Chương 60

*Edit + Beta: Vịt*


Thành Đô trung tuần tháng 10, sau một trận mưa thu, trời liền lạnh xuống. Nhưng đối với chiến sĩ mới vừa từ cao nguyên miền tuyết trở về mà nói, thời tiết tuyệt đối không thể nói là lạnh. Tiêu Mục Đình cởi áo khoác ngoài quân sự xuống, sau khi tắm qua nước nóng, đổi đồ ngụy trang bẩn thành thường phục lục quân đã lâu không mặc, sửa sang lại một phen sau đó rời khỏi nhà khách.


Tư lệnh phó của chiến khu biết anh dẫn đội trở lại, muốn cùng anh gặp mặt.
Xã giao trở về đêm đã khuya, tầng lầu các đội viên ở yên lặng như tờ, hẳn đã ngủ sớm. Tiêu Mục Đình thả cước bộ cực kỳ nhẹ, đi tới trước phòng mình, lại thầm cảm thấy không đúng.
Bên trong có người.


Nhà khách cơ quan tuyệt đối không thể bị trộm, tay phải Tiêu Mục Đình đỡ ở trên tay cầm cửa, một lát sau giơ lên, ở trên cửa gõ 3 cái.
Tiêu Mục Đình lui về sau một bước, vừa hơi cảm thấy kinh ngạc, lại cảm thấy thật sự trong dự đoán.


Cửa mở ra, Thiệu Phi chỉ mặc một chiếc áo sơ mi, ống tay áo vén đến khuỷu tay, hai tay ướt đẫm, cẩn thận nhìn một cái, trên ngón tay còn dính chút bọt chưa kịp giội sạch.
Ánh mắt Tiêu Mục Đình trầm xuống, Thiệu Phi lập tức nói: "Đội trưởng, ngài về rồi."


Ngữ khí kia không vui mừng giống như trước đây, phảng phất nhiều hơn mấy phần suy nghĩ cặn kẽ, nhưng cũng không làm cho người ta cảm thấy xa lạ.
Tiêu Mục Đình gật đầu một cái, không hỏi cũng biết cậu đang làm gì.


available on google playdownload on app store


Hai tay Thiệu Phi hướng bên người vung một cái, lau nước và bọt trên quần áo, lại nói: "Đội trưởng, tôi đang giặt quần áo."


Tiêu Mục Đình vào nhà, hướng bên trong nhìn một cái, đồ ngụy trang mình thay ra quả nhiên không thấy, liền thở nhẹ ra một hơi, ánh mắt trầm trầm mà nhìn Thiệu Phi: "Cậu không cần giặt quần áo cho tôi."


Hồi đó để cho Thiệu Phi làm lính cần vụ là vì mài tính tình, hơn nửa năm trôi qua, Thiệu Phi đã sớm không cần dựa vào bị ép giặt quần áo mài tính tình, Tiêu Mục Đình cũng rất lâu không để cho cậu làm loại chuyện này. Cậu đi theo Tiêu Mục Đình, không những không giống tiểu binh chăm sóc thủ trưởng, ngược lại giống như kiêu binh được thủ trưởng che chở cưng chiều.


"Ngài để tôi giặt đi, bây giờ còn chưa về đại doanh, tôi vẫn là lính cần vụ của ngài." Thiệu Phi có chút kích động, giữa lúc nói không ngừng xắn tay áo cao hơn, giống như là cứ tái diễn động tác này liền có thể giảm bớt bất an trong lòng, "Ngài cái gì cũng không để cho tôi giặt, ngày mai sau khi trở về, ngài có phải sẽ nói với Lạc đội, nói......"


Thiệu Phi rũ khóe mắt xuống, không nhìn Tiêu Mục Đình nữa, "Nói ngài không cần tôi nữa?"
Lúc nói mấy chữ cuối cùng, thanh âm Thiệu Phi càng ngày càng nhỏ, sau đó lặng lẽ nhấc mí mắt, liếc Tiêu Mục Đình một cái.


Thần sắc Tiêu Mục Đình khẽ biến, không nghĩ tới khi anh nhìn thấu Thiệu Phi, Thiệu Phi cũng hiểu rõ tâm tư của anh, biết anh muốn đuổi mình đi, thế là mới vào lúc này, vội vàng chạy tới giặt quần áo.
Giống như giặt quần áo thì vẫn là lính cần vụ, thì vẫn có lý do ở bên cạnh anh.


Thiệu Phi là binh mũi nhọn lúc ở liên huấn tổng bộ vì Liệp Ưng cầm về huy chương "Binh Vương", cũng là chiến sĩ ưu tú ở thời điểm ngàn cân treo sợi tóc, liều mạng chặn đường phần tử khủng bố, một đứa nhỏ kiêu ngạo như vậy, lúc này ở trước mặt anh cúi đầu, dùng một loại phương thức gần như ấu trĩ cầu xin anh không nên đuổi mình đi.


Tiêu Mục Đình mím khóe môi, lại cảm nhận được tư vị đau lòng.
"Ngẩng đầu lên." Anh nhìn Thiệu Phi, trầm giọng ra lệnh: "Lính đặc chủng không được tùy tiện cúi đầu."
"Tôi không có tùy tiện!
Tôi chỉ là tìm không được biện pháp khác!


Thiệu Phi ngẩng đầu, ánh mắt khao khát khẩn thiết: "Đội trưởng, tôi muốn ở lại bên cạnh ngài, tôi còn rất nhiều thứ muốn theo ngài học tập. Ngài còn chưa dạy tôi nằm vùng như thế nào, ngài đã nói sẽ từ từ dạy tôi, ngài không thể nói mà không giữ chữ tín."


Nhìn ra được Thiệu Phi đang cố gắng khống chế tâm tình, nhưng nói tới phía sau vẫn là có chút sợ không lựa lời. Tiêu Mục Đình xoay người rót chén nước lạnh, muốn để cho cậu trước bình tĩnh chút, chén đã đưa qua, lại cầm trở lại, ở bên trong thêm chút nước nóng, mới một lần nữa đưa ra: "Quần áo còn chưa giặt xong đi? Trước tiên uống nước, đợt lát nữa xả bọt sạch sẽ, giặt xong treo lên ban công, trở lại chúng ta lại tán gẫu."


Ánh mắt Thiệu Phi sáng lên, vài hớp uống xong nước, bước nhanh tiến vào phòng vệ sinh, chỉ sợ chậm thêm một bước, Tiêu Mục Đình sẽ cầm chậu qua tự mình giặt.
Tiêu Mục Đình tựa vào trên mép bàn, bất đắc dĩ lắc lắc đầu.


Đây hiển nhiên là một khốn cục khó giải quyết, anh muốn để Thiệu Phi về Trung đội 2, Thiệu Phi hết lần này tới lần khác muốn lưu lại, còn đánh đòn phủ đầu, đem chuyện hứa hẹn trước kia để chiếu tướng anh. Anh thân là Thiếu tướng, đương nhiên không phải tướng mà một lính nhỏ muốn, là có thể chiếu. Thiệu Phi đang đánh cược, đánh cược anh không nhẫn tâm.


Tiêu Mục Đình hướng phòng vệ sinh liếc mắt nhìn, không khỏi cười khổ, đứa nhỏ này nếu nói đơn thuần, trong lòng kỳ thực cất giấu mấy phần tiểu tâm tư, nếu không cũng sẽ không có hành động vừa rồi, nhưng nếu nói có tâm cơ, đó cũng là nói linh tinh.


Không ai sẽ cho rằng hành động "Dâng chân tâm tới trước mắt" là có tâm cơ, Tiêu Mục Đình càng sẽ không.


Anh vốn phiền não nói thế nào với Thiệu Phi không cần đảm nhiện việc lính cần vụ của anh nữa, cũng sớm đã biết trước Thiệu Phi sẽ khổ sở, sẽ thất vọng. Trước khi Thiệu Phi đột nhiên chạy tới giặt quần áo, anh chính là không kiên định như vậy. Hiện tại Thiệu Phi tới, hướng anh cúi đầu, thái độ mềm như vậy, còn kém không nói "Cầu xin ngài", anh sao có thể tàn nhẫn hạ quyết tâm?


Chắc là chuyện giặt quần áo này cũng là Thiệu Phi suy nghĩ thật lâu mới nghĩ ra được. Tiêu Mục Đình biết, Thiệu Phi xác thực thông mình, ở trên tác chiến thiên phú cực cao, nhưng ở trên lấy lòng một người, Thiệu Phi đại đa số thời gian là ngốc. Nghĩ đến Thiệu Phi rất nhiều buổi tối vắt óc nghĩ nên làm thế nào, cuối cùng nghĩ đến chạy tới giặt quần áo, có lẽ cũng bởi vì có chủ ý mà cao hứng, vị trí ngực Tiêu Mục Đình liền mềm tới rối tinh rối mù.


Vừa rồi để Thiệu Phi đi tiếp tục giặt xong quần áo, Tiêu Mục Đình là muốn cho hai bên một thời gian bình tĩnh.
Thiệu Phi cần đè xuống phần kích động kia, anh cũng cần phải vậy.


Nhưng mà tới lúc Thiệu Phi treo xong đồ ngụy trang, lại lần nữa ở trên quần áo lau khô nước đi về phía anh, anh vẫn không thể nào để cho trái tim mềm nhũn một lần nữa cứng trở lại.


Nhưng Thiệu Phi dường như bình tĩnh không ít, lần này không cúi đầu nữa, mà là nghiêm túc nhìn mắt anh, ngữ khí vừa trịnh trọng, vừa mang theo mấy phần hết sức chân thành, "Đội trưởng, tôi có lời nói với ngài."


Tiêu Mục Đình ngồi ở trên ghế dựa, Thiệu Phi ngồi trên giường đối diện, khoảng cách không tính là gần, nhưng ở trong phạm vi thích hợp thẳng thắn trao đổi.


Cổ tay áo và vạt áo Thiệu Phi có mảng lớn vết nước, yên lặng sắp xếp lại suy nghĩ, cuối cùng mở miệng: "Đội trưởng, lời mà ngài lần trước nói với tôi, tôi đều nhớ. Ngài đối tốt với tôi, chăm sóc tôi, dạy tôi nhiều thứ như vậy, còn nói không hi vọng tôi bởi vì tính tình quá vội, mà thiệt ở trong chiến đấu tương lai — đây không phải là bởi vì ở trong mắt ngài, tôi có khác biệt gì với các binh khác, là bởi vì tôi là em trai của Thiệu Vũ, ngài có áy náy với anh ấy."


Tiêu Mục Đình bất động thanh sắc mà nghe, chú ý tới lúc Thiệu Phi đang đợi đáp án của mình, mới từ trong cổ họng phát ra một âm tiết: "Ừ."


"Ngài không thể tiếp nhận tâm ý của tôi, hoặc là nói không muốn, tạm thời không muốn tiếp nhận tâm ý của tôi." Thiệu Phi tiếp tục nói: "Ngài thậm chí lấy "Anh tôi hi sinh là trách nhiệm của ngài" làm lý do, muốn đẩy tôi ra."


Tiêu Mục Đình vặn lông mày, không biết Thiệu Phi trong thời gian hơn nửa tháng này, đã suy nghĩ nhiều như vậy, nghĩ tới sâu như vậy.


"Tôi cũng từng do dự, từng khó chịu. Tôi nghĩ, nếu như tôi sau khi biết hết thảy, còn dính ngài, tôi nên đối mặt với giao phó của anh tôi thế nào? Tôi có phải nên hận ngài hay không?" Thiệu Phi dừng một chút, "Nhưng tôi không làm được, tôi không thể nào hận ngài, ngay cả loại chuyện "rời xa ngài" dễ nghe hơn chút, tôi cũng không làm được. Chỉ cần có thể nhìn thấy ngài, tôi liền vui vẻ, không nhìn thấy, liền không vui vẻ."


Tiêu Mục Đình một tay đỡ lấy huyệt thái dương, tâm phòng bị đang dần dần tan rã — đoán chừng rất khó có người có thể ở trước tỏ tình thẳng thắn chân thành tha thiết mà thờ ơ.


"Sau đó tôi nghĩ sâu hơn chút, thử là ngài và anh trai tôi. Hai người đều là người tôi hiểu rõ, cho nên suy đoán của tôi hẳn sẽ không kém sự thật quá xa." Cho dù ngồi ở trên giường, vai lưng Thiệu Phi cũng rất ưỡng rất thẳng, phong thái quân nhân mười phần, "Là anh tôi cầu xin ngài để anh ấy làm nhiệm vụ, đúng không?"


Ánh mắt Tiêu Mục Đình thu chặt, suy nghĩ lại lần nữa trở lại năm đó.


"Lúc anh tôi rời nhà, tôi 11 tuổi, anh ấy ôm tôi, nói tương lai lúc về thăm nhà, mang theo giấy công trạng anh ấy lấy được cho tôi xem." Thanh âm Thiệu Phi thấp xuống, "Anh ấy nhất định muốn lập công, vì chính mình, cũng là vì tôi. Đội trưởng, ngài chỉ là thỏa mãn tâm nguyện của anh ấy mà thôi, bất kỳ Trung đội trưởng nào cùng tuổi ngài, tràn đầy nhiệt huyết giống ngài, đều sẽ làm quyết định giống ngài."


Tiêu Mục Đình nhắm mắt lại, đuôi mắt nhẹ nhàng run rẩy.
"Tôi trước kia tưởng tượng không ra anh tôi lúc hi sinh là dáng vẻ gì, cho tới ngày đó, ngày đó......" Thiệu Phi hai nắm đấm siết chặt, thanh âm run rẩy, "Cho tới ngày đó mắt thấy Từ Phi rời đi, thống khổ, tuyệt vọng như vậy."


"Nhưng anh tôi nhất định không oán ngài. Tới lúc nhắm mắt lại, anh ấy cũng nhất định không có oán ngài. Anh ấy sẽ tự trách, sẽ cảm thấy có lỗi với tôi và bà ngoại, nhưng anh ấy sẽ không oán ngài." Thiệu Phi nhìn về phía Tiêu Mục Đình, ánh mắt dị thường kiên định, "Cho nên tôi có tư cách gì, thay anh ấy hận ngài."


Lồng ngực Tiêu Mục Đình căng chặt, không nghĩ tới Thiệu Phi sẽ nói ra lời này.
Năm đó Thiệu Vũ nằm ở trong ngực của anh nuốt xuống một hơi cuối cùng, anh đương nhiên biết Thiệu Vũ là không oán anh, nhưng bởi vì lời như vậy từ trong miệng em trai Thiệu Vũ nói ra, loại xúc động này đánh thẳng vào tâm linh.


Thiệu Phi dừng lại chốc lát, ngực phập phồng, qua một hồi mới tiếp tục nói: "Đội trưởng, kể từ ngày nhìn thấy ngài ở trước mặt Từ Phi nâng cánh tay chào, nghi ngờ trong lòng tôi liền không có. Anh tôi sẽ không gặp được đội trưởng đáng đi theo hơn ngài, có thể trở thành binh của ngài, anh ấy nhất định không có từng hối hận."


Tiêu Mục Đình hít sâu một hơi, hốc mắt hơi nóng.


Thiệu Phi đứng lên, đi tới trước mặt Tiêu Mục Đình, ngồi xổm người xuống, ngẩng đầu nhìn Tiêu Mục Đình: "Đội trưởng, tôi từng thề với anh tôi, sau này nếu như tôi cũng nhập ngũ trở thành lính đặc chủng, may mắn gặp được người từng giúp tôi, tôi muốn bảo vệ hắn, báo đáp hắn. Ngài không biết, ngày đó lúc ngài thừa nhận chính là người giúp đỡ tôi 5 năm, tôi có bao kích động."


Tiêu Mục Đình kinh ngạc mà nhìn Thiệu Phi, rung động trong lòng giống như mầm xanh sau mưa xuân chui từ dưới đất lên.


"Đội trưởng, tôi thích ngài, tôi không muốn rời khỏi ngài." Thiệu Phi nói, chậm rãi cúi đầu, gối ở trên đầu gối Tiêu Mục Đình, thanh âm thấp hơn vừa nãy chút, "Tôi không còn anh trai nữa, ngài là người cứu tôi, dạy tôi, đối tốt với tôi, ngài đừng đuổi tôi đi được không? Tôi luyến tiếc ngài, tôi không muốn lại lần nữa mất đi nhà."


Tiêu Mục Đình giơ tay lên, muốn sờ tóc Thiệu Phi.
Nhưng hành động này quá mức ái muội, hai hàng lông mày anh nhíu chặt, bàn tay khó khăn dừng lại ở nơi cách đỉnh đầu Thiệu Phi vài centimet.


Có lẽ ngồi xổm không quá thoải mái, bắp chân Thiệu Phi giật giật, lại nói: "Đội trưởng, tôi biết ngài hiện tại vẫn không cách nào tiếp nhận tôi, nhưng tôi vẫn muốn cố gắng, muốn trở thành binh ngài thích nhất, cũng muốn trở thành người mà ngài thương nhất."


Tiêu Mục Đình nhìn thấy lỗ tai Thiệu Phi đỏ, đỏ ửng từ bên tai lan tràn đến đầu tai, nhanh chóng lan tới má và đuôi mắt.


"Đội trưởng, ngài cho tôi cơ hội này đi." Thiệu Phi ngẩng đầu, lúc đụng phải tay Tiêu Mục Đình sửng sốt, giương mắt nhìn lên, khóe môi đột nhiên cong lên ý cười, sau đó duỗi cổ, thuận thế ở trên tay Tiêu Mục Đình cọ cọ.
Giống như được Tiêu Mục Đình sờ đầu.


Cho dù là tâm địa sắt đá, lúc này cũng nên mềm hóa rồi. Tiêu Mục Đình vỗ vỗ vai Thiệu Phi, muốn kéo Thiệu Phi lên.
Thiệu Phi lại ngồi xổm không động đậy, ánh mắt vẫn như cũ nhiệt liệt, "Đội trưởng, ngài đáp ứng chứ?"


Rốt cục nói không ra lời cự tuyệt, Tiêu Mục Đình Tiêu Mục Đình trầm mặc một hồi lâu, gật gật đầu.
Hốc mắt Thiệu Phi đều đỏ, lại lần nữa đỡ trán trên đầu gối Tiêu Mục Đình, ấp úng nói: "Đội trưởng, tôi đối với ngài giở tâm cơ."
Tiêu Mục Đình đỡ vai cậu, nhất thời im lặng.


"Tôi lợi dụng không nhẫn tâm của ngài." Thiệu Phi nói: "Bởi vì tôi thật sự không nghĩ được cách khác, tôi thật sự thích ngài."


Tiêu Mục Đình kéo Thiệu Phi lên, một lời nói nặng cũng nói không ra miệng. Thiệu Phi tối nay cho anh quá nhiều ngoài ý muốn, cuối cùng thừa nhận giở tâm cơ tựa như một cọng rơm cuối cùng đè sập con lạc đà (*).
Anh cơ hồ phải vứt bỏ tất cả lý trí.


((*) đây là một câu ngụ ngôn của Ả Rập: Có một người chủ có một con lạc đà già, con lạc đà già này làm không biết mệt mỏi. Chủ nhân muốn xem xem con lạc đà này có thể cõng bao nhiêu hàng nữa, bèn chất rất nhiều hàng lên lưng nó, nhưng nó cũng không sụp đổ. Cuối cùng người chủ nghĩ có phải đãđến cực hạn rồi hay không, nhẹ nhàng lấy một cọng rơm đặt lên lưng nó, nó liền đổ sập xuống.)


____________
Công cuộc theo đuổi chồng của Máy Bay còn dài dài:(((((( Bà Hòa thích ngược thụ:(((((






Truyện liên quan