Chương 26

*Edit + Beta: Vịt*
Lúc liên huấn tiến hành tới tuần thứ 3, các đội trưởng dẫn đội lấy thân phận huấn luyện viên gia nhập, luân phiên tới các tiểu tổ chỉ đạo đội viên.


Lúc Tiêu Mục Đình mặc thân đồ ngụy trang hoang mạc, chân giẫm giày da trâu đặc chiến xuất hiện ở trên sân huấn luyện, Thiệu Phi mắt đều nhìn thẳng, khóe môi trời sinh vểnh lên không bị khống chế mà kéo lên, chân mày cũng hưng phấn tới run rẩy. Nếu không phải là có kỷ luật cần tuân thủ, cậu đã sớm phóng tới trước mặt Tiêu Mục Đình, kéo người tới tiểu tổ của mình.


Trên quân hàm và phù hiệu của Tiêu Mục Đình không có cấp bậc, cùng một huấn luyện viên Trung tá hàn huyên một lát trực tiếp đi thẳng tới một tiểu tổ khác. Ánh mắt Thiệu Phi dính ở trên người Tiêu Mục Đình, mắt thấy đội trưởng của mình đi tới đội ngũ khác, khóe miệng giương lên xẹp xuống, trong lòng mắng thầm: ĐM!


Thích Nam Tự đụng đụng khuỷu tay cậu, thấp giọng nói, "Tiếp tục nhìn cổ đều vẹo rồi. Cậu gấp như vậy làm gì? Đội trưởng của cậu cũng không phải không đến tổ chúng ta."


Tiêu Mục Đình rẽ vào khúc rẽ, triệt để biến mất trong tầm mắt Thiệu Phi, Thiệu Phi lúc này mới quay đầu lại, nhu nhu cổ thiếu chút nữa vẹo rớt, vừa vặn nhìn thấy một sĩ quan đi tới bên này.


Sĩ quan kia rất quen mắt, Thiệu Phi nhìn chăm chú, mới nhớ tới là đội trưởng dẫn đội của Trường Kiếm, Trung tá Phạm Cường. Lúc này Thiệu Phi lại càng không vui, hừ một tiếng: "Đội trưởng nhà anh tới, anh đương nhiên không vội!"


available on google playdownload on app store


"Cái gì mà đội trưởng nhà tôi!" Thích Nam Tự cũng nhìn thấy Phạm Cường, đối với từ hạn định "Đội trưởng nhà anh" Thiệu Phi đột nhiên toát ra cực kỳ bất mãn.


"Hắn làm sao không phải đội trưởng nhà anh?" Thiệu Phi nghiêng mặt qua: "Tôi mặc dù đọc ít sách, nhưng dù gì có chứng nhận tốt nghiệp trung học. Anh đừng nghĩ dọa tôi, đó còn là băng tay của Trường Kiếm các anh đấy, hai chữ bên trên lớn như vậy anh không biết tôi biết."


Thích Nam Tự nhíu nhíu mày, không nhịn được trừng mắt nhìn Thiệu Phi một cái, nhìn qua tựa hồ muốn nói lại thôi.
Giữa lúc nói chuyện, Phạm Cường đã tới trong đội ngũ. Huấn luyện viên chỉnh đốn đội ngũ, Thiệu Phi không nói chuyện tào lao với Thích Nam Tự nữa.


Trong tiểu tổ chỉ có một mình Thích Nam Tự là đội viên Trường Kiếm, Phạm Cường chỉ đạo một buổi sáng, cũng không thấy cùng hắn có trao đổi gì, ngược lại cùng với đội viên khác vừa nói vừa cười. Thiệu Phi sớm nghe Ngải Tâm nói Thích Nam Tự nhân duyên kém, người Trường Kiếm đều không thích thấy hắn, cũng tận mắt thấy Thích Nam Tự đổi ký túc, bình thường cũng đúng là không có đội viên Trường Kiếm đến tìm, nhưng đội trưởng dẫn đội cũng không phản ứng đến hắn, cái này có chút ngoài ý muốn của Thiệu Phi.


Hồi đó lúc vừa gia nhập Liệp Ưng, Thiệu Phi cảm thấy chính ủy Lạc Phong cũng không chào đón mình, nhưng tuyệt đối không phải là xem thường. Một đội viên mới ở trong tập thể mới bị xem thường của cấp trên, cái này ít nhiều có chút quá.


Nếu như theo đạo lý "Người đáng thương ắt có chỗ đáng hận" để phân tích, họ Thích ở Trường Kiếm có bao nhiêu da? Toàn đội công khai hại sao?


Thích Nam Tự không biết Thiệu Phi đang oán thầm mình, sau khi hoàn thành võ trang bơi qua, đứng bên cạnh gỗ tròn cần hai người phối hợp mới có thể khiêng nửa ngày không thấy Thiệu Phi, quát: "Máy Bay, hồn cậu mất rồi? Tới đây khiêng gỗ!"


Gần đây Thích Nam Tự cũng theo đội viên Liệp Ưng gọi Thiệu Phi là "Máy Bay", có khi gọi thuận miệng còn thêm "nhỏ" (tiểu) phía trước. Thiệu Phi không vui, sửa đúng: "Nhỏ cái gì mà nhỏ, muốn gọi thì gọi là "Máy Bay Lớn"."Thích Nam Tự lúc ấy nói: "Còn Lái Máy Bay (*) nữa."
(Lái máy bay: quay tay =)))


Thiệu Phi cảm thấy kinh ngạc, "Anh cũng biết nói giỡn?"
Nụ cười rất cạn khóe miệng Thích Nam Tự nhất thời biến mất, lại đổi thành biểu tình mất hứng, một cái đẩy Thiệu Phi ra; "Cậu không lái máy bay?"
"Tôi......" Cậu đương nhiên muốn lái máy bay!


Thích Nam Tự không biết nghĩ tới điều gì, đầu tai ửng đỏ, dừng lại chủ đề không thuần khiết này, lại lôi kéo Thiệu Phi đi huấn luyện.
Thiệu Phi cảm thấy Thích Nam Tự người này rất thú vị, ngoại trừ lòng hiếu thắng quá mạnh mẽ, làm gì cũng muốn so cao thấp, những chỗ khác cũng có chút đáng yêu.


Cậu chạy tới, cùng Thích Nam Tự khiêng gỗ tròn.


Gỗ tròn 300 cân (= 150kg), khiêng chạy cực kỳ hao thể lực, rất nhiều đội viên vừa chạy vừa hô ký hiệu, Thiệu Phi mới đầu cũng hô, Thích Nam Tự nhưng im lìm không lên tiếng. Thiệu Phi hô một lát cảm thấy không còn sức, cũng không hô nữa. Không bao lâu Thích Nam Tự lại đột nhiên mở miệng, thanh âm rất thấp, nhưng bởi vì hắn ở phía sau mà Thiệu Phi ở phía trước, Thiệu Phi có thể nghe rõ lời hắn.


"Cậu sau này đừng nói với tôi "đội trưởng nhà tôi", tôi không thích nghe, Phạm Cường cũng không phải là của "nhà tôi", hắn và Tiêu đội của cậu không giống, hiểu không?"


Thiệu Phi kỳ thực không hiểu lắm, chỉ cho là quan hệ của Thích Nam Tự cùng Phạm Cường không hòa thuận, vốn muốn hỏi "Anh ở Trường Kiếm rốt cuộc làm bao nhiêu chuyện chó đều ghét", lại phát hiện vị trí của mình thật sự không dễ nói chuyện — gỗ nặng như vậy vác ở trên vai, đầu không cách nào xoay về sau, thanh âm nhỏ Thích Nam Tự nghe không được, thanh âm lớn đội viên khác lại nghe thấy, chuyện này nói cho cùng là chuyện riêng của Thích Nam Tự, Thiệu Phi cho dù tùy tiện hơn nữa, phân tấc vẫn phải có.


Vậy thì sau này lại hỏi đi, Thiệu Phi nghĩ.
Huấn luyện một buổi sáng rất nhanh kết thúc, Thiệu Phi cất bước liền chạy tới tiểu tổ Tiêu Mục Đình ở, Thích Nam Tự thấy "bạn cơm" của mình không có, cũng chạy theo.


Đã là thời gian cơm trưa, Tiêu Mục Đình còn bị các đội viên vây lại hỏi đông hỏi tây, Thiệu Phi vừa nhìn, chặn Tiêu Mục Đình phần lớn là đồng đội của Liệp Ưng, trong lòng lập tức dâng lên một trận hí hửng, trên mặt cũng là một bộ biểu tình dương dương đắc ý.


Thích Nam Tự liếc cậu một cái, "Cậu không phải tới tìm đội trưởng của cậu sao? Làm sao không qua?"
"Để cho bọn họ cảm thụ thêm chút cảm giác lợi hại của đội trưởng của tôi chứ sao." Thiệu Phi lão thần khắp nơi mà quơ tay, Thích Nam Tự nhìn chung quanh một chút, dứt khoát không nói chuyện.


Thiệu Phi nghĩ thầm: Cho các chú xem thường đội trưởng của anh! Hiện tại biết bản lĩnh của đội trưởng nhà anh rồi chứ?


Quả nhiên, nghỉ trưa một lát, đội viên tiểu tổ chỗ Tiêu Mục Đình đã vọt tới, mọi người mắt phóng quang: "Tiêu đội cư nhiên lợi hại như vậy! Lúc mặc đồ ngụy trang với lúc mặc lễ phục quân đội quả thực không giống một người!"


"Đi đi đi! Nói chuyện thế nào đấy?" Thiệu Phi làm bộ mất hứng, ánh mắt lại phát sáng, "Các anh mới không giống người!"


Mọi người cười một trận, đội viên phân tới các tổ khác cũng sáp tới, có người hớn hở mà kể bản lĩnh của Tiêu Mục Đình, có người lại tỏ vẻ cảm thán, nói Thiếu tướng chính là Thiếu tướng, lúc chỉ bảo người từng câu nói trúng trọng tâm, thái độ còn tốt như vậy, tí xíu tự đại cũng không có.


Thiệu Phi thiếu chút nữa ha ha, đang muốn nói "Trước kia ai nói đội trưởng là dựa vào quan hệ trong nhà mới hỗn thành Thiếu tướng?" lại nghĩ tới mình hồi đó cũng là một trong những hùng binh ồn ào, đành phải dừng lại, cùng mọi người ồn ào một lát, đơn phương tuyên bố: "Buổi chiều đội trưởng tới tổ bọn em."


Lúc nói lời này cậu căn bản không có sức mạnh, chỉ là đơn thuần mà hi vọng Tiêu Mục Đình nhanh chóng, tốt nhất là tới rồi đừng đi nữa, cứ ở lại tiểu tổ của mình.


Buổi chiều, Tiêu Mục Đình còn thực sự tới. Thiệu Phi kích động tới nắm chặt nắm đấm, biểu tình Thích Nam Tự có chút phức tạp, nói không rõ là hâm mộ hay là cái gì.


Mấy ngày này, diễn luyện tổng hợp dần dần nhiều lên, buổi sáng còn có thao luyện thể năng căn bản, hạng mục buổi chiều liền toàn bộ liên hệ thực chiến. Tiêu Mục Đình và huấn luyện viên dẫn các đội viên tới một căn nhà tầng, xem bộ dáng là muốn tiến hành huấn luyện chiến thuật đột nhập.


Thiệu Phi và Thích Nam Tự đều là binh mũi nhọn trong trận hình đột nhập, cơ hồ mỗi lần đều lấy phương thức đồng hành hoặc là đan xen dẫn đầu xông vào phòng.


Nhưng lần này hai người lại há hốc mồm, đột nhập chính là một căn phòng ngầm, bên trong hoàn toàn không có ánh sáng, đen thui một mảnh, ba huấn luyện viên đảm nhiệm phần tử khủng bố núp trong bóng tối, trong nháy mắt các đội viên xông tới, liền cầm súng bắn.


Mũ nồi cảm ứng trên đầu Thiệu, Thích bốc khói màu sắc, vững vàng mà "tử trận".
Tiêu Mục Đình hỏi: "Trước khi đột nhập, các cậu có suy tính tới tình huống bên trong không ánh sáng hay không?"
Các đội viên đều cúi đầu, Thiệu Phi qua vài giây mới trả lời: "Không có."


"Không có, rõ ràng trước khi thi hành nhiệm vụ, các cậu đối với mục tiêu thiếu hiểu biết, cũng không có tiến hành điều tr.a thích đáng." Tiêu Mục Đình nói: "Nếu như là thực chiến, đừng nói giải cứu con tin, loại bỏ chất nổ, chế phục kẻ địch, các cậu ngay cả tính mạng của mình cũng giữ không được."


Tiêu Mục Đình dừng một lát, hiển nhiên là cho mọi người thời gian suy nghĩ tiêu hóa, lại hỏi: "Nếu như đã biết bên trong là phòng ngầm, chúng ta nên làm thế nào?"
Thiệu Phi và Thích Nam Tự đồng thời đáp: "Mang theo đèn pin chiến thuật!"
Tiêu Mục Đình nhìn về phía hai người: "Cách mang thế nào?"


"Quấn vào trên súng!" Lại là trăm miệng một lời.


Đội viên còn lại cũng đồng ý cách làm mang theo đèn pin chiến thuật, nhưng đối với quấn vào đâu, còn có thanh âm bất đồng. Tiêu Mục Đình lần lượt hỏi, nhận được các loại đáp án "Quấn vào trên cánh tay", "Quấn vào trên mũ nồi". Anh không nói đúng, cũng không nói không đúng, chỉ để cho huấn luyện viên mang đèn pin chiến thuật tới, để cho mọi người dựa theo cách nghĩ của bọn họ cố định lại.


Lần này vẫn như cũ là Thiệu, Thích xung phong, tình huống không chỉ không tốt bằng lần trước, ngược lại càng thêm hỏng bét. Đèn pin chiến thuật bọn họ quấn vào trên súng quả thực là vì kẻ địch dựng mục tiêu rõ ràng, cửa vừa mở, đạn đã theo ánh sáng đèn pin chiến thuật bay tới, trong hành lang lại là một trận khói màu sắc tràn ngập.


Đồng nghĩa với, đội viên chủ trương đem đèn pin cột vào mũ nồi hoặc là trên cánh tay cũng "ch.ết" rất thảm.


Lúc này, mọi người đều không khỏi suy sụp. Trong thực chiến không phải mỗi căn phòng đều có ánh sáng, phòng ngầm như vậy nhất định tồn tại, thậm chí nhiều hơn phòng sáng. Nếu như gặp phải, rốt cuộc nên làm thế nào, mới có thể hoàn thành nhiệm vụ?


Tiêu Mục Đình hướng Thiệu Phi vẫy vẫy tay, Thiệu Phi lập tức đi lên trước. Tiêu Mục Đình ra hiệu cậu giơ súng lên, đích thân đem đèn pin chiến thuật trên nòng súng lấy xuống.


Các đội viên toàn bộ vây quanh, chỉ thấy Tiêu Mục Đình vẻn vẹn đem đèn pin xoay 90 độ, từ song song với nòng súng biến thành vuông góc với nòng súng.
Thích Nam Tự kinh ngạc nói: "Cái này......"


"Như vậy tiếp tục thử chút." Tiêu Mục Đình không có làm giải thích dư thừa, các đội viên thấy thế nháo nhào một lần nữa cố định đèn pin. Thiệu Phi nâng súng thử ngắm bắn, vài giây sau bỗng nhiên ý thức được tại sao phải quấn như thế.


Cậu mở to mắt, vội vàng mà nhìn Tiêu Mục Đình. Tiêu Mục Đình cười cười, vỗ nhẹ vai cậu, dặn dò: "Đợi lát nữa sau khi đi vào, dùng thính lực để bắn, hiểu chưa?"


Lời này người bên cạnh nghe không hiểu ra sao, nhưng Thiệu Phi nghe hiểu, ưỡn ngực ngẩng đầu, ý khí thiếu niên mười phần, cất cao giọng nói: "Rõ!"


Thích Nam Tự phá cửa mà vào, cùng Thiệu Phi giao xen đội hình xông vào. Ánh sáng đèn pin ở trong bóng tối chợt lóe, đạn theo ánh sáng bay ra, Thiệu Phi nghe tiếng giữ lấy cò súng, nhìn như loạn xạ, kì thực có 7 thành nắm chắc.


Ánh sáng đèn pin đan xem thành lưới rối loạn, lần này, ánh sáng lại không phải mục tiêu!
Tiếng súng dày đặc ở bên trong, phòng ngầm phun ra khói sắc màu, lúc ánh đèn sáng lớn, "Phần tử khủng bố" toàn bộ bị "đánh gục".


Tiêu Mục Đình để cho mọi người lui ra ngoài, lúc này mới hỏi: "Hiện tại biết tại sao phải quấn đèn pin chiến thuật lại chưa?"


Tham gia liên huấn cơ hồ đều là đội viên trẻ tuổi, lúc này bị chấn động tới không nhẹ, Tiêu Mục Đình vừa rồi làm chỉ là thay đổi hướng đèn pin, vậy mà đã làm ra tác dụng nghịch chuyển chiến cuộc.
Vẫn là Thiệu Phi dẫn đầu nói: "Rõ!"


"Ừ." Tiêu Mục Đình chậm chạp dạo bước, bắt đầu sơ lược giải thích: "Đèn pin và nòng súng vuông góc, lúc chúng ta đột nhập phòng ngầm, liền núp ở trong bóng tối bên cạnh ánh sáng.Trong lúc hỗn loạn, người ở bên trong đều theo ánh sáng nổ súng. Mọi người không cần đánh giá cao bọn họ, dưới tình huống đánh giáp lá cà, bọn họ không thể thoải mái hơn chúng ta. Lúc này chúng ta nhất định phải bình tĩnh, dùng thính giác phân biệt chỗ ở của đối phương, sau đó quyết đoán nổ súng."


Vừa nói anh xoay người, "Thiệu Phi và Thích Nam Tự làm được rất tốt. Lúc trước tôi đề xuất gặp phải phòng ngầm phải làm gì, mọi người đều nghĩ tới đèn pin chiến thuật. Công cụ đúng, nhưng cũng không phải là dùng để soi phần tử khủng bố ở chỗ nào. Ánh sáng sẽ bại lộ chúng ta, càng dễ dàng khiến cho chúng ta trở thành mục tiêu. Nhưng đổi lại mạch suy nghĩ, ánh sáng cũng có thể bảo vệ chúng ta, nhiễu loạn thị giác của phần tử khủng bố, giấu chúng ta vào trong bóng tối."


Buổi nói chuyện tiếp tục, mọi người đều phục. Đây không phải là phương pháp có thể ở trong huấn luyện nghĩ tới, tất nhiên đến từ chính thực chiến.


Thiệu Phi không khỏi nghĩ, có phải đã từng trải qua thương vong đau đớn, Tiêu Mục Đình mới có thể nghĩ tới đích phương pháp xử lí thoạt nhìn "đơn giản" như vậy?
_____________
Huhuuuu dịch chuyên ngành muốn nổ cmn não ="= lại còn là chuyên ngành quân sự TT_TT






Truyện liên quan