Chương 39

*Edit + Beta: Vịt*


Hành quân tiến vào ngày thứ 3, cường độ từng bước gia tăng. Tinh thần hưng phấn sau khi qua đi, mệt mỏi mà các chiến sĩ mấy ngày liên tiếp tích trữ cũng dần dần hiển lộ. Thiệu Phi trọng trách nặng, ban ngày không có có tinh lực suy nghĩ mình có phải đồng tính thật hay không, buổi tối nghỉ ngơi, mới một bên cảm thụ ngứa ở bắp đùi, một bên âm thầm tự vấn lương tâm.


Mày, đối với đội trường có ý đồ gì?
Chỗ đau được xử lý thích hợp, tốt lên rất nhanh, nhưng thỉnh thoảng vẫn là sẽ ngứa chút, vừa ngứa Thiệu Phi liền nhớ lại tình huống Tiêu Mục Đình ở trong lều bảo cậu tách chân ra.


Lớn như vậy, ngoại trừ nhập ngũ kiểm tr.a sức khỏe, vẫn chưa từng có ai chạm qua mệnh căn của cậu.
Kỳ thực Tiêu Mục Đình cũng không thật sự đụng phải, đùi và mệnh căn vẫn là có phân biệt. Đừng nói đụng vào, cậu một mực che trym, Tiêu Mục Đình e là nhìn cũng không nhìn thấy.


Nhiều nhất nhìn thấy chỗ không che...... Lông.
Nhưng cái này cũng rất xấu hổ!


Chỗ lông của Thiệu Phi không ít, lúc đi tắm còn khoe khoang với đồng đội "Có mùi vị nam tính", nhưng bị Tiêu Mục Đình nhìn thấy lại là một chuyện khác, luôn cảm thấy có lông sẽ bị ghét bỏ thô lỗ, không có lông sẽ bị ghét bỏ ẻo lả, dù thế nào cũng đều không đúng, lông tới lông lui, hơn nửa đêm ở trong túi ngủ ra sức giãy dụa, buồn bực ra một thân mồ hôi.


available on google playdownload on app store


Mà lông cũng không phải trọng điểm, trọng điểm là nghĩ đến Tiêu Mục Đình mà thủ ɖâʍ. Thiệu Phi cọ răng nghĩ, vấn đề này quá lớn, một lần còn có thể hiểu là vừa vặn, lần thứ 2 nói thế nào? Vừa vặn cái gì có thể gặp phải 2 lần, chỉ cách 1 ngày?


Ngủ không được, đầu óc đặc biệt thanh tỉnh, Thiệu Phi mười phút thở dài 1 cái, từ đầu năm lúc lần đầu đầu gặp Tiêu Mục Đình bắt đầu nhớ lại, nghĩ tới từng lén lút ở trên giường Tiêu Mục Đình lăn lộn, bỗng cảm thấy đỏ mặt tim đập. Khi đó còn rất ghét Tiêu Mục Đình, cảm thấy là tên hoàn khố không bản lĩnh, về phần tại sao muốn lăn lộn, ngược lại không nhớ được. Lại nghĩ tới sau đó, Tiêu Mục Đình uy nghiêm thì uy nghiêm, đối với cậu vẫn là khá chiếu cố, dạy cậu kỹ thuật bắn súng, còn tán gẫu chuyện trong nhà với cậu.


Tỉ mỉ nghĩ tới, trên người Tiêu Mục Đình có loại mùi vị giống như đã từng quen biết.


Lần đầu tiên lúc gặp mặt, Thiệu Phi đã cảm thấy gặp Tiêu Mục Đình ở đâu đó, nhưng trên thực tế, cậu căn bản không có cách nào gặp được sĩ quan cấp bậc như Tiêu Mục Đình. Ý niệm kia sau đó không lâu biến mất, bây giờ nghĩ đến, lại càng cảm thấy quen thuộc.


Tư thế nằm nghiêng biến thành tư thế nằm sấp, Thiệu Phi cào cào tóc, khẩn thiết mà nghĩ — kệ mẹ nó quen hay không, mấu chốt là mày sao lại cứng với đội trưởng? Còn nghĩ tới đội trưởng làm loại chuyện đó, thật sự bởi vì th, thích?
Cái này quá không bình thường.


Hai chữ "Yêu thích" lúc xuất hiện ở trong đầu, nhịp tim Thiệu Phi đều nhanh nửa nhịp, mặt lại giống như miếng thịt xào, Thiệu Phi hiếm thấy một đêm không cần làm nhiệm vụ, lại trắng đêm khó ngủ, buổi sáng lúc tập hợp đầu nặng như tưới chì.
Ngải Tâm lại tới trêu cậu: "Dì cả tới hả?"


"Biến sang 1 bên!" Cậu giơ tay đuổi Ngải Tâm: "Cha tôi còn không có, ở đâu ra dì?"
Người nói vô tâm, người nghe hữu ý. Thiệu Phi đối với cha không có ấn tượng, nhắc tới cũng không cảm thấy đau khổ. Tiêu Mục Đình đi ngang qua nghe thấy được, lại âm thầm thở dài.


Không cha không mẹ, sau đó lại không có anh trai, chịu ủy khuất nhõng nhẽo cũng không có chỗ ăn vạ.


Bên kia Thiệu Phi và Ngải Tâm lại nói mấy câu, hi hi ha ha động thủ, Tiêu Mục Đình mới phát giác mình gần đây mình để ý Thiệu Phi quá mức, cái gì cũng lo lắng, cái gì cũng đau lòng, kỳ thực đứa nhỏ tâm tư lớn rồi, căn bản không coi "Không cha không mẹ" là chuyện thương tâm, nhiều lắm là lúc nghĩ đến Thiệu Vũ khổ sở chút.


Tiêu Mục Đình tiêu sầu, thấy Thiệu Phi vừa lúc cùng Ngải Tâm truy đánh tới đây, cười vẫy vẫy tay. Đội trưởng Máy Bay một giây trước còn hung thần ác sát lập tức biến sắc mặt, đầu tiên là sửng sốt, sau đó vung khóe môi lên cười, không phản ứng Ngải Tâm nữa, nhanh chóng chạy tới gần: "Đuổi trưởng buổi sáng tốt lành!"


Nhóc con có quầng thâm mắt, tròng trắng mắt còn mang theo tia máu, tinh thần không thể nói tốt, dường như ban đêm ngủ không ngon.
Tiêu Mục Đình phát hiện mình cư nhiên lại đau lòng, chợt cảm thấy kinh ngạc, tính nói cái gì đó hóa giải, liền nói: "Vết thương trên đùi tốt chưa? Ban đêm còn khó chịu không?"


"A?" Tâm tư xấu xa của Thiệu Phi vừa bị Ngải Tâm đuổi đi lại quay trở lại, ánh mắt nhìn về phía Tiêu Mục Đình cũng nhiều hơn mấy phần nóng bỏng và tránh né.
Đội trưởng vẫn nhớ tới mình......
Bắp đùi
(Câu trước với câu sau nối theo tiếng Trung sẽ là "bắp đùi của mình")


Bộ dáng kia ở trong lòng mình là "Quyến rũ", nhìn ở trong mắt Tiêu Mục Đình lại thành "Tội nghiệp", "Muốn nói lại thôi".
Tiêu Mục Đình hỏi: "Vẫn không thoải mái?"
"Không không!" Thiệu Phi vội vàng phủ nhận: "Rất thoải mái!"


Nói xong quả muốn đánh mình một đấm, cái gì mà rất thoải mái, từ này sao có thể dùng loạn?


Tiêu Mục Đình hơi cau mày, cảm thấy Thiệu Phi có chút kỳ quái, giống như Felis silvestris catus (*) được nuôi lớn đột nhiên che giấu sự tình, một mình một mèo bỏ chạy, bắt về cũng không có gãi bụng nữa. Tiêu Mục Đình bị ý nghĩ này chọc cười, lúc hoàn hồn Thiệu Phi đã mở vô tuyến điện ra, tiếp nhận nhiệm vụ hôm nay.


((*) Felis silvestris catus: Là một phân họ của mèo)


Ngày thứ 4, Liệp Ưng được giao là nhiệm vụ phá tập kích 24 giờ, ban ngày chạy đường dài 80 km, ban đêm chỉ huy phát động tiến công đối với quân địch, bắt được mới có điểm, không bắt được thì 0 điểm. Nhiệm vụ này cực kỳ quan trọng, Thiệu Phi không dám qua loa, dẫn toàn đội sớm chạy tới nơi đóng quân, đêm xuống cùng đám người Trần Tuyết Phong lần sờ điều tr.a tình hình quân địch.


Tiêu Mục Đình làm đội trưởng dẫn đội, không thể trực tiếp tham dự hành động, chỉ có thể từ bên cạnh cung cấp đề xuất, giống như không tính là lực chiến đấu. 1 giờ sau Thiệu Phi trở lại, mang về mấy tin tức sắp xếp binh lực lẻ tẻ, Tiêu Mục Đình nhìn nhìn, trong lòng biết các đội viên bắt không được — cái này không liên quan gì đến năng lực, nhiệm vụ phá tập kích mỗi lần của tổng bộ đều khá biến thái, tôn chỉ chính là dạy tân binh làm người. Bất quá lời này Tiêu Mục Đình sẽ không nói, không thủ trưởng nào sẽ trước khi chiến đấu giội nước lã đội viên, cho dù thua, cũng phải do mọi người dốc toàn lực, tự mình lĩnh hội loại cảm giác thất bại.


Thiệu Phi đã võ trang đầy đủ, ngồi xổm trên mặt đất một bên vẽ kế hoạch lộ tuyến tiến công một bên giảng giải. Tiêu Mục Đình im lặng không lên tiếng mà nhìn, trong lòng không khỏi cảm khái, So với Thiệu Vũ, Thiệu Phi càng có thiên phú hơn, trải qua rèn luyện khoảng thời gian này, cái nhìn đại cục cũng dần dần hiện ra. Trong quân đội không thiếu chiến sĩ hiểu biết đại cục mãnh liệt, nhưng giống như Thiệu Phi lại không gặp nhiều. Bọn họ phần lớn trầm ổn, điệu thấp, ôn hòa, Thiệu Phi lại hoạt bát quá mức, ồn ào lên căn bản không thu lại được.


Khó nói đây là khuyết điểm hay là ưu điểm. Tiêu Mục Đình tiếp tục nghe Thiệu Phi an bài nhiệm vụ, chợt cùng tiểu đội trưởng bốn mắt nhìn nhau.
Thiệu Phi ngẩng đầu nhìn anh, nghiêm túc hỏi: "Đội trưởng, ngài xem tôi bố trí như vậy được không?"


Tiêu Mục Đình ngồi xổm xuống, từ trên mặt đất nhặt lên một cục đá: "Tôi đề nghị ở trên tuyến đường này sắp xếp tay súng bắn tỉa. Ngoài ra, từ hai bên bọc đánh khả thi hơn, nhất định phải chú ý tìm địa điểm bí mật, quân địch khả năng thả pháo sáng, nếu không tìm được chỗ tránh né, rất có thể mất đi lực chiến đấu.


Thiệu Phi nghe cẩn thận, sau đó lại thương lượng với mọi người một phen, nhìn ra được lòng tin mười phần.
Rạng sáng 1 giờ, chiến đấu khai hỏa. Cho đến 3 rưỡi, đám binh đắc ý cơ hồ bị toàn bộ tiêu diệt.


Kết cục này ở trong dự liệu của Tiêu Mục Đình, năm đó anh giống với các chiến hữu trẻ tuổi đều bị treo đánh như vậy, duy nhất ngoài ý muốn chính là quân địch lúc này duy nhất xử lý hai đơn vị bộ đội, một đơn vị là Liệp Ưng, một đơn vị khác là Trường Kiếm.


Thiệu Phi cũng là lẻn vào bộ chỉ huy mới biết được Trường Kiếm cũng ở đây, lúc đó Trường Kiếm tuyệt đại đội viên bộ đội đã "Tử trận", "Sống sót" chỉ có Thích Nam Tự và hai đội viên khác. Thiệu Phi có chút kinh ngạc, bởi vì hùng binh Thích Nam Tự lúc này không làm độc hành hiệp, thế nhưng cùng đồng đội làm thành phân đội binh du kích, còn nhiệt tình mời cậu cùng hành động.


Trải qua công đồn (*) 1 giờ trước, Liệp Ưng bên này cũng hao binh tổn tướng, Thiệu Phi không có phương pháp xử lý tốt hơn, dứt khoát mang theo chiến hữu còn lại cùng Trường Kiếm kết hợp một đội, do là lại chống giữ một đoạn thời gian, nhưng cuối cùng vẫn là ở kho đạn toàn quân tiêu diệt, trên đầu mọi người bốc khói sắc màu.


((*) công đồn: tiến đánh công sự kiên cố của địch)


Tuy nói thắng bại là chuyện thường nhà binh, nhưng lần này hai đội đều dưới tình huống chuẩn bị đầy đủ bị đánh thất bại thảm hại, nhiệm vụ vừa kết thúc, Thích Nam Tự liền khóc, đạn ném xuống đất, khóc đến đặc biệt ấm ức, đặc biệt không cam lòng.


Thiệu Phi vốn đang có chút mộng, đang định trở về hảo hảo sắp xếp mạch suy nghĩ một chút, hồi báo với Tiêu Mục Đình tình hình chiến đấu, tìm kiếm chỗ thiếu xót, để sau này thay đổi. Nhưng vừa nghe tiếng khóc của Thích Nam Tự, cảm giác mất mác nhất thời nổi lên, ngoài không cam lòng, còn cảm giác mình bị các huấn luyện viên đùa bỡn.


Tiêu Mục Đình lúc nhận được đề nghị của huấn luyện viên chạy tới, nhìn thấy chính là đôi mắt đỏ rừng rực của Thiệu Phi.
Đội trưởng Máy Bay sĩ diện, không giống như Thích Nam Tự nói khóc liền khóc, nhưng khá khó chịu, ngồi ở góc tường ôm súng, bên cạnh dựa vào Thích Nam Tự đang hu hu.


Huấn luyện viên đè thấp giọng nói: "Tiêu đội, công việc khơi thông tâm lý giao cho ngài."
Tiêu Mục Đình gật đầu: "Phạm Cường đâu?"
"Ở phòng khác." Huấn luyện viên nói: "Bên này việc này Phạm đội quản không được, Nghiêm đội lập tức tới ngay."


Lời còn chưa dứt, bên ngoài đã truyền đến tiếng vang của máy bay trực thăng, có lẽ là Nghiêm Sách đến.
Tiêu Mục Đình cười thở dài, đi tới bên cạnh Thiệu Phi, đá đá bắp chân cậu. Thiệu Phi ngẩng đầu lên, vẫn đề góc độ, mắt lộ ra càng lớn hơn bình thường.


Tiêu Mục Đình mềm lòng, ngồi xổm xuống: "Lòng tin bị đả kích?"
Thiệu Phi lắc đầu: "Không có."
Tiêu Mục Đình thầm nghĩ: Còn bướng bỉnh lắm. Đang muốn lên tiếng trấn an, Thích Nam Tự ở một bên khóc càng thêm lợi hại.


Thiệu Phi từ trong túi quần lấy ra một xấp giấy xếp chỉnh tề, toàn bộ ném tới trong ngực Thích Nam Tự: "Nắm cuối cùng rồi, Tiểu Thích anh kiềm chế chút, khóc nữa chỉ có thể dùng quần áo lau nước mũi thôi, chúng ta đây nhưng là quân trang."


Tiêu Mục Đình càng muốn cười, thằng nhóc rõ ràng bản thân cũng khó chịu, còn làm bộ an ủi người khác, quá khiến lòng người đau.
Lúc này, tiếng bước chân truyền đến, Nghiêm Sách quả thật tới.


Thích Nam Tự đừng khóc, dẹt miệng nhìn về phía cửa, lúc bị Nghiêm Sách dắt đi còn lôi kéo nói: "Anh, lần này em nghe chỉ huy, em không......"
"Ừ." Nghiêm Sách đáp một tiếng.
"Em nghe lời anh, lần này thật bại không phải bởi vì em."
"Vậy anh sẽ đuổi em về sao?"


Tiếp sau hai người còn nói gì đó, Tiêu Mục Đình và Thiệu Phi không nghe thấy nữa. Trong phòng cuối cùng an tĩnh lại, Tiêu Mục Đình ngồi ở bên cạnh Thiệu Phi, một lát sau ôm vai cậu nhẹ nhàng lắc lắc: "Trong lòng không thoải mái thì nói ra, không cần nén."


Thiệu Phi hồi lâu không có động tĩnh, Tiêu Mục Đình dứt khoát ở trên gáy cậu niết niết — cứ buồn như vậy không được, Liệp Ưng bị đả kích không phải một mình đội trưởng Máy Bay, các binh khác cũng cầm khơi thông.


Thiệu Phi bỗng nhiên thẳng eo, nhìn chằm chằm Tiêu Mục Đình 2 giây, nhu nhu mũi: "Đội trưởng ngài yên tâm, tôi chính là bị đả mộng, ngủ một giấc là tốt rồi."


Tiêu Mục Đình cũng không ngoài ý muốn, Thiệu Phi không giống với Thích Nam Tự, chợt nhìn đều hăng, nhưng tâm tính Thiệu Phi vững chắc hơn, nói ngủ một giấc là tốt, vậy chính là ngủ một giấc là tốt.


Bất quá làm anh có chút ngoài ý muốn chính là, Thiệu Phi kéo kéo ống tay áo anh, lại bổ sung: "Đội trưởng, tôi gần đây có chuyện nghĩ không ra, chờ tôi nghĩ thông suốt, ngài có thể ngồi bên cạnh tôi như hôm nay, nghe tôi nói không?"






Truyện liên quan