Chương 15: Vị thứ mười lăm
Cả ngày làm nhiệm vụ ký tên với cường độ cao nên tay phải mói như như bị bó thạch cao.
Viên Viên giúp cô thu dọn ba lô, mang theo đi ra ngoài. Tiên Bối thì xoa xoa cánh tay nặng nề đuổi kịp theo Viên Viên, còn Trần Chước đi sau hai cô gái, nhìn người cao cao vẫn đang lải nhải nói gì đó với người thấp hơn.
Đến bên ngoài văn phòng, xe mà Trần Chước hẹn đã đến rồi. Anh chủ động nhận ba lô của Tiên Bối, đưa cô bé vào ngồi trước sau đó mình mới vào theo.
Tiên Bối hạ cửa kính xe, vẫy tay tạm biệt Viên Viên.
Xe bắt đầu khởi hành. Mùa xuân tháng ba, trời tối muộn hơn so với trước kia. Chân trời chiều như được nhuộm sang màu cam vàng.
Tiên Bối ngồi dựa vào ghế, khuôn mặt nghiêng nghiêng nhìn ngoài cửa sổ. Còn anh thì ngồi bên cạnh cô, khoảng cách rất gần nên cô không dám nhìn sang đó. Anh ở cùng cô cả một ngày, nhất định sẽ bị rễ rất nhiều công việc và thời gian… Chuyện trong cửa hàng anh không cần nhìn sao… Tiên Bối càng nghĩ càng thấy ngại, nhưng đầu cũng không quay lại mà nhỏ giọng nói: “Cảm ơn…”
Trần Chước nghe rõ đáp lời: “Không có gì.”
Tiên Bối vuốt ngón áp út rồi không nói gì nữa. Trần Chước thì liếc qua đồng hồ và hỏi: “Em đói không?”
Tiên Bối lắc đầu, giữa trưa cô ăn nhiều rồi, cảm giác còn đang no căng kìa. Trần Chước ‘ừ’ một tiếng, hai bàn tay đan vào nhau đặt lên chân.
Trong xe yên tĩnh rất lâu. Đến khi Trần Chước nhìn Tiên Bối lần nữa thì đã thấy đầu cô lắc lư theo từng đợt xe xóc nảy.
Ngủ rồi sao?
Trần Chước lẳng lặng nâng người nên ngó qua. Thức dậy từ sáng sớm, lại phải ngoáy bút cả một ngày, chắc là cũng mệt lắm rồi. Hàng mi nhẹ nhàng đóng lại, làn da trắng nõn, loáng thoáng nghe thấy cả tiếng thở đều đều của cô.
Trần Chước mỉm cười, ngồi dựa vào ghế, vào lúc này ánh mắt anh chỉ nhìn thấy phần ót và lọn tóc bên tai vểnh lên, được nắng chiều dát lên thứ ánh sáng long lanh tỏa sáng.
Nhưng ngay sau đó đôi môi anh lại mím chặt. Anh nhớ đến những lời Viên Viên đã nói với mình trong phòng sách báo.
Thật ra sau đó cô nàng còn nói rất nhiều câu chuyện về Tiên Bối.
Chuyện khoảng mười năm trước, khi đó Tiên Bối vừa mới lên cấp 2, học tại trường chuyên của thành phố, thành tích ưu tú.
Vào năm cô bé ba tuổi thì ba mẹ đã ly hôn, nguyên nhân do ba Tiên Bối ngoại tình. Sau khi ly hôn thì mẹ cô oán giận cuộc sống và những tâm tình này bà đổ hết lên đầu con gái, bà khát vọng gần như thành một loại cố chấp, muốn con gái trở nên nổi bật, làm mình tự hào. Hơn nữa bà còn là giáo viên vật lý trong trường, rất nghiêm khắc.
Những gì Tiên Bối thích mà không liên quan đến học tập thì bà sẽ cấm toàn bộ. Có một lần, Tiên Bối đưa bạn về nhà chơi, sau khi mẹ cô về thì giận dữ mắng mấy đứa con nít ngay trước mặt Tiên Bối: Nếu cô cậu thi được vào top 5 top 10 thì mới có tư cách chơi với con gái tôi! Không thì đừng làm ảnh hưởng con bé học tập!
Các học sinh đều cảm thấy buồn tủi, tới trường thì loan tin khắp nơi rằng con gái cô giáo X không thể chơi cùng. Từ đó về sau Tiên Bối bị cô lập, dù cho cô đã nói xin lỗi rất nhiều lần.
Có lần bất đắc dĩ, cố gắng gom dũng khí nói chuyện với bạn cùng lớp thì bọn họ hoảng sợ đáp lại: “Chúng tớ không nói đâu, sợ bị mẹ cậu mắng, dù sao tớ cũng không lọt vào top 5 hay top 10.”
Và càng về sau, Tiên Bối lại càng không dám nói gì. Đi trong sân trường cũng cúi đầu, không dám nhìn vào mắt ai. Dù là làm gì cũng cẩn thận, sợ bị người khác ghét. Khi còn ngồi trên ghế nhà trường, hầu như mọi người đều còn nhỏ, chưa có năng lực suy nghĩ riêng, cũng không đủ lý trí để khống chế được hành vi của mình. Cho nên bọn họ thường thích kéo bè kết phái đi chê cười công kích những người ‘khác biệt’.
Sáu năm trung học, Tiên Bối bị đối xử thế nào, không ai biết. Nhưng cô ngày càng quái gở hơn, coi chuyện xã giao liên hệ gì đó đều kinh khủng.
Thi đại học thì Tiên Bối lén chọn chuyên ngành và trường đại học mà mẹ cô không thích… Mẹ cô rất giận, nói thẳng rằng không có đứa con gái bất hiếu như cô. Đây chính là lần đầu tiên mà cô phản kháng trong cuộc đời mình.
Cô rời khỏi quê nhà, bước vào thành phố Ninh. Sau đó, bốn năm đại học và tới bây giờ Tiên Bối vẫn chưa về nhà lần nào.
Nghe hết câu chuyện, Trần Chước yên lặng…
Cuối cùng, Viên Viên thở dài nói: “Người bạn học mà tôi hỏi, cũng là một trong số đó, cậu ta nói bây giờ suy nghĩ lại cũng thấy rất hối hận, suy cho cùng người phạm sai lầm là mẹ Tiên Bối, cũng đâu phải là cô ấy, nhưng rồi tất cả bọn họ lại khiến Tiên Bối phải gánh chịu toàn bộ. Cậu ta hỏi tôi bây giờ Tiên Bối ra sao. Tôi nói, cô ấy rất tốt.”
“Chẳng qua, cô ấy chỉ có thể nói lời trong lòng cho một trang giấy nghe.”
——
Xe taxi dừng lại ở cửa ‘Hợp ý’. Sắc trời dần tối, trong không khí vương vấn vị ngòn ngọt.
Ánh sáng ấm áp tràn ra khỏi cửa sổ, như dòng mật dịu dàng mà con người tặng cho thiên nhiên.
Lái xe thấy ghế sau không có tiếng động nào, nhìn qua gương chiếu hấu, lập tức quay đầu lại định mở miệng.
Nhưng anh chàng ngồi sau đã ‘suỵt’ một tiếng, ngăn lời đánh thức cô bé đang ngủ ngon.
Lái xe không nói gì, còn anh chàng nào đó thì trả tiền xong, bước nhẹ nhàng xuống xe, đi sang cửa bên kia mở ra.
Tiên Bối ngủ rất ngon, có mấy tiếng động cũng không đánh thức được cô….
Dò xét một lát, gương mặt trẻ con ngủ ngoan ngoãn yên tĩnh. Còn có, trong đêm tối, làn da như tỏa ra ánh sáng dìu dìu của trăng.
Trần Chước cúi người xuống ôm cô lên. Không phải là ôm kiểu công chúa, mà là bế như bế trẻ con, tay luồn qua nách xách lên, bởi vì buồn ngủ ngặt đầu lên cằm gác lên vai anh.
Tiên Bối ngủ mơ màng, vô thức cắn thứ gần mình nhất —— Cổ của anh.
Đầu mũi nho nhỏ mượt mà, hơi thở phả nhẹ lên xương quai xanh của anh. Hai chân đang treo lủng lẳng cũng vòng ôm lấy thắt lưng anh.
Trần Chước cứng đờ người đóng cửa xe lại, sải chân bước vào cửa tiệm.
Cảm giác xóc nả làm con sâu ngủ trong người Tiên Bối bò đi mất, bờ mi run run, Tiên Bối ưm một tiếng, nhíu mày mở mắt ra.
Khi tìm lại được chút tri giác, cô thử nhón chân… Ơ? Chân cô….
Tiên Bối kinh hãi, tỉnh giấc hoàn toàn.
Chân cô! Sao lại lơ lửng trên không vậy?
Cô đang ở đâu
Tiên Bối sợ tới mức ngã ngửa ra sau muốn nhìn rõ xem mình đang ở đâu… Dưới mắt cô là bả vai sao?
Phát hiện này làm trái tim cô như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, cô giật mình ngẩng đầu lên, trán lại bị cái gì đó đâm vào.
Trái tim nhỏ đập thình thích, liếc mắt nhìn qua.
Râu, râu á?
Cô đang ở trên người Trần Chước
Được ôm
Sau khi đoán được tất cả, Tiên Bối như bị đông lạnh, máu chảy cuồn cuồn, nhiệt độ tăng lên ào ào.
a!
Cô còn đang ôm cổ anh nữa chứ?!
Cả người Tiên Bối phiếm hồng, như quả cà chua, vừa định rút tay ra thì bên tai nghe thấy anh hỏi: “Tỉnh rồi sao?”
Tiên Bối ngơ ngẩn, không dám cử động nữa. Nói thế nào cũng không dám…. Ôm chặt lấy người anh như vừa rồi mê ngủ nữa.
Sau lưng, dường như có ánh sáng, đang ép gần. Có bị người khác nhìn thấy không đây? Trái tim Tiên Bối đập nhanh hơn, khẩn trương, xấu hổ.
Chân cô hơi cử động, ý muốn nói mình đã tỉnh rồi, muốn xuống dưới, anh hãy đặt cô xuống đi mà….
><
Nhưng không ngờ, bàn tay của ai đó lại càng siết chặt hơn. Mà cái tay còn lại của anh đưa đầu cô về bên vai anh. Động tác không nặng nhưng không cho phép từ chối.
Một lần nữa vùi vào bả vai anh, khuôn mặt đỏ bừng, không dám có chút cử động nào. Cùng lúc đó, tiếng nói trầm thấp dịu dàng như dỗ dành vang lên: “Giả vờ ngủ ba phút.”
Vừa dứt lời. ‘Tách’, Tiên Bối nghe thấy trong lòng mình, tiếng một đóa hoa nở rộ.