Chương 17

Edit + Beta: Vịt
Tiêu Mục Đình cuốn cuốn ống tay áo sơ mi lên, lộ ra một đường vết vẹo, "Cái này a, là trước kia lúc làm nhiệm vụ rơi xuống."
Thiệu Phi ngồi thẳng tắp, không dám lên tiếng, sợ vừa nói chuyện, Tiêu Mục Đình liền không nói nữa.


Sân chó nơi xa truyền đến từng trận chó sủa, Tiêu Mục Đình quay đầu lại nhìn nhìn Thiệu Phi, cười nói: "Đừng khẩn trương như vậy, cậu xem cậu, cơ bắp đều căng lên rồi."


Thiệu Phi cho rằng câu "Làm nhiệm vụ" kia của Tiêu Mục Đình chỉ nói là lỡ miệng, Tiêu Mục Đình lại nói: "Cậu nháo một lần như vậy, tôi tính, thay vì cứ cùng cậu đánh thái cực, không bằng cùng cậu lật tẩy, tránh cho cậu suốt ngày đoán mò.


Thiệu Phi xoạt một cái đứng lên, kích động tới hai mắt phát sáng.
"Ngồi xuống." Tiêu Mục Đình vỗ vỗ vị trí bên cạnh, "Muốn vừa gác kiểu quân đội vừa nghe sao?"


Thiệu Phi vội vàng ngồi, không chớp mắt mà nhìn chằm chằm Tiêu Mục Đình. Tiêu Mục Đình vuốt ve vết sẹo, thanh âm trầm thấp: "Cậu không đoán sai, tôi cũng là lính đặc chủng. Chuyên gia sách đạn, tay súng bắn tỉa cậu từng đoán, đề là vai trò của tôi ở trong đội. Về phần gián điệp, cái này tôi ngược lại chưa làm qua, nằm vùng có tính hay không?"


"Ngài......"


available on google playdownload on app store


"Tôi ở tổng bộ đợi hơn 10 năm." Tiêu Mục Đình mười ngón tay giao nhau, "Rất sớm trước kia ở đại đội đặc chiến Chiến long, cùng Ninh đội Lạc đội của các cậu đều quen biết. Gia đình tôi cũng giống như cậu, Ngải Tâm đều biết, có chút bối cảnh. Về phần cán bộ chính trị, quan nhàn, tôi năm ngoài đúng là ở tổng bộ rảnh rỗi đần độn một năm."


Thiệu Phi nghe tới mê mẩn, "Nhưng là tại sao a?"
"Tại sao nhàn rỗi?" Tiêu Mục Đình cười khổ, "Bởi vì bị một lần thương nghiêm trọng, thiếu chút nữa không tỉnh lại."
Thiệu Phi: "Ngài......"
"Hai năm trước tổng bộ cùng Liệp Ưng ở phía Bắc xa xôi liên hiệp hành động, cậu biết đi?" Tiêu Mục Đình hỏi.


"Biết! Ninh đội chính là sau lần hành động đó thay Lạc đội trở thành đội trưởng." Thiệu Phi hỏi: "Ngài là trong lần hành động đó bị thương?"
"Ừ." Tiêu Mục Đình gật đầu, "Dưỡng thương, khôi phục, tốn thời gian rất dài."


"Nhưng mà," Thiệu Phi không hiểu, "Nhưng ngài sau khi bị thương khỏi tại sao không trở lại cương vị tác chiến?"
Cho dù không làm nhiệm vụ nữa, cũng không tới mức bị điều đi làm cán bộ chính trị a.


"Một mặt là ý tứ của nhà tôi, cha tôi chỉ có hai đứa con trai. Tôi, lính đặc chủng; em trai tôi, đặc công. Tôi bị thương một lần đó, cha tôi lớn tuổi rồi, có chút chịu không được. Ngoài ra, trong lần hành động đó, tôi cùng với mấy thủ trưởng sinh ra mâu thuẫn......"
"Ngài làm cái gì?"


"Cái này cậu đừng hỏi." Tiêu Mục Đình nói: "Tóm lại tôi từ trên cương vị tác chiến lui xuống, trên danh nghĩa là cán bộ chính trị, kỳ thực cũng đừng ai dám để cho tôi đi làm công việc tư tưởng chiến sĩ, rảnh rỗi hơn nửa năm, cho tới lúc Ninh đội và Lạc đội bảo tôi tới đây."


Thiệu Phi vẫn có nghi vấn: "Nhưng sau khi tới Liệp Ưng, ngài tại sao luôn mặc lễ phục quân đội chứ? Tôi với các chiến hữu khác đều bởi vì chuyện lễ phục quân đội mà hiểu lầm ngài. Ngài bình thường cũng không dẫn chúng tôi huấn luyện."


"Tôi bị cấm chỉ tham dự huấn luyện kiểu tác chiến, không cho phép mang binh, đã không còn là lính đặc chủng."
"Sao có thể như vậy?"
"Cậu có thể lý giải thành tôi trong lần hành động đó kháng lệnh, mà bị trừng phạt."
Thiệu Phi nhíu mày suy nghĩ, "Trừng phạt này có thời hạn chứ?"


Tiêu Mục Đình không có trả lời rõ ràng, chỉ nói: "Sắp rồi."
"Ngài...... Ngài mặc lễ phục quân đội không hợp với thân phận lính đặc chủng, là cố ý làm cho tổng bộ nhìn? Tỏ rõ thái độ không phục?"
Tiêu Mục Đình quay đầu lại cười: "Coi như thế đi."


Mấy tháng sống chung, Thiệu Phi sớm đoán được Tiêu Mục Đình không đơn giản, nhưng Tiêu Mục Đình chính miệng thừa nhận vẫn là làm cậu mừng rỡ, đám người nhảy tới có chút nhanh, mạc danh kỳ diệu kiêu ngạo lên, đặc biệt muốn phóng tới trước mặt đám người Ngải Tâm khoe khoang, lại biết chuyện này không thể tùy tiện nói.


Đây là bí mật giữa cậu và Tiêu đội!
Tiêu Mục Đình cười hỏi: "Có phải rất muốn nói với các đồng đội hay không?"
"Không muốn không muốn!" Thiệu Phi như đinh đóng cột, "Một chút cũng không muốn, Tiêu đội ngài tin tôi, tôi tuyệt đối không nói lung tung."


"Nếu như không tin cậu, tôi vừa rồi cũng không nói với cậu nhiều như vậy." Tiêu Mục Đình nói: "Còn nhiều thời gian, mọi người sau này sẽ hiểu."
Thiệu Phi có chút đau lòng, "Tôi có phải quấn ngài phiền rồi không?"


"Cái này ngược lại không có, chính là lòng hiếu kỳ quá nặng." Tiêu Mục Đình nói: "Đây là ưu điểm, cũng là khuyết điểm, sau này vẫn là phải tĩnh tâm, nhất là thời điểm làm nhiệm vụ."
"Rõ!"


Tiêu Mục Đình gật đầu một cái, nhìn thời gian không còn sớm, vừa định đứng dậy, lại nghe Thiệu Phi nói: "Tiêu đội, vết sẹo trên cánh tay ngài chính là lần đó lưu lại sao?"
Tiêu Mục Đình hơi ngơ ngác, ánh mắt lặng lẽ biến đổi, "Đây là vết thương rất nhiều năm trước."


"Có thể nói với tôi một chút không?"
"Rất tò mò?"
Vừa nhận được một đánh giá "Lòng hiếu kỳ quá nặng", Thiệu Phi có chút ngượng ngùng, cúi đầu, biên độ nhỏ mà gật gật.


Tiêu Mục Đình nói: "Là lúc ở biên giới Trung Nga lùng bắt một đội buôn lậu súng đạn, một vết sẹo nhìn rất lớn, nhưng trên thực tế không nghiêm trọng. Bất quá......"
Thiệu Phi chờ đoạn sau, thanh âm Tiêu Mục Đình chìm vài phần, "Chúng tôi thiệt mất bốn chiến hữu ưu tú."


Vài giây sau, Tiêu Mục Đình nói: "Không nói nữa, đều đã qua rồi."
Thiệu Phi "Ồ" một tiếng, nghĩ tới anh mình, tâm tình không khỏi xuống thấp.
Tiêu Mục Đình đứng dậy, hướng cậu vẫy vẫy tay, "Đi thôi, trở về."


Trên đường tới tòa hành chính, Tiêu Mục Đình không nói nữa, Thiệu Phi nghĩ nửa ngày, bỗng nhiên kéo quần áo Tiêu Mục Đình.
Tiêu Mục Đình xoay người, "Sao thế?"


Thiệu Phi ánh mắt nghiêm túc: "Tiêu đội, ngài đối với tôi nghiêm khắc như vậy, là muốn mài tính tình của tôi, không để cho tôi sau này thiệt trong nhiệm vụ. Ngài hôm nay nói với tôi nhiều như vậy, cũng là muốn tôi bình tĩnh, không nên suy nghĩ lung tung nữa. Đúng không?"


Tiêu Mục Đình khẽ thở dài một cái, "Hiểu là tốt rồi."


Thiệu Phi đứng nghiêm, ưỡn ngực ngẩng đầu, mắt sáng như đuốc, "Tiêu đội, ngài yên tâm. Sau này tôi nhất định nghe lời ngài, ngài bảo làm gì thì làm cái đó, không hấp tấp, không dùng tiểu tính tình, chuyện không nên quản thì không quản, hảo hảo tôi luyện tâm tính. Sau này làm nhiệm vụ cũng sẽ bảo vệ tốt chính mình, không để cho ngài lo lắng!"


"Cậu nha......" Tiêu Mục Đình cười: "Được rồi, tôi lát nữa có việc bàn bạc với Ninh đội, trên người cậu còn có vết thương, trở về nghỉ ngơi chút, hôm nay đừng luyện thêm."






Truyện liên quan