Chương 49

Vì vẫn còn một cửa ải nữa phải vượt qua, nên kỳ thi tốt nghiệp vừa xong, An vẫn tiếp tục đến nhà và dạy Phong như thường. Có điều, biết tâm trạng An không tốt do áp lực thi cử và cũng như để chuộc lại lỗi lầm lừa An đợt trước, nên buổi học hôm nay Phong quyết định rủ rê con bé mang sách vở ra một cửa hàng trà sữa khá xa nhà gọi là có chút “đổi gió“. Phong hy vọng không khí náo nhiệt nơi quán xá sẽ giúp xua đi được phần nào “đám mây đen” đang “lơ lửng” quanh đầu An dạo gần đây, để con bé có thể lấy lại được chút hứng thủ giảng bài cho Phong. Chứ mấy ngày vừa qua, buổi nào cũng bị An lườm An nguýt, cậu cũng thấy hãi hùng lắm rồi.


Trong lúc ngồi đợi anh nhân viên bưng đồ ăn và thức uống ra, Bảo An lại tranh thủ mở ôn tập thi cử bên chồng sách dày. Thấy An cứ mãi như vậy, Phong chẳng hề ưng lòng chút nào đâu. Tuy mang tiếng là thay đổi không gian học tập nhưng thực chất Phong muốn rủ An ra đây để ăn uống thả ga và nói cười thoải mái cơ mà. Không được, cậu nhất định phải tách An ra khỏi đống bài vở kia cho kỳ được. Khổ một nỗi, ngày thường toàn là An nói Phong nghe cả thôi, thành thử ra bây giờ phải nắm thế chủ động, cậu mới thấy việc mở lời bắt chuyện sao mà khó khăn đến thế. Nát óc suy nghĩ, khó khăn lắm Phong mới nhớ ra được một câu chuyện hay ho muốn kể với An. Nào ngờ cậu còn chưa kịp bắt đầu, đã bị một người thứ ba bên ngoài chen vào phá đám mất rồi.


“Đồ của các bạn đây.”


Khoảnh khắc anh nhân viên vừa đặt cốc nước xuống trước mặt An, cũng chính là khi con bé phát hiện trên bàn tay anh có một vết bớt đen có hình đầu “batman“. So với những vết bớt An được nhìn thấy trước đó, thì vết bớt kia quả thật để lại ấn tượng vô cùng. Một phút mất kiểm soát, Bảo An vô duyên đưa tay ra chỉ chỉ vào nó và reo lên đầy thích thú:


“Cái bớt của anh lạ thật đấy ạ. Y như là hình xăm vậy á.”
Vốn định nán lại và ba hoa một chút cho vị khách nhiều chuyện này này nghe về vết bớt đặc biệt này của mình nhưng do có khách gọi nên anh nhân viên nọ đành phải luyến tiếc đi ngay. Trước khi rời khỏi, anh chỉ kịp nháy mắt với An và nói:


“Độc quyền đấy cô bé ạ. Bất cứ khi nào em muốn ngắm nó, cứ đến đây và gọi anh ra. Okay?”
Bẽn lẽn đưa tay lên rồi cuộn tròn ngón trỏ cùng ngón cái, Bảo An nở nụ cười xã giao và chấp nhận thiện ý của anh cho phải phép lịch sự:
“Okay!”


available on google playdownload on app store


Anh nhân viên đã rời khỏi nhưng cảm xúc của An về hình xăm kia có vẻ vẫn chưa thể nguôi ngoai ngay được. Mắt vẫn hướng nhìn theo anh ấy, An chẳng hề biết ở phía bên kia bàn, đỉnh đầu Phong đang dần dần bốc khói. An chẳng biết đâu, để chọn được địa điểm học hôm nay, Phong đã phải đi khảo sát bao nhiêu hàng quán suốt mấy trời. Hễ quán nào có nhân viên nam đẹp trai một chút, Phong sẽ thẳng tay gạch bỏ ngay. Chọn tới chọn lui, cuối cùng cậu cũng tìm ra được cửa hàng này, tuy hơi xa một chút nhưng được cái nhân viên ở đây chẳng có anh nào đẹp mã hết. Phong cứ ngỡ sẽ không phải đau mắt nóng mặt chứng kiển cảnh An say như điếu đổ trước mấy gã nhân viên điển trai nữa chứ, ngờ đâu giờ con bé lại quay sang mê mẩn cái vết bớt vớ vẩn kia mới thật đáng ghét. Bằng chất giọng đầy nguy hiểm, Phong hỏi An:


“Thích lắm à?”


Có lẽ vì chưa “ngửi” được mùi súng đạn trong câu nói của Phong nên An vẫn còn mơ mộng lắm. Không thèm quay lại nhìn Phong lấy một cái, An cứ vậy gật đầu thú nhận. Ngoài những tiếng “Ờ... ờ...” vụn vặt ra, con bé tuyệt nhiên chẳng hề giải thích thêm bất cứ điều gì với Phong. Chính thế lại càng khiến cho cậu tức điên hơn nữa. Đập tay xuống bàn đánh ruỳnh, Hoài Phong mới gắt um lên:


“Chỉ là cái vệt đen đen thôi mà, có gì hay ho đâu. Thích thì tao lấy bút vẽ vào tay cũng được. Đủ loại màu sắc và hình dáng luôn. Nói đi, muốn kiểu gì để tao vẽ ngay bây giờ cho mà ngắm này.”


Vừa quát, Phong vừa dí dí đôi tay đang cầm đủ cái loại bút vào sát gương mặt Bảo An. Hành động trẻ con và tiếng quát to ầm của Phong quả đã thu hút được sự hiếu kỳ của tất cả những người có mặt trong quán lúc bấy giờ. Tuy bị cơ man những người xa lạ nhòm ngó và bán tán xôn xao nhưng An chẳng thề thấy ngại ngùng hay xấu hổ chút nào đâu. Với An, được chọc cho Phong ghen chính là thú vui tao nhã của con bé mà, nhất là khi ở giữa chốn đông người thế này. Bởi có vậy, An mới cảm nhận được rõ hơn tình cảm Phong dành cho mình và cũng là dịp để con bé gián tiếp “đánh dấu chủ quyền” trước những đôi mắt lăm le xâm chiếm của mấy cô gái chung quanh Phong mỗi ngày. Có điều, nếu chỉ vì ghen tuông cá nhân mà Phong được thể quay sang gây gổ luôn với cả những người không quen bên cạnh thì An quả chẳng muốn vậy chút nào đâu. Chính thế nên ngay khi thấy cậu đập bàn và lừ mắt quát mắng những vị khách trong quán là vô duyên, lắm chuyện, Bảo An buộc lòng phải xuống nước nhún nhường ngay lập tức.


Tét tét vào bàn tay Phong mấy cái, An cất tiếng càu nhàu, ra điều không đồng tình với hành động ngốc nghếch kia của cậu bạn:


“Nào, nào! Tớ cấm cậu vẽ bậy vẽ bạ lên tay đấy nhớ. Tớ thề là tớ cuồng cái làn da bánh mật không tì vết này của cậu lắm đấy. Uầy, tay cậu còn chẳng có cái nốt ruồi nào cơ mà, ghen tị thật đấy.”


Nghe đến đây, Phong cũng thấy xuôi xuôi lòng lắm rồi. Tủm tỉm môi cười, gương mặt Phong cứ thế vênh váo hẳn lên, chẳng cần bận tâm xem lời khen của An liệu có đáng tin hay chỉ đơn giản là nịnh bợ lấy lòng nữa. Cơ mà rút kinh nghiệm từ những lần trước đó, lần này Phong tuyệt đối sẽ không để những lời đường mật kia làm lu mờ hoàn toàn tâm trí đâu. Khẽ hắng giọng ho một tiếng, Phong mói nhìn thẳng vào mắt An và làm bộ nghiêm túc hỏi:


“Nhưng mày vẫn sẽ đến đây để ngắm cái vết bớt đấy à? Mày chẳng mê tít nó là gì.”
Phẩy phẩy tay, An đáp:


“Tớ chỉ thấy nó lạ và hơi hơi ghen tị với anh đó thôi. Vì nó giống như một dấu hiệu đặc biệt ấy. Lỡ chẳng may bị thất lạc sau một thời gian dài thì vẫn có thể nhìn vào đó mà nhận ra nhau.”


Bĩu môi và “xì” một tiếng rõ dài, Phong thấy An thật thừa hơi khi đem lòng đi ngưỡng mộ những thứ không đâu. Song, nếu An cứ cố chấp ao ước thế kia, thì Phong nghĩ, trên người cậu còn có thứ đáng để An phải há hốc mồm trầm trồ hơn thế nữa cơ. Nhổm người áp sát lại gần An, Hoài Phong híp mắt nhìn con bé đầy nguy hiểm và thì thầm bảo:“Tao có cái hai cái nốt ruồi đỏ đậu hai bên mông đấy. Đặc biệt hơn nhiều, muốn xem không?”


Nghe có vẻ lạ lùng nhưng bỗng dưng Phong lại thấy thích cái cảm giác được dỗ dành và lau nước mắt cho An lắm nhé. Chính thế nên khi nói ra những lời bông đùa trên kia, cậu đã không ngừng hy vọng có thể dọa được con bé khóc thét lên ngay tức thì. Cơ mà trái với những gì Phong mong ước và tưởng tượng, An nghe xong lại chẳng hề thấy ngại ngùng chút nào đâu. Không những thế, An còn tỏ ra vô cùng hào hứng và muốn được chứng kiến ngay hai “con ruồi đỏ” kia. Đập hai tay xuống bàn đầy phấn khích, An đứng nhổm hẳn dậy và vui mừng reo lên:


“Thật á? Cho tớ xem đi. Tớ thực sự muốn xem luôn bây giờ.”


Giật mình suýt ngã ngửa ra sau, Phong thực không tin nổi trước những gì mắt thấy tai nghe nữa rồi. Bảo An tồ tẹt của cậu, sao bỗng dưng có thể thành ra như vậy cơ chứ? Và tuy rất muốn giành lại thế chủ động từ tay An nhưng đầu óc rối bời quá rồi, Phong thực chẳng biết phải làm gì hơn ngoài việc ngồi đơ ra và há hốc mồm nhìn An. Nhớ ngày nào vừa mới quen nhau, An còn ngây ngô hệt cô mèo nhỏ chưa từng nếm trải sự đời. Thời gian trôi đi, chẳng mấy chốc “mèo nhỏ” của Phong đã trưởng thành và tinh ranh hơn ngày xưa đó mấy phần. Hôm nay An dám mạnh dạn đòi nhìn mông cậu, Phong đang tự hỏi không biết năm nữa con bé sẽ còn to gan cỡ nào nữa đây? Hoài Phong đang cảm thấy hoang mang và lo sợ rất nhiều. Thật chẳng đúng phong cách ngày thường của cậu chút nào!


To mắt đợi chờ nãy giờ mà vẫn chưa thấy Phong có phản ứng gì, An đoán ngay hẳn là đầu óc cậu đang lùng bùng rối rắm lắm đây. Giả bộ nóng lòng, An mới đập mạnh tay xuống bàn và sốt ruột giục Phong:
“Nhanh lên đi Phong, cởi quần ra xem nào.”
Hai tay bất giác nắm chặt cạp quần, Hoài Phong lắp bắp nói:


“Gì gì... Đừng... đừng có mơ... Không bao giờ... Nhớ.”
“Đừng hòng nuốt lời. Chính cậu mời tớ cơ mà.”


Mặc kệ cho người Phong đang run lên từng đợt bần bật giữa tháng hè nóng bức, An vẫn nhất quyết trêu ngươi cậu bạn tới cùng. Nhẹ giọng thuyết phục mãi chẳng được, con bé buộc phải mạnh tay hơn rồi. Đứng dậy và ra khỏi chỗ mình ngồi, An lon ton chạy đến bên cạnh Hoài Phong. Đôi mắt híp lại gian gian, An cười khì khì đầy nguy hiểm.


Nép người sát vào tường, đôi tay Phong càng giữ chặt cạp quần hơn nữa, nét hoang mang mỗi lúc một hiện rõ trên gương mặt lấm tấm mồ hôi. Đôi môi mấp máy liên hồi, khó khăn lắm cậu mới thốt ra được vài từ rời rạc:
“Xê ra... Xê ra mau... Tao mách... mách mẹ... mẹ mày đấy...”


Nhẹ nhàng đặt tay mình lên tay Phong, Bảo An ghé sát mặt cậu và tinh ranh nói:
“Vậy để tớ gây án cho cậu rồi về mách một thể nhớ.”
“Thôi đi.”


Không chịu nổi nữa rồi, Hoài Phong liền vội vàng đứng dậy và chạy vội ra ngoài quán. Thế đấy, Phong vốn dĩ định hù cho An khóc thét, vậy mà đến cuối cùng người phải chào thua bỏ chạy lại chính là cậu. Hoài Phong và Bảo An, hai đứa đó, xem ra đang dần dần hoán đổi tính cách cho nhau mất rồi.Phong bỏ đi rồi, An cũng chẳng còn lý do gì để nán lại thêm nữa. Vừa nhanh tay thu dọn sách vở vào cặp, con bé vừa nhướn cổ lên nói đùa với cậu bạn rằng:


“Cậu đi mách mẹ tớ đấy à?”
Trước khi rời khỏi quán, Bảo An cũng khôn quên hút vội một hơi cho vơi bớt hai cốc trà sữa. Con bé không muốn hoang phí của trời.


Hai tay đút túi quần, Hoài Phong lững thững đi thật chậm phía trước, đám khói trắng vẫn phảng phất ngay trên đỉnh đầu. Trông thấy cậu, An bèn đưa tay lên miệng làm loa và hét um lên giữa đoạn đường tấp nập người qua lại:
“Ruồi đỏ ơi, đợi chị.”


ch.ết sững người bởi tiếng thét của An trong giây lát, Hoài Phong liền vội vã sải rộng bước chân và gắng tăng thêm tốc độ hơn nữa. Cậu đang hối hận lắm đay. Khi nãy bỏ đi trong cơn tức giận đùng đùng, Phong đã muốn cắt đuôi và quẳng lại An ở đó luôn rồi. Có điều lại nghĩ thương An phải tự mình cuốc bộ ra về nên Phong mới cố tình vừa đi vừa chờ để cho con bé bắt kịp bước chân. Ai ngờ An chẳng biết điều gì cả, vẫn cứ cố gân cổ lên nói lời đùa dai mãi thôi. Nhìn xem, vừa lạch bạch chạy phía sau, An vừa léo nheo đòi xem “đôi ruồi” trên mông thế kia, quả đã lôi kéo được không ít những cặp mắt tò mò của mọi người chung quanh. Hoài Phong thật rất muốn độn thổ ngay bây giờ.


Nhưng rồi, “con giun xéo lắm cũng quằn”, Phong không thể để An tác oai tác quái thêm một phút giây nào nữa đâu. Trong một phút hồi tưởng lại những chiến công trêu chọc con gái cùng đám bạn khi xưa, Phong đã tự thức tỉnh được bản tính vốn có của mình lâu nay. An đã dám bạo gan đòi tụt quần Phong thì cậu cũng chẳng sợ gì mà không vu cho con bé cái tội lột áo của mình hôm bữa. Chẳng thèm né tránh nữa, Phong liền dừng chân lại và quay ngoắt về phía An. Một tay khẽ kéo kéo ống quần, tay còn lại Phong chìa ra trước mặt An và hồn nhiên đòi:


“Mày muốn tao cởi cái quần này ra cũng được thôi. Nhưng trước hết, trả cho tao cái áo hôm trước mày mượn đã. Đưa hết cho mày rồi tao mặc bằng cái gì? Hở chỗ nọ thì phải kín chỗ kia chứ.”


Hoài Phong thật quá đáng mà, dù to mồm và gây sự chú ý nhưng nãy giờ An cũng chỉ nói rằng muốn gặp mặt ruồi đỏ mà thôi. Người đi đường nghe thấy, dù có tò mò cách mấy cũng chẳng thể nào hiểu nổi những gì con bé nói. Đằng này Phong lại toàn dùng những câu từ dễ gây hiểu lầm thế kia, mọi người xung quanh tuy không nắm bắt được đầu đuôi câu chuyện nhưng thể nào cũng nghĩ An là đứa cô gái hư cho xem. Giữ áo và giờ còn muốn trấn lột cả quần của cậu bạn trai như kia thì ngoan sao nổi cơ chứ?


Một vài người đi đường đã bắt đầu nhìn An và chỉ trỏ bàn tán. Gương mặt đỏ ửng xấu hổ, An thật muốn kêu oan nhưng miệng lại cứ cứng đờ lại mãi thôi, chẳng thể nào thốt ra dù chỉ nửa lời cỏn con.
“Chả hiểu sao, cứ thích dùng lại cái áo tao đã từng mặc cơ. Biến thái ghê!”


Hoài Phong vẫn tiếp tục đòi, sắc đỏ trên gương mặt An càng được đà gay gắt. Trước những lời ra tiếng vào xôn xao của những ngườ không hiểu chuyện trên đường, An lấy làm bất lực lắm, bèn phăm phăm cắm đầu bỏ chạy. Quyết trả đũa đến cùng, Phong cũng nhanh chân bước vội theo sau. Vừa đi, miệng cậu vừa liên tục giục giã đòi nợ Bảo An. Phải đến khi An về tới nhà và đóng cổng đánh ruỳnh một cái đầy tức tối, Phong mới ôm bụng cười hả hê ra về.*****


Sau bao ngày đỏ mắt đợi chờ, cuối cùng thì kết quả thi tốt nghiệp cũng đã về với An và Phong. Cầm tờ giấy báo điểm trên tay, hai đứa trẻ chia nhau hai niềm cảm xúc trái ngược.


Vì bài thi Lý của An chỉ đủ để qua môn nên dù ba môn còn lại điểm cao chót va chót vót, con bé vẫn chỉ tốt nghiệp với tấm bằng trung bình. Với kết quả này của An, thực lòng Phong chẳng thấy ngạc nhiên chút nào đâu. Cậu thừa biết nếu không phải vì lười học thuộc và nghe theo lời đám bạn xui bảo, rằng “Thi tốt nghiệp được "thả" lắm” thì kiểu gì An cũng sẽ học Sử hoặc Địa thay vì chọn Lý với hi vọng bài trắc nghiệm dễ hỏi han và chép được của chúng bạn ngồi quanh. Từ trước tới giờ, trong đầu Bảo An chẳng khi nào nhét nổi dù chỉ là tí ti kiến thức Vật Lý. Chả thế mà hồi ôn thi cùng nhau, mỗi lần Phong thắc mắc hỏi bài thì y như rằng An đều cười trừ xin khất đến buổi sau giải đáp. An và Lý ghét mặt nhau quá mà!


Khác hẳn với An, bảng điểm của Phong lại đáng để nhiều người mong ước lắm nhé. Tuy chẳng học hành gì cả, thậm chí đến lúc yên vị trong phòng thi, đầu óc Phong vẫn còn trống tuếch trống toác nhưng vì số đỏ chép được bài nên điểm môn nào của cậu cũng đều đều ngang nhau. Đặc biệt là kết quả môn Lý, trong khi “gia sư” của Phong chỉ đạt ngưỡng 4, thì cậu lại vượt hẳn lên và trên cơ con bé những 5 điểm lận. “Học phận thi tài”, Phong hài lòng với tấm bằng Khá của mình vô cùng.


Như một phần thưởng cho việc hai đứa trẻ đã đỗ tốt nghiệp và cũng là để thay cho lời cảm ơn tới An những ngày tháng qua đã nỗ lực dạy dỗ Phong học hành, trưa nay bà nội Phong có làm một bữa ăn gia đình nho nhỏ. Tuy tổ chức vào ngày thường trong tuần nhưng bố Phong đã xin nghỉ một ngày để ở nhà chung vui cùng con trai và mọi người.


An ăn trực ở nhà Phong nhiều rồi, cũng thường xuyên ngồi lì đến chiều tới mới về nhưng chưa khi nào con bé có dịp gặp mặt bố cậu cả. Đây chính là lần đầu tiên! Nhìn thoáng qua thôi, An đã thấy Phong có nhiều đường nét được thừa hưởng từ bố cậu. Đặc biệt là cặp mắt và đôi môi, An cứ ngỡ chúng đều được đúc từ một khuôn mà ra cơ. Ngoại hình giống nhau như lột, tính cách của Phong và bố cũng y hệt nhau luôn – vô cùng lầm lì và ít nói. Trong suốt bữa ăn, ngoài việc ậm ừ trả lời mấy câu hỏi của mọi người xung quanh ra, thì hai bố con họ chỉ tập trung vào công việc ăn uống mà thôi. May mà có An hoạt ngôn và náo nhiệt nên không khí trong nhà mới đỡ căng thẳng đi bao nhiêu. Chẳng cần ai khen ngợi, An cũng tự phong cho mình chức danh “Qủa cười” trong nhà luôn rồi.


Đang hăng say luyên thuyên mấy câu chuyện hài hài cho Hoài An, mẹ Phong và bà nội cùng cười, thì bất giác An bị cái hé miệng của bố Phong làm cho cứng đơ cả người. Rất điềm đạm, chú ấy hỏi:
“Kết quả thi của cháu thế nào? Điểm chắc cao hơn thằng Phong nhà chú nhiều chứ hả?”


Giật mình đến nghẹn cả cơm, An chưa thể trả lời bố Phong ngay được khi mà một đống đồ ăn còn đang tắc nghẽn nơi cổ họng chưa chịu chui xuống. Vuốt vuốt họng và cố gắng ho, đôi mắt An đã sớm đỏ hoe và rưng rưng nước rồi. Cả nhà thấy vậy, ai cũng lấy làm lo lắng lắm, xúm lại bên cạnh và vuốt lưng giúp con bé. Cầm vội cốc nước đầy mà Phong đưa cho, An ngửa cổ tu một hơi hết sạch. Cơm đã trôi nhưng cổ họng thì đau đến độ An hết muốn ăn thêm nữa luôn rồi.


Đợi tới khi An ổn định hoàn toàn rồi, Hoài An mới bày trò đùa trêu chọc con bé một chút. Hoài An nói:
“Tại thấy đồ ăn em và mẹ làm ngon quá nên chị An mới cố tham ăn đúng không?”


Và mẹ em ngồi bên cũng bồi cười hiền góp vui. Bảo An còn chưa kịp nói lời minh oan để cứu vớt lấy chút duyên dáng nữ tính của mình thì Hoài Phong đã thay mặt con bé trả lời tất cả. Tay vẫn đều đều gắp thức ăn và bỏ vào miệng, Phong đều đều đáp:
“Bảo An thì lúc nào chả thế.”


Trước mặt toàn thể người lớn trong nhà, An thật chẳng dám the thé hét vào mặt Phong để mà phản biện câu nào. Con bé chỉ dám len lén thò tay ra phía sau lưng Phong và toan véo cho cậu một cái điếng người mà thôi. Tiếc rằng mưu đồ chưa thành, An đã lại bị bà nội nhẹ giọng nhắc nhở thêm rồi.


“Ăn uống thì phải từ từ. Cứ vội vội vàng vàng thế kia có ngày ch.ết nghẹn thì khổ.”


Dứt lời, bà cũng không quên gắp vào bát Bảo An chút đồ và cười hiền với con bé. Bà sợ An sẽ ngại và đặt đũa dừng cơm giữa bữa. Đón nhận phần ngon bà dành cho, An quyết định sẽ vì bà mà bỏ qua cho Phong lần này. Vả lại, An thấy như vậy cũng tốt lắm chứ. Nhờ có sự cố mới xong mà tất thảy mọi người trong nhà đều quên khuấy đi bảng điểm của An rồi kìa. Nhưng An đã nhầm, vì ngay sau khi ý nghĩ kia vừa dứt, bố Phong lại một lần nữa hỏi thăm tới kết quả thi của con bé.


“À đấy, điểm thi thế nào hả cháu? Chắc được bằng giỏi hả?”
“À dạ... điểm của cháu...”
Thấy An cứ gãi đầu gãi tai, ấp a ấp úng mãi chẳng trả lời được thắc mắc của bố, Phong lấy làm sốt ruột quá mới hé miệng giúp đỡ con bé lần nữa.


“Học tốt thi dốt mà bố, không bị trượt là may rồi.”


Nghe xong, mọi người liền hiểu ngay ra điều Phong muốn nói. Và không muốn nhắc tới chuyện buồn của An, bà nội bèn mở lời gạt sang vấn đề khác. Còn Phong, sau khi “giúp” An thành công, cậu chàng mới quay sang nhìn gương mặt đang phụng phịu của con bé và không dừng được điệu cười tủm của mình.


Cơm nước xong xuôi, theo lệnh bà giao, Hoài Phong ngoan ngoãn hộ tống An về. Vì dỗi cậu chuyện hồi nãy và cũng bởi cổ họng vẫn còn hơi đau do cú nghẹn để lại nên cả đoạn đường dài, Bảo An tuyệt nhiên chẳng thèm nói với Phong câu nào. Mặc cho cậu bạn hôm nay đổi tính lắm lời, An nghe xong cũng chỉ có gật và lắc mà thôi. Mãi tới lúc về tới cổng nhà, trước lúc tạm biệt Phong để bước vào trong, An mới nhìn Phong và nói một câu đầy tiếc nuối thế này:


“Thế là hết ba năm cấp ba rồi, nhanh thật. Vì cậu mà tớ không được trải nghiệm cái gọi là tình yêu học trò đấy, Phong.”






Truyện liên quan