Chương 13: Vị thứ mười ba
Đương nhiên Tiên Bối nhận ra được giọng nói này rồi… Rõ ràng đó là chủ nhà của cô… Nhưng mà, sao anh lại ở đây…
Cho nên… vừa rồi… là anh ôm cô phải không?!
Tiên Bối không quay đầu lại xác nhận, nhưng mà không gian anh giành cho cô, giống như biến thành một phòng tắm hơi nước. Tiên Bối chỉ có thể nhìn chằm chằm vào đất, giảm bớt sự xao động trong trái tim.
Lúc đội mũ, cô thường vén tóc ra sau tai. Mà vành tai nho nhỏ, lộ rõ, như hồng mã não trong suốt.
Yết hầu Trần Chước khẽ chuyển động, và anh phải xoay mặt đi.
Chỉ đứng một lúc thôi mà bàn tay Tiên Bối đã ướt nhẹp mồ hôi rồi.
Trần Chước liếc mắt nhìn tuyến đường trên cửa, hỏi: “Còn mấy trạm nữa?”
Tiên Bối giơ bốn ngón tay lên.
Trần Chước tiếp tục đối chiếu: “Là đến công viên Tinh Nguyệt sao?”
Tiên Bối gật đầu.
Hai người lại yên lặng trong một lát.
Trần Chước lại hỏi: “Vì sao không để tôi đưa đi?”
Một câu hỏi chí mạng, cả người Tiên Bối cứng đờ, cô hoàn toàn không biết nên trả lời như thế nào.
Sau lưng có người lên xe, đùn đẩy nhau, thế cho nên…
Cả người anh, nhiều lần dán lên lưng cô… Tiên Bối cảm giác như đầu và tai mình giống như núi lửa phun trào.
Đến khi tàu khởi động chạy nữa, Trần Chước nhìn cô bé xấu hổ đỏ cả gáy. Anh nổi lên chút ý trêu đùa, người nghiêng vài phần... Thở phả qua sau tai…
Cả người Tiên Bối nổi cả da gà.
Sau đó, hơi thở này dừng lại, giọng nói lại càng nóng hổi hơn: “Em thích bị chen lấn thế này sao?”
Đầu Tiên Bối như muốn bùng nổ.
Thực, thực sự là….
Không được…
Cả người mềm nhũn, Tiên Bối vô thức dịch người lên trước, muốn cách xa anh một chút.
Cô lại lắc đầu nguầy nguậy.
Trần Chước thấy thế, nói xuống: “Không thích thì sau này để tôi đưa đi, nhìn như trẻ con vậy, ai mà yên tâm để em ra ngoài một mình chứ?”
Tiên Bối đầu óc lẫn lộn khi hơi thở anh sát bên người, càng đừng nhắc đến vụ suy nghĩ cẩn thận lời đề nghị của anh, cô chỉ có thể… gật đầu liên tục.
Trần Chước đạt được mong muốn thì cười nhẹ một tiếng, sau đó anh đứng thẳng người lên.
Giây lát sau, nhìn như không có gì xảy ra.
——
Đến khi giọng nữ thông báo ‘Đã đến trạm công viên Tinh Nguyệt’ thì anh cũng thả lỏng tay ra.
Tiên Bối nhanh chóng trốn ra ngoài.
Trần Chước ỷ vào chân dài, cứ ung dung đi theo sau cô.
Anh nhìn cô bé con chạy bước chân hơi loạn, cười nhếch môi.
Cô không cần ngẩng đầu lên, cứ chạy về phía trước,như có trực giác, né tránh đám đông.
Trần Chước nhìn cô đi quen thuộc, cũng cảm thấy mới lạ, nhưng anh chưa hiểu nổi —— mấy năm qua, cô bé con này sao sống được vậy?
Đến nhà xuất bản Nguyên Quang, Viên Viên đã đợi Tiên Bối ở cửa chính.
Cô nàng ôm chặt lấy túi đi tới, còn đằng sau cô nàng, hừm, Viên Viên nhìn thẳng, ông chú này là ai đây…
Chẳng lẽ là….
“Ông chủ Hợp ý? Ông chú trà sữa?”
Khi hai người cùng đi, Viên Viên hỏi thật nhỏ. Tiên Bối ɭϊếʍƈ môi dưới, gật đầu xác nhận. Đi trên đường, mồm cô khô khốc, muốn uống nước quá đi.
“Ôi mẹ ơi…” Viên Viên cảm khái: “Anh ấy hộ tống cô tới hả? Oa, quan hệ không tầm thường nha. Ở trọ mà giống như công chúa vậy ấy…”
Đừng nói vớ vẩn… Tiên Bối đỏ mặt, chẳng dám thở mạnh, chỉ cầu cô ấy đừng có nhiều chuyện.
Viên Viên bước lên giới thiệu: “Xin chào, tôi là biên tập viên của Tiên Bối, là bạn gái của Khương Tự Hào.”
Nghe thấy tên người quen, Trần Chước vuốt cằm, cũng coi như đã chào hỏi. Viên Viên định dẫn hai người bọn họ lên văn phòng, nhưng Trần Chước từ chối: “Không cần đâu, tôi đợi ở đại sảnh là được rồi.”
Viên Viên nhíu mày: “Chắc là cô ấy sẽ kí tên đến xế chiều đấy, hay là anh lên đây ngồi đợi?”
Trần Chước nghĩ nghĩ rồi đồng ý.
Viên Viên nở nụ cười, chậc, người có tiền, có thời gian có khác.
Một người đàn ông nổi bật, đột nhiên xuất hiện giữa không gian toàn ‘trạch’, các nữ biên tập viên đều đổ xô vào nhìn.
Viên Viên cho Tiên Bối ngồi vào một văn phòng yên tĩnh nhẹ nhàng.
Ngoài ra còn đặt thêm một cái ghế để ông chủ Trần nhập tọa.
Trên bàn dài, đặt hai rương sách manga, năm cá bút.
Tiên Bối nhìn thấy quá mệt mỏi rồi đó.
Nhưng… trời lại muốn giao trách nhiệm lớn lao này cho cô… Cô thở dài một hơi, Tiên Bối ngồi xuống, mở bút, mở trang đầu rồi ký tên lên đó… Cũng may mà cô đã có dự kiến trước… Chỉ có hai chữ Tiên Bối, viết cũng không phải là nhiều…
Ký xong quyển đầu tiên, đặt sang bên, lại bị anh chàng nào đó cầm lên.
Hở?!
Cô không kịp ngăn cản, vừa đưa tay ra thì anh đã nhíu mày, mở quyển truyện ra.
A…. bị nhìn thấy rồi, xấu hổ quá…
Vì để thống nhất giữa các tác phẩm, dưới sự yêu cầu của nhà xuất bản, chữ ký cá nhân của cô đều nhất trí như trong tranh.
Tiên Bối che mặt, xoay đầu và cằm cảm giác như có gì đó xát qua, cảm xúc rất rõ ràng.
Tiên Bối lấy tay ra mới thấy mình còn đang cầm bút…. Sửng sốt một lát…. aaa, vạch lên mặt rồi?
Không có gương xác nhận, nên cô không biết đã vạch lên chỗ nào. Đành phải xoa xoa lau đi nơi mà cô nhớ lên.
Trần Chước để ý nhìn qua cô. Anh đặt quyển sách mới đọc được hai trang, hỏi cô: “Sao thế?”
Tiên Bối đỏ mặt, rụt cổ vào áo, nói nhỏ: “Không… không sao cả….”
Anh cũng không vì thế mà nhìn đi chỗ khác, mà còn hơi cúi người xuống nhìn cô.
Đầu tiên Bối lại càng cúi thấp hơn, cả người cứng ngắc, cằm như muốn chạm vào cổ.
Trần Chước đột nhiên cười rộ lên: “Đừng động.”
Hai chữ tự nhiên nhưng lại như điểm huyệt, Tiên Bối lại không động đậy được nữa.
Bàn tay anh vươn tới, Tiên Bối vô thức co rụt lại, nhưng anh vẫn không lùi bước đến khi chạm vào cằm cô, nắm lại.
Cảm giác như điện giật, tim Tiên Bối run run. Trong nháy mắt, không thể nào thở nổi, cả người như đứng trên cao.
Ngón tay ấm áp, lại hơi thô, nhẹ nhàng lau cằm,
Anh híp mắt lại, vẻ mặt chăm chú nên không thấy được bàn tay cô gái giấu dưới mặt bàn đã cuộn hết lên. Ngón chân cũng vậy nhưng may được giấu trong giày nên không ai nhìn thấy.
Thử mấy lần nhưng không được, Trần Chước đành đứng lên: “Không lau được rồi.” Sau đó anh tiện tay cầm một cái bút chưa mở: “Khó phai… Hẳn nào.”
Anh nhìn ra ngoài phóng làm việc, chắc là nghĩ ra cách nào đó, anh đứng lên đi ra ngoài, quẹo vào phòng giải khát.
Còn Tiên Bối hả, cả người cô như hóa đá, người ngây ra như phỗng.
Một giây, hai giây, ba giây, ba mươi giây, một phút trôi qua… Cả người cứng đơ không có tri giác, chỉ có nơi anh chạm tới là có cảm giác rất mạnh.
Đến khi Trần Chước về thì cầm thêm một cái khăn ướt. Lần này, anh ngồi xổm xuống trước mặt cô, đưa tay lau cằm và cũng chăm chú hệt như trước.
Cảm giác ẩm ướt khiến Tiên Bối giật mình.
Nhưng một giây sau, mạt đỏ ửng lan ra khắp mặt.
Nhưng cô không dám…. Phát ra chút tiếng động nào… lông mi khẽ rung rung…
Cô chỉ có thể kệ cho những e lệ, mờ mịt và những cảm xúc khó hiểu đó cuộn lên trong lòng cô…
Cho đến khi lau sạch rồi, anh cũng không vội đứng dậy, mà cứ ngồi xổm như vậy nhìn cô, đôi mắt anh tối lại nhưng rồi lát sau lại trong trẻo.
Anh cười: “Đừng lấy mặt mình để luyện kí tên.”
Tiên Bối biết anh đang đùa mình nhưng vẫn muốn lau trán.
Mãi sau, anh vẫn còn nhìn cô, bàn tay vừa giơ lên lại vội rụt về.
Sau đó, một bàn tay khô ráo đưa đến trước mắt cô.
Và giọng nói nhẹ nhàng trầm ấm: “Nếu muốn luyện ký, thì ký cho tôi này, tôi cũng là fan của em.”