Chương 20

Edit + Beta: Vịt


Ba chữ "Không nỡ bỏ" từ trong miệng Thiệu Phi nói ra, nhẹ giống như lông chim không mấy sức nặng, nhưng đầu lông chim giống như ở ngực Tiêu Mục Đình, lưu lại cảm giác khó có thể nói rõ. Tiêu Mục Đình mâu quang ngưng lại, một lát sau cười cười, "Lạc đội nói cậu giống như trẻ con chưa trưởng thành, tôi cũng thấy thế."


Thiệu Phi không phục: "Ai là trẻ con? Ai chưa trưởng thành? Tôi tháng sau 21 rồi!"
"21 cũng là trẻ con."
"Đội trưởng, ngài lúc 21 tuổi dạng gì? Ở bộ đội thường quy hay là bộ đội đặc chủng?"
"Từng ở Chiến Long." Tiêu Mục Đình nói: "Luôn cùng với Ninh đội, Lạc đội cùng nhau tham gia liên huấn."


Thiệu Phi vội hỏi: "Liên huấn giống với bọn tôi sao?"
"Giống a, túc xá cũng không thay đổi. Rách rưới, mấy chục người chen chúc một gian, một người ngáy ngủ, toàn bộ không ngủ được."
"Thật? Vậy phòng lúc trước ngài ngủ đâu? Giường nào?"
Tiêu Mục Đình cười: "Làm sao, muốn đi xem?"


Thiệu Phi lắc đầu: "Muốn đổi với người ngủ giường đó!"
"......"
"Dính chút ánh sáng của ngài a, ngày mai liên huấn bắt đầu rồi, tôi muốn gom chút hạng nhất."
Tiêu Mục Đình: "Vậy cậu càng không thể ngủ giường của tôi."
"Tại sao?"


"Tôi lúc ấy là binh thành tích kém cỏi nhất trong cả tiểu đoàn liên huấn."
Thiệu Phi mếu máo: "Làm sao có thể?"


available on google playdownload on app store


"Thật đấy, không tin lần này trở về, cậu đi hỏi Ninh đội với Lạc đội chút." Tiêu Mục Đình nói: "Trong đám đội viên bọn tôi, tính ra hai người bọn họ xuất sắc nhất. Tôi á, là một nhân vật hoàn khố đeo mặt nạ binh, gây chuyện."
Thiệu Phi: "Tôi không tin."
Tiêu Mục Đình cười nói: "Không lừa cậu."


"Vậy ngài sau này làm sao lợi hại được?"
Tiêu Mục Đình trầm mặc vài giây, thanh âm trầm vài phần, "Người mà, sau khi có kinh nghiệm nhất định, luôn sẽ thay đổi, trưởng thành."


Mặt trời dần dần lên cao, ve sầu bắt đầu kêu to, Thiệu Phi như hiểu như không mà nghe, bỗng nhiên dừng chân nói: "Tôi vẫn là muốn tới chỗ ngài trước kia ngủ."
Tiêu Mục Đình nói: "Tôi không nhớ."
Thiệu Phi chống khuỷu tay, nhẹ nhàng đụng đụng Tiêu Mục Đình: "Đội trưởng, ngài thật nhỏ mọn."


Tiêu Mục Đình đã sớm qua tuổi điên cùng với các chiến sĩ, Thiệu Phi đụng anh một cái, anh không thể đụng lại, chỉ thở dài, tiếp tục đi về phía phòng ăn.


Buổi chiều, sắp xếp thời gian kỳ liên huấn ra. Ba tuần đầu là căn bản, huấn luyện chuyên nghiệp, một tuần cuối cùng là khảo hạch cá nhân, tập thể. Trước cơm tối, tất cả đội viên tham gia huấn luyên và đội trưởng dẫn đội đều ở bãi đất trống trước ký túc xá tập hợp, một biển đồ ngụy trang, chỉ có Tiêu Mục Đình mặc thường phục bình thường.


Ngải Tâm hướng Thiệu Phi nháy mắt, chỉ chỉ đội trưởng những trung đội khác, lại chỉ chỉ Tiêu Mục Đình, dùng khẩu hình nói: "Mất mặt!"
Tay phải Thiệu Phi buông ở bên người lặng lẽ duỗi ra, dựng thẳng ngón giữa.
Ngải Tâm: "Con mẹ chú a Máy Bay!"
Trần Tuyết Phong nhỏ giọng nhắc nhở: "Hai cậu đừng nháo nữa!"


Sáng sớm hôm sau, liên huấn chính thức bắt đầu. Trong mấy khu huấn luyện súng pháo trỗi lên, sương khói từng trận, không ai có cơ hội quanh quẩn trong không trung, các huấn luyện viên cầm trong tay súng trường, không ngừng hướng lên trời thả đạn. Nhóm nhỏ Thiệu Phi ở luyện cả buổi sáng liên hoàn chướng ngại, nhảy hố leo tường, trong hố cát, trong bùn, buổi trưa lúc tập hợp ăn cơm, đồ ngụy trang sớm thành màu vàng đất, một ít bùn dày bị sưởi nắng sau đó giống như đồ sứ, đoàn người hướng cửa phòng ăn vừa đứng, rất giống như tượng binh mã chờ phân lương thực.


Bất quá đối với tiểu đoàn tập huấn ma quỷ từ từng đại đội làm ra đám lính đặc chủng mà nói, trình độ tập luyện như vậy căn bản không tính là cực khổ. Nếu không buổi tối sau khi kết thúc huấn luyện, Thiệu Phi cũng không có tinh lực chạy tới ký túc xá của Tiêu Mục Đình.


Tiêu Mục Đình vừa tắm rửa xong, mở cửa liền thấy Thiệu Phi một thân đầy mồ hôi hướng mình cười.
Đứa nhỏ này cười lên giống như mặt trời, Tiêu Mục Đình cũng không khỏi trong lòng vui vẻ: "Luyện xong rồi?"


"Vâng!" Thiệu Phi lách vào trong cửa, mồ hôi cọ tới trên cánh tay Tiêu Mục Đình. Tiêu Mục Đình rót chén nước đưa cho cậu: "Luyện xong rồi sao không về đi tắm? Chậm thêm nhà tắm đóng cửa."


Thiệu Phi cổ họng khô, ngửa đầu uống cạn, lau mồ hôi, thở hổn hển nói: "Tôi tới làm việc của lính cần vụ, quần áo của ngài đâu?"
Tiêu Mục Đình chỉ chỉ ban công: "Tôi giặt hết rồi. Khoảng thời gian này cậu không cần để ý tới tôi, huấn luyện thật tốt."
"Vậy làm sao được?"


"Tôi nói được là được." Tiêu Mục Đình hai tay đè lại vai Thiệu Phi, xoay cậu lại: "Nhanh đi về tắm, đừng chậm trễ thời gian."


Thiệu Phi đứng ỳ không muốn đi, lúc sắp bị đẩy ra tới cửa nói: "Tôi ở chỗ ngài tắm được không? Nhà tắm quá nhiều người, tôi tới đều tới rồi, ngài để tôi nhờ phòng tắm đi."
"Cũng không phải không được, nhưng quần áo tắm rửa của cậu đâu?"
"Tôi bây giờ về lấy!"


Thiệu Phi chạy như một làn khói, sau mười mấy phút đồng hồ xách theo quần áo tắm rửa trở lại, Tiêu Mục Đình nhìn cậu tiến vào phòng tắm, không so đo hai câu mâu thuẫn "Tôi tới đều tới rồi" và "Tôi bây giờ về lấy" của cậu.


Lính đặc chủng tắm rửa đều nhanh, Thiệu Phi không bao lâu đã ra, nhưng lề mề không muốn đi, đi theo Tiêu Mục Đình đi tới đi lui, không lời tìm lời: "Đội trưởng, bọn tôi hôm nay lúc huấn luyện ngài ở chỗ nào a? Tôi đều không tìm thấy ngài?"
Tiêu Mục Đình: "Tìm tôi làm gì?"


"Buổi chiều luyện tập nhà cao tầng trượt xuống, tôi biểu hiện không tệ." Thiệu Phi nói cười lên, "Huấn luyện viên nói động tác đạp thủy tinh của tôi đặc biệt tiêu chuẩn, đặc biệt đẹp trai!"
Tiêu Mục Đình nghĩ, hóa ra đứa nhỏ đây là chạy tới khoe khoang.


Quả nhiên, Thiệu Phi đầy mặt mong đợi hỏi: "Đội trưởng, ngài nhìn thấy không?"


Buổi chiều Tiêu Mục Đình bị mấy vị lãnh đạo tổng bộ tác chiến đặc chủng gọi đi, vừa vặn không thấy được huấn luyện trượt xuống, vốn định theo thật mà đáp, lại có chút không đành lòng, cười nói: "Nhìn thấy rồi, ngày mai tiếp tục cố gắng."


Thiệu Phi chân mày khơi một cái, khoe khoang đủ rồi, bắt đầu "Bán đáng thương, vén vạt áo lót lên, chỉ vào vết thương đỏ sẫm trên cơ bụng: "Đội trưởng ngài xem, mài rách da rồi?"
Tiêu Mục Đình nhìn một chút, không phải là vết thương quan trọng, ôn thanh hỏi: "Làm sao bị vậy?"


"Lúc qua chướng ngại vật cọ vào dụng cụ." Thiệu Phi buông vạt áo xuống, cằm hếch một cái: "Nhưng đau."


Tiêu Mục Đình buồn cười, nhớ tới mấy tháng trước lúc vừa nhìn thấy Thiệu Phi, tiểu binh vương cực kỳ bướng bỉnh, một ngày huấn luyện trên người xanh một mảng tím một mảng, súng bắn tỉa nổ tới nửa bả vai không còn tri giác, còn cố nén không nói đau. Hồi trước anh thoa thuốc cho Thiệu Phi, Thiệu Phi nói bụng là thịt ngứa, vừa đụng vào đã cười, bây giờ lại sẽ chủ động lộ vết thương ra cho anh nhìn, còn mắt trông mong nói "Nhưng đau".


Vết thương thế kia rõ ràng không tính là đau, Thiệu Phi chẳng qua là hiếm thấy tìm được chỗ dựa, vụng về hướng anh đòi quan tâm.


Tiêu Mục Đình biết Thiệu Phi những năm này trải qua không dễ dàng, cảm giác chua xót hồi đó trả lại tro cốt Thiệu Vũ lại nổi lên. Năm ấy Thiệu Phi còn là một đứa nhỏ vừa gầy lại vừa lùn, đứng ở tại chỗ kinh ngạc mà nhìn anh, nhưng anh đeo kính râm mà sẫm, dùng để che đậy hai mắt đầy tia máu.


Thiệu Phi không nhìn thấy mắt anh, anh lại từ trong ánh mắt làm bộ kiên cường của Thiệu Phi thấy được bi thương mất đi người thân.


Ngày đó cho tới lúc rời đi, anh cũng không thấy Thiệu Phi rơi lệ. Thân thể nhỏ bé cứ đứng như vậy, trong ngực là hũ tro cốt của anh trai. Xe Jeep cuốn lên một trận khói bụi, càng lúc càng xa, anh từ trong kính chiếu hậu nhìn Thiệu Phi, cho tới lúc không nhìn thấy nữa, mới thấy Thiệu Phi giơ cánh tay phải lên, che mặt.


Nghĩ đến nhiều năm như vậy, Thiệu Phi sẽ không chủ động nói đau, bởi vì không có ai có thể nói.
Tiêu Mục Đình mang rượu cồn tới, "Tôi bôi cho cậu hay cậu tự mình bôi? Lần trước cậu nói ngứa."


Thiệu Phi nhận lấy rượu cồn, cuốn vạt áo tới ngực, vừa xoa vừa nói: "Đội trưởng, kỳ thực tôi không đau."
"Ừ."
"Tôi chính là muốn cho ngài xem một chút tôi bị thương."
Tiêu Mục Đình vỗ vỗ đầu cậu: "Sau đó để cho đội trưởng tôi đây đau lòng một chút?"
Thiệu Phi sửng sốt, "A?"


Phản ứng này của cậu làm cho Tiêu Mục Đình ăn không thấu, ""A" cái gì?"
"Ngài nhìn thấy vết thương của tôi sẽ đau lòng?"
Tiêu Mục Đình lúc này không biết trả lời thế nào.


Thiệu Phi rõ ràng rất cao hứng, khóe môi giương lên cực cao, tự mình giải đáp nói: "Hẳn vậy, tôi là binh của ngài mà! Ngài không thương tôi thương ai."
Tiêu Mục Đình cười: "Vậy ý đồ ban đầu cậu cho tôi xem vết thương là gì?"


"Cái kia a......" Thiệu Phi "ưm" một tiếng: "Là muốn cho ngài biết tôi huấn luyện rất cố gắng, không để cho ngài thất vọng, cũng không khiến ngài mất thể diện."
Cậu nói thẳng thắn như vậy, trực bạch như vậy, Tiêu Mục Đình ngực mềm nhũn, lại nghe cậu nói: "Đội trưởng, tôi muốn làm binh mà ngài thích nhất."
___________


Hai đứa chưa chính thức gì cả mà tui đã ch.ết chìm trong đống ngọt ngào rồi ^( "-")^






Truyện liên quan