Chương 4

Sau khi lên đến lầu ba, Lạc Thần Dật kéo ghế, cầm tay Tiêu Hàm ấn cậu ngồi xuống, cầm lấy thực đơn, cúi người hỏi: "Hàm Hàm, em xem đi, em muốn ăn gì?"
Tiêu Hàm nhìn thực đơn, mỉm cười với Lạc Thần Dật: "Dật quyết định đi."


"Cũng được." Lạc Thần Dật gọi một người phục vụ luôn đứng chờ trong im lặng, "Bưng lên mấy món chủ đạo của nhà hàng, nhớ là phải làm thanh đạm hơn một chút. Nhiêu đó trước đi, phải nhanh."
"Dạ được, xin quý vị hãy chờ một chút." Nhân viên phục vụ nhớ rõ món ăn rồi rời đi.


"Hàm Hàm." Lạc Thần Dật cầm một ly nước đầy đưa cho Tiêu Hàm, "Hàm Hàm đã dạo phố rất mệt mỏi, uống nước trước, lát nữa sẽ có đồ ăn ngay."


Tiêu Hàm ngoan ngoãn nhận ly nước, uống một ngụm nhỏ, "Em không đói lắm đâu, Dật uống nước đi, ngài cũng mệt mà." Tiêu Hàm đặt ly nước của mình xuống, chuẩn bị rót nước cho Lạc Thần Dật.
"Hàm Hàm, đừng rót, hãy đút anh đi." Lạc Thần Dật có chút cười xấu xa nhìn Tiêu Hàm.


"À, được." Tiêu Hàm cầm lấy ly nước đi đến bên cạnh Lạc Thần Dật, "Dật, uống nhanh đi."
"Hàm Hàm, đút ở đây là đút bằng miệng, chứ không phải bằng tay nha." Lạc Thần Dật nhẹ nhàng vỗ về môi Tiêu Hàm, nói.


Tiêu Hàm nghe Lạc Thần Dật nói, mặt liền đỏ tận mang tai, cậu khẽ cắn môi dưới, "Dật..."


available on google playdownload on app store


"Hàm Hàm không cần ngại. Bộ dáng đỏ mặt của em thật đáng yêu, đáng yêu đến nỗi anh muốn cắn em một ngụm ăn luôn. Hàm Hàm sao lại đáng yêu thế chứ ~ Hàm Hàm không cần đút cho anh, để anh đút cho em~" Dứt lời, Lạc Thần Dật uống một ngụm nước, ôm Tiêu Hàm lên đùi, cúi người hôn lên đôi môi đỏ mọng của người ấy.


"Ngô..." Ngơ ngác nhìn mình bị hôn, Dật lại thừa dịp hôn trộm cậu nữa rồi.
"Cưng à, lúc hôn nhớ phải nhắm mắt." Lời nói từ tính của Lạc Thần Dật vang lên bên tai, Tiêu Hàm nhắm mắt lại, tay nhẹ nhàng quàng qua cổ Lạc Thần Dật.


Nụ hôn này rất sâu. Đầu lưỡi của hắn trực tiếp tại miệng Tiêu Hàm công thành chiếm đất, truy đuổi cái lưỡi đinh hương. Tiêu Hàm ngượng ngùng vươn lưỡi đáp lại Lạc Thần Dật. Lạc Thần Dật cảm giác được Tiêu Hàm đáp lại, ôm sát thắt lưng Tiêu Hàm, song lưỡi giao triền.


"Ngô... Dật... Mau buông ra..." Tiêu Hàm quê mùa lên tiếng, phá huỷ hết không khí ái muội trên phòng ╯▽╰
Lạc Thần Dật không buông cánh môi đỏ mọng mê người, "Nếu không phải ở đây không thích hợp, anh thật sự muốn ăn em vào bụng."
Lạc Thần Dật cười, nói với Tiêu Hàm.


"Dật..." Nghe Lạc Thần Dật nói thế, cậu cũng không biết nên nói gì cho phải, Dật thiệt tình, hễ một chút là khiến người ta phải ngượng ngùng.
"Thôi được rồi, không chọc em nữa. Anh không muốn bỏ đói Hàm Hàm đâu." Lạc Thần Dật bấm nút gọi trên bàn, thúc giục phục vụ bưng món.


Một lát sau, "Thưa quý khách, đồ ngài gọi đã xong rồi, chúng tôi xin bưng lên ạ."
"Được, vào đi." Lạc Thần Dật nói.


Một đám nhân viên phục vụ đi vào phòng bao, trên tay là những món ăn thơm phức khiến người ta vừa nhìn thấy là muốn ăn ngay lập tức, chờ nhân viên đặt đồ xuống xong, Lạc Thần Dật bảo những người đó đi xuống.


"Quý vị cứ thong thả dùng món, có việc gì ngài chỉ cần gọi một tiếng, sẽ có nhân viên phục vụ giúp ngài giải quyết." Nhân viên phục vụ A nói xong thì lui ra ngoài, thuận tay đóng luôn cửa phòng bao.
"Hàm Hàm, mau ăn đi, đồ ăn nơi này không tệ lắm." Lạc Thần Dật nói xong, định gấp đồ ăn cho Tiêu Hàm.


"Dật, ngài thả em xuống, em muốn ngồi ăn, ngài còn ôm em như vậy em sẽ mắc cỡ ch.ết mất."
"Được được được." Lạc Thần Dật nói, trực tiếp ôm người xuống bên cạnh vị trí của mình. Đợi cho Tiêu Hàm ngồi ổn thoả thì bắt đầu ăn cơm.


Hai người Lạc Thần Dật và Tiêu Hàm anh gắp cho em, em múc cho anh, không khí cực kỳ ấm áp.
Lạc Thần Dật buông chén đũa, lấy khăn chùi miệng, lau tay sạch sẽ, "Hàm Hàm, no không?"
"No rồi, đồ ăn quả thật rất ngon."
Tiêu Hàm nói.
"No thì tốt, lần sau chúng ta lại đến."


Lạc Thần Dật dứt lời, cẩn thận lau miệng và tay Tiêu Hàm đến khi sạch sẽ.
"Cảm ơn Dật." Tiêu Hàm ngọt ngào nói.
"Không cần cảm ơn, Hàm Hàm của anh. Đi thôi, theo như mong muốn của em, mình đi công viên giải trí." Lạc Thần Dật dứt lời, vươn tay ra cho Hàm Hàm. Tiêu Hàm nhu thuận đặt tay mình vào lòng bàn tay ấy.


Lạc Thần Dật nắm tay Tiêu Hàm thật chặt, ra khỏi phòng bao. Lạc Thần Dật đưa tiền cho thu ngân, cùng Tiêu Hàm đi đến bãi đậu xe.


Lạc Thần Dật khởi động xe, đồng thời thắt dây an toàn cho Tiêu Hàm, tiện thể cúi người hôn khẽ lên hai gò má của Tiêu Hàm một cái, Tiêu Hàm cũng đáp lại hắn bằng một nụ hôn.


Trên đường đi đến công viên giải trí, Tiêu Hàm suy nghĩ phải làm như thế nào để Dật mỗi ngày sau khi về nhà có thể nghỉ ngơi thật tốt, cậu rất muốn có thể giúp đỡ hắn trong công việc nhưng cậu không thể, bù lại, cậu có thể giúp Dật quản lý cuộc sống sinh hoạt của mình.


Tuy rằng trong nhà có nhiều người hầu, nhưng cậu vẫn muốn tự tay làm đồ ăn cho Dật, xử lý tốt tất cả các việc vặt, không để Dật vì chuyện nhỏ mà hao tâm tổn trí, như vậy thì có thể giúp Dật một chút rồi. Tiêu Hàm ngẫm lại cảm thấy rất vui.


Thế là Tiêu Hàm nói ý tưởng này cho Lạc Thần Dật, "Dật, sau này mỗi ngày em nấu cơm cho ngài ăn được không? Tài nấu ăn của em không tệ lắm đâu, nhiều năm sống một mình đã cho em một khả năng nấu nướng rất tốt."


"Đương nhiên là được, Hàm Hàm đáng yêu của anh hãy làm đồ ăn cho anh nhé." Lạc Thần Dật cười cưng chiều, Tiêu Hàm cũng cười rất ư là tươi.
Thời gian và cuộc nói chuyện của cả hai cùng nhau trôi qua. Họ đã đến công viên giải trí ngay khi cuộc nói chuyện kết thúc.


Lạc Thần Dật đậu xe, sau đó dắt tay Tiêu Hàm, "Hàm Hàm, đi thôi, đây là điểm hẹn cuối cùng." Dứt lời, dắt Tiêu Hàm đến chỗ bán vé.
"Xin chào, cho tôi hai vé."
"Hai vé 300." Người bán vé nói.
Lạc Thần Dật lấy bóp da ra, xuất ra ba tờ bác Mao đưa cho người bán vé.


*Bác Mao: là tờ 100 Nhân Dân Tệ của Trung Quốc.  Bác  Mao ở đây chỉ Mao Trạch Đông, trên tờ 100 Tệ có hình của ông. Cũng giống như bên mình có hình Bác Hồ trên tờ tiền á ^^
Người bán vé nhận tiền, sau khi xác nhận thật giả liền đưa vé cho Lạc Thần Dật.


"Cảm ơn." Lạc Thần Dật lễ phép cảm ơn dì bán vé, tiếp theo giơ vé lên nói với Tiêu Hàm: "Hàm Hàm của anh, có cái này là chúng ta có thể thoả sức hưởng thụ tình yêu ~"


Tiêu Hàm nghe, không khỏi vui vẻ kêu lên, "Oa— công nhận vui ghê á. Có thể đi chơi rồi, Dật, mau đi chơi đi, em muốn chơi hết tất cả trò chơi trong này—" Nói xong, khẩn trương nắm lấy tay Lạc Thần Dật, kéo hắn đến bản đồ công viên.


Lạc Thần Dật nhìn Tiêu Hàm, cưng chiều nói được. Hàm Hàm của hắn, chỉ bởi vì được đến công viên giải trí mà cũng cao hứng đến như vậy, cũng khiến hắn thật đau lòng.


Hắn về sau nhất định phải khiến cho Hàm Hàm vui vẻ như ngày hôm nay. Nụ cười của Hàm Hàm thật đẹp, hắn cũng đã mê muội, Hàm Hàm của hắn nên sống không lo không nghĩ như vậy mới đúng, hắn muốn đối xử tốt với Hàm Hàm hơn gấp bội.






Truyện liên quan