng dậy, An bèn vội vã kéo cậu ngồi lại.
“Ấy, tớ nói. Tớ nói mà. Gì mà căng?”
Và bắt đầu thành khẩn khai báo về mấy việc “bận” mấy ngày vừa qua. An kể chi tiết và thật thà lắm, chẳng giấu Phong điều gì. Phong nghe xong bèn gõ đôi đũa vào đầu An, chê cười:
“Mày bị ngộ phim à? Cái quái gì mà lựa chọn giữa tình bạn và tình yêu cơ? Ôi, hài!”
Nỗi lo sợ to đùng trong lòng bị Phong xem như trò hề, An dỗi chẳng thèm đáp lời. Giật lấy đôi đũa từ tay Phong, An cho vào mồm ngậm chống đói.
“Mà mày cũng rảnh nhỉ? Toàn thích lo chuyện bao đồng.”
“Băng là bạn tớ. Chuyện của Băng, tớ đương nhiên phải quan tâm rồi.”
Phong không đáp, chỉ khẩy môi cười một cái.
“Đổi lại, cậu là tớ, cậu có giúp không?”
“Tao không có thói quen nhúng tay vào những chuyện không liên quan đến mình. Những người không quá quan trọng và đặc biệt, tuyệt đối sẽ không giúp.”
An “Ồ ồ à à” lên mấy tiếng, cái đầu gục gặt như kiểu hiểu chuyện lắm. Ngẫm lại, An thấy, trước giờ Phong đã không ít lần dính phải những phiền phức mà con bé gây ra. Nói như vậy, há chẳng phải Phong đang ngụ ý rằng, với cậu, An là đặc biệt sao? Không nén được niềm xúc động và sung sướng, An bất giác phì cười hì hì, đôi mắt nhắm tịt mơ màng. Có điều, những giây phút hạnh phúc này chẳng kéo dài được bao lâu...
“Mùi gì kinh thế?”
Bảo An khịt khịt mũi mấy cái, mở mắt ra nhìn mới thấy hai suất bún đã được đặt ngay ngắn trên bàn từ lúc nào không hay. Và ở đầu bàn bên kia, Phong đang ra sức khuấy khuấy bát mắm tôm của mình.
“Đồ hâm, ăn bún đậu phải chấm mắm tôm mới ngon chứ. Chấm nước mắm thế kia thì... Chả biết thưởng thức gì cả.”
An nào có thích món này cơ chứ. Con bé ghét mắm tôm, nghe mùi thôi đã đủ hoảng rồi chứ đừng nói đến việc đụng đũa vào nó. Nếu không phải vì chiều theo khẩu vị của Phong, đừng hòng An chịu ngồi xuống và dùng thứ này. An hy sinh vì Phong, vậy mà đến một lời động viên khích lệ Phong cũng không nói được. Chỉ giỏi tuôn ra mấy cấu nói móc thôi:
“Chả mấy khi được ngồi ăn cùng tiểu thư bận rộn Lương Bảo An thế này, thật vinh dự quá. Có điều tiền không nhiều, đành phải mời tiểu thư ăn cái món bình dân này vậy. Thông cảm nhá.”
Rồi mặc kệ Bảo An vừa lấy tay bịt mũi, vừa nhăn mặt mếu máo, Hoài Phong vẫn tiếp tục công cuộc đánh bọt bát mắm tôm của mình. Đến khi Phong định đưa một miếng đậu đã ngậpmắm tôm vào miệng, An mới không chịu được mà hét lên rằng:
“Eo ơi, cậu đang nuốt nó kìa.”
Một lần, Phong còn cố bỏ qua mà nhai tiếp được nhưng nhiều lần, thì cậu không chịu được nữa. An cứ the thé thế này, bảo Phong làm sao mà ăn ngon miệng được đây? Bằng mọi giá, phải bịt cái miệng lắm điều đó lại.
Hoài Phong trực tiếp dùng đũa của mình gắp một miếng bún, chấm ngập trong mắm tôm rồi thẳng tay nhét tuột vào miệng Bảo An. Do quá “shock”, An chẳng biết làm gì ngoài việc trợn tròn mắt và nghe răm rắp theo lời Hoài Phong.
Cậu nói “Ngậm mồm vào”, An tuyệt đối không dám há hốc thêm giây nào nữa.
Phong ra lệnh “Nhai đi”, An liền làm theo tức thì, miệng nhai chọp chẹp.
Phong yêu cầu “Nuốt xuống”, An chẳng dám cãi lời nôn ra, một hơi nuốt thẳng xuống tận đáy dạ dày.
Tới khi Phong xoa đầu khen ngợi “Ngoan phết”, An mới sực tỉnh và ý thức được chuỗi hành động mình vừa làm. Cảm thấy kinh hãi biết mấy. Ấy thế mà Phong còn hỏi:
“Ngon mà, đúng không?”
Thật khiến An tức ch.ết đi được. Con bé muốn úp nguyên bát mắm tôm kia vào mặt Hoài Phong lắm nha. Chỉ tiếc rằng lá gan bé quá, nên đành câm nín chịu đựng.
Cơ mà, sau mấy phút tĩnh tâm, An lại thấy yêu cái hành động tùy tiện vừa rồi của Phong ghê gớm, vì nghĩ:
“Ăn chung đũa kiểu này, có được tính là hôn gián tiếp không nhỉ?”
Ôi, chỉ là ý nghĩ thôi cũng đủ làm cho hai má An được dịp đỏ bừng rồi. An muốn được thử thêm vài lần nữa cơ. Nhưng nếu khai thật và xin xỏ, Phong chắc chắn sẽ không đám ứng, có khi còn cáu giận rồi bỏ về luôn cũng nên. Phải dùng mưu...
“Khiếp quá, tớ không thể hiểu nổi, sao cậu có thể ăn cái thứ ấy được nhờ? Cứ thum thủm kiểu gì ấy.”
Rồi thì...
“Trời ơi, cái mùi... kinh dị quá đi mất.”
Lại cả...
“Tớ buồn nôn.”
Qủa thực, sau mỗi câu An than thở, Phong lại thẳng tay đút cho con bé một miếng, coi như là bịt miệng. Cứ thế, cứ thế, An càng được đà tuôn ra ti tỉ những câu khó nghe, cấp độ thì mỗi lúc một nặng nề. Hoài Phong ngây thơ, suy nghĩ đơn giản liền ngay lập tức ngã ùm vào lưới, chốc chốc lại “hôn” An một cái.
Kể từ đó, nụ hôn mắm tôm lần đầu tiên đặt chân xuống Trái Đất, chính thức gia nhập vào bộ sưu tập “trăm ngàn kiểu hôn của nhân loại”.