Chương 86
*Edit + Beta: Vịt*
Sau khi phân phó xong, Thiệu Phi cũng không đi tới phân đội chữa bệnh cùng với mấy phụ nữ trẻ em kia. Bọn họ đã trải qua kiểm tr.a soát người, không có mang theo bất kỳ công cụ gây thương tổn gì. Nhân viên y tế cùng mặc dù không thể đánh đồng với bộ binh tác chiến, nhưng dù gì cũng là quân nhân, phòng vệ căn bản không có vấn đề. Huống chi Lăng Yến đã dẫn người chạy tới, nếu quả thật xảy ra tình huống, cũng có thể ứng phó.
Chân chính làm cậu lo lắng chính là các dân thường không chịu rời đi, cùng với cứ điểm võ trang cách đó không xa.
Cứ điểm kia thủy chung phủ mây đen ở bầu trời doanh trại Trung Quốc, trước kia cậu cho rằng Tiêu Mục Đình không đặt cứ điểm nhìn ở trong mắt, khoảng thời gian này tham gia hội nghị cao tầng, mới biết được đội trưởng nói như vậy, chỉ là vì để cho cậu và các đội viên khác bớt lo. Những người phụ trách đối với cứ điểm một mực cực kỳ chú ý, thậm chí định ra phương án phá huỷ và đuổi xa, nhưng ngại về nguyên tắc "Không chủ động xuất kích" trong khi hành động của gìn giữ hòa bình, chậm chạp không có động thủ.
Lúc các lính đặc chủng mang theo súng trường bắn tỉa và ống phóng rocket vào vị trí, Thiệu Phi bò lên tháp nhìn xa, ở trong ống ngắm cẩn thận quan sát mặt các thường dân phía dưới.
Cậu rất muốn tin tưởng bọn họ, càng muốn tin tưởng cô nương người da đen hoạt bát kia, nhưng ở dưới tình thế trước mặt, ngoại trừ anh em trong doanh của mình, cậu ai cũng không thể tin.
Ống ngắm từ từ chuyển động, trên mỗi một khuôn mặt tựa hồ đều chứa cảm kích. Những người này cho dù không có được phép tiến vào nơi đóng quân, cũng không thấy tức giận, tự vui vẻ mà cao giọng ca hát, giẫm theo nhịp trống điển hình của châu Phi vặn vẹo thân thể.
Thiệu Phi mím chặt môi, ở trong đám người phát hiện hai người tựa hồ đã gặp ở chỗ nào đó.
Nghiêm khắc mà nói, trong phần lớn những người này cậu đều từng gặp — mấy ngày Tiêu Mục Đình ở tròng bệnh của phân đội chữa bệnh, cậu 24h trông chừng, chỉ cần là dân thường đoạn thời gian này tiếp nhận cứu chữa, cậu sau khi gặp qua đều nhớ.
Nhưng cảm giác mà hai người này cho cậu lại không giống như từng gặp ở phân đội chữa bệnh.
Đám người càng ngày càng sôi nổi, nhịp trống khi mãnh liệt khi nhẹ nhàng, Thiệu Phi nhìn một chút lính trinh sát và công binh gần cửa doanh, phát hiện bộ phận người trong bọn họ thế nhưng đã đi theo tiết tấu lắc lư đầu, chân cũng thỉnh thoảng ở trên mặt đất nhún một chút.
Thiệu Phi nheo mắt lại, tiếp tục nhìn lính đặc chủng trên trạm gác. Bọn họ và cậu, hoàn toàn không chịu ảnh hưởng của âm nhạc, như cũ chuyên chú theo dõi nhất cử nhất động của dân thường.
Huấn luyện đặc chủng có một mục đặc huấn lực chuyên chú, muốn trở thành đội viên chính thức của Liệp Ưng, nhất định phải thông qua khảo hạch này. Cho nên hiện tại các lính đặc chủng đối với những nhịp trống kia không phản ứng chút nào, mà lính trinh sát lại dần dần thả lỏng.
Thiệu Phi có chút bực, ở trong máy truyền tin quát lên: "Lực chú ý tập trung!"
Các lính trinh sát lúc này mới lấy lại tinh thần, nhưng cũng không lâu lắm, lại có người bắt đầu lắc lư đầu.
Thiệu Phi phải ra lệnh lính trinh sát tới phân đội chữa bệnh hỗ trợ, vị trí trống do lính đặc chủng bổ sung.
Mười lăm phút sau, phương hướng phân đội chữa bệnh truyền đến mấy tiếng súng.
Ánh mắt Thiệu Phi căng chặt, kéo máy truyền tin qua hô: "Lăng Yến!"
"Tôi có thể ứng phó." Thanh âm Lăng Yến trầm thấp, vừa dứt lời lại truyền tới mấy tiếng súng vang lên.
Thiệu Phi sợ trong thân thể những phụ nữ trẻ em kia có giấu bom — một chiêu này ở quốc gia chiến loạn nhìn mãi quen mắt, nhưng cẩn thận vừa nghĩ lại cảm thấy không thể nào, kiểm tr.a lúc trước tiến hành tới cực kỳ cẩn thận, đã sớm loại bỏ khả năng bọn họ là bom người.
"Yên tâm, không phải bom." Lăng Yến tựa hồ biết cậu đang lo lắng cái gì, nhưng không kịp giải thích: "Tôi xử lý xong liền tới đó."
Thiệu Phi hít sâu một hơi, trái tim cuồng loạn không dứt, vừa may mắn để cho Lăng Yến chạy tới đó, vừa ảo não để cho mấy phụ nữ trẻ em kia đi vào.
Vẫn là xử trí theo cảm tính, cậu nghĩ, nếu như hôm nay đứng ở chỗ này chính là đội trưởng, đội trưởng chắc một người cũng không để cho vào doanh.
Nhưng tự trách cũng không kéo cậu vào vòng xoáy, ngược lại làm cho tâm thần càng thêm bình tĩnh. Lúc ống ngắm lại lần nữa nhắm ngay đám người, thân thể cậu cứng đờ, đột nhiên nhớ tới hai người kia đã gặp ở đâu.
Đây không phải là dân thường chạy nạn gì, rõ ràng là phần tử võ trang ở trên tường rào cứ điểm!
"Đệt!" Thiệu Phi thầm mắng một tiếng, kéo bảo hiểm ra, họng súng nhắm ngay một người trong đó.
Một khi bọn họ có hành động, đạn sẽ lập tức bắn ra.
Phân đội chữa bệnh kéo dài tiếng súng truyền đến, dân thường ngoài doanh ắt phải cũng nghe thấy, nhưng bọn họ cũng không lộ ra nửa phần hoảng sợ, còn đang hát vang nhảy múa, mà nhịp trống cũng càng ngày càng dồn dập.
"Có vấn đề!" Trong máy truyền tin của Ngải Tâm nói: "Máy Bay, làm sao bây giờ?"
"Tiếp tục theo dõi, tạm thời không cần nổ súng." Thiệu Phi bình tĩnh nói: "Bên trong có người của cứ điểm."
"Hả?" Thanh âm Ngải Tâm nhất thời cao thêm mấy đề xi ben: "ĐM, sao chú biết?"
"Em nhận ra." Thiệu Phi nói: "Cho người lái chiến xa bộ binh ra, chuẩn bị đuổi đám người này. Chúng ta không thể đi trước nổ súng, nhưng uy hϊế͙p͙ cũng có thể."
Không lâu sau, 3 chiếc xe tải chống lửa đi đầu, 5 chiếc chiến xa bộ binh mang theo bụi mù nồng đậm chạy nhanh ra ngoài doanh, các dân thường bị ép lui về sau hơn 50m, một số người đột nhiên bắt đầu gây khó dễ, ném thức ăn cầm trong tay về phía chiến xa và xe chống lửa, giấu bên trong những đồ ăn kia, thậm chí có bình bốc cháy tự chế.
Bọn họ hừ hừ oa oa kêu to, nói tuy là thổ ngữ địa phương, nhưng trong đó có một câu cơ hồ tất cả chiến sĩ gìn giữ hòa bình đều có thể nghe hiểu — *Cút đi!*
Khóe môi Thiệu Phi câu lên cười lạnh, cậu chờ chính là lúc các dân thường gây khó dễ. Trong hỗn loạn, có người lấy ra súng lục giấu ở trên người, không có kết cấu gì mà bắn chiến xa, hai gã phần tử võ trang sớm đã bị Thiệu Phi ghim từ sau lưng lấy ra thuốc nổ TNT lớn như bàn tay.
Ngón trỏ Thiệu Phi áp ở trên cò súng, lúc bọn họ còn chưa kịp châm lửa, liên tục hai phát bắn tỉa, đoàng đoàng headshot.
Các dân thường kêu to lên, ngay cả lính đặc chủng cũng mông lung. Dựa theo quy định, quân nhân gìn giữ hòa bình lúc tiến hành đánh trả tự vệ không thể dùng tổn thương tính mạng đối phương làm mục đích, nhưng hai phát súng này của Thiệu Phi bắn tới quá chân thực, không thiên không vị từ giữa lông mày xuyên qua, cơ hồ có lộ ra hiềm nghĩ kỹ thuật bắn.
Trần Tuyết Phong ở trong máy truyền tin lo lắng mà la: "Máy Bay, con mẹ nó chú làm gì, muốn bị xử phạt?"
Thiệu Phi chỉ trả lời hai chữ: "Nên bắn."
Tình thế sau đó mất kiểm soát, phương hướng cứ điểm võ trang bay tới đạn hỏa tiễn, nhưng đều là bởi vì cự ly bắn ngắn, độ chuẩn kém, mà ở ngoài doanh nổ tung.
Nếu muốn bắn hỏa tiễn chế đơn sơ vào trong doanh, phần tử võ trang phải xuất kích, ở gần đó nhắm doanh trại Trung Quốc.
Đây chính là cơ hội Thiệu Phi chờ đợi.
Vừa rồi cậu bất chấp nguy hiểm bị xử phạt cũng muốn headshot hai tên phần tử võ trang kia, bởi vì chính là chọc giận cứ điểm, dẫn rắn ra khỏi hang. Một khi cứ điểm khởi xướng tiến công với doanh trại Trung Quốc, cậu liền có lý do đầy đủ để đánh trả, thậm chí nhất cử phá hủy nó, xóa cái họa lớn trong lòng này.
Võ trang phân liệt không giống với dân thường, quân nhân gìn giữ hòa bình không thể tổn hại tới tính mạng dân thường, nhưng không nói không thể đối với võ trang phân liệt ăn miếng trả miếng.
Lúc này, Lăng Yến xử lý xong sự cố bên phân đội chữa bệnh, đã chạy tới trên trạm gác, "Máy Bay."
"Xử lý xong rồi?"
"Đã toàn bộ khống chế được."
"Nhìn thấy phần tử võ trang phía trước không?"
"Ừ."
"Vậy chúng ta giúp Diệp doanh thu thập toàn bộ bọn chúng."
Tiếng súng và tiếng hỏa pháo trỗi lên, đạn hỏa tiễn mà phần tử võ trang ở gần đó bắn ra bị giữa không trung chặn lại, chiến xa của lính đặc chủng ầm ầm đi về phía trước, hai mắt tay súng bắn tỉa giống như chim ưng ghim lấy mi tâm bọn chúng.
Bắn nhau kéo dài hơn 20 phút, lúc Diệp Triêu và hai sĩ quan cao cấp khác từ tổng bộ gìn giữ hòa bình về gấp, náo động ngoài doanh đã triệt để lắng lại. Thiệu Phi dẫn người kiểm kê hiện trường, xác định bắn ch.ết 27 phần tử võ trang, bắt được 32 người, dân thường không một ai bị thương.
Nghe xong hồi báo, Diệp Triêu ở đầu vai cậu vỗ vỗ: "Làm không tệ."
Nhưng tâm tình cậu lại nhẹ nhàng không nổi. Vừa rồi đã từ chỗ Lăng Yến biết được, trong số phụ nữ trẻ em được thả vào có 7 người căn bản không phải thường dân, mà là "Vũ khí thân thể người" phần tử võ trang huấn luyện, trong đó bao gồm cả cô nương người da đen. Bọn chúng hành động phi thường nhanh nhẹn, phản ứng cực nhanh, mà quan trọng nhất chính là mang theo dịch kinh nguyệt, virus Kerui lan truyền trong nước bọt, hơn nữa thân mắc bệnh AIDS, mưu đồ dùng phương thức cắn bị thương nhân viên y tế nữ lan truyền virus.
Lúc nghe xong miêu tả của Lăng Yến, Thiệu Phi ngay cả hô hấp cũng có chút không thoải mái, Kerui là bệnh truyền nhiễm trí mạng trên đại lục châu Phi, độ nguy hại gần với Ebola, nếu không phải Lăng Yến xử lý kịp thời, cậu làm sao báo cáo với đội trưởng.
Thấy cậu vẻ mặt khẩn trương, tựa hồ còn chưa từ trong không khí gươm súng sẵn sàng vừa rồi bình tĩnh lại, Diệp Triêu lại nói: "Đi gọi cú điện thoại với Tiêu đội đi, tôi nghe nói hai ngày nay tình huống của Cẩm Trình hình như ổn định hơn chút."
Thiệu Phi cả kinh, "Thật sự?"
"Tôi cũng không rõ lắm." Diệp Triêu nói: "Tự cậu hỏi chút đi."
Lúc này Bắc Kinh đã là buổi tối, lúc thanh âm quen thuộc kia truyền đến, thần kinh căng thẳng đã lâu của Thiệu Phi rốt cục thả lỏng xuống.
Tiêu Mục Đình nói, tình huống của Cẩm Trình đúng là khá hơn chút, mặc dù vẫn ở trong phòng giám sát bệnh nặng, nhưng tính mạng đã dần dần ổn định.
"Trong doanh thế nào? Chờ Cẩm Trình triệt để thoát khỏi nguy hiểm tính mạng, anh liền lập tức trở về."
Thiệu Phi thở phào, muốn nói mọi chuyện đều tốt, nhưng lời mới ra khỏi miệng, đã bị Tiêu Mục Đình nghe ra manh mối.
"Gây họa?" Tiêu Mục Đình hỏi.
"Không có!" Tiếng Thiệu Phi cao lên, "Em không gây họa."
Tiêu Mục Đình tựa hồ đang nhẹ giọng thở dài, "Vậy nói với đội trưởng chút, hôm nay trải qua thế nào."
Thiệu Phi ấp a ấp úng, cà lăm hai câu phát hiện cho dù cách xa vạn dặm, vẫn là không cách nào nói dối với Tiêu Mục Đình, liền đem chuyện vừa phát sinh mười mươi tuôn ra, cuối cùng đàng hoàng thừa nhận sai lầm: "Em không nên để bọn họ đi vào, Diệp doanh bảo em mọi việc đứng dưới góc độ của ngài suy nghĩ vấn đề, ngài chắc chắn sẽ không làm như vậy."
"Anh sẽ." Tiêu Mục Đình nói.
"Huh?" Thiệu Phi hơi giật mình, "Không thể nào?"
"Làm sao sẽ không?" Tiêu Mục Đình cười: "Anh còn chưa máu lạnh tới mức kia đâu."
Ngón tay Thiệu Phi run lên một chút, "Đội trưởng, anh là đang an ủi em sao?"
"Không phải." Tiêu Mục Đình nói: "Là đang khen em."
Thiệu Phi đỏ mặt.
"Nếu như là anh, anh cũng sẽ để bọn họ đi vào. Bất cứ lúc nào, thiện lương và ý tốt cũng không nên bị cô phụ." Tiêu Mục Đình từ từ giải thích: "Nhưng anh giống em, cũng sẽ để cho người tỉ mỉ chú ý nhất cử nhất động của bọn họ, xuất hiện tình huống liền lập tức bắt lại. Doanh chúng ta có rất nhiều chiến sĩ thân thủ xuất chúng, mà em đã cho người làm kiểm tr.a soát người với bọn họ, xác định trên người bọn họ không giấu vũ khí. Ở nơi này dưới điều kiện tiên quyết, chiến sĩ của chúng ta không thể nào khống chế được bọn họ."
Thiệu Phi mím khóe môi, thấp giọng nói: "Vâng."
"Phải giữ vững cảnh giác, cũng không cần vứt bỏ thiện lương." Tiêu Mục Đình thanh tuyến ôn hòa: "Em đều làm được rồi."
Thiệu Phi gục ở mép bàn, dán nhiệt trên mặt lên mu bàn tay.
Tiêu Mục Đình lại nói: "Hơn nữa lúc đối phó với phần tử võ trang trong đám người, em cũng rất thông minh, biết trước tiên phái chiến xa ra để chọc giận dân thường, dụ dỗ bọ họ phát động công kích về phía chiến xa, em lại dùng hình thức "Tự vệ phản kích" nổ súng bắn ch.ết phần tử võ trang. Head shot là phương thức tốt nhất, bởi vì "ngộ thương" không đủ để chọc giận cứ điểm, chỉ có bắn kỹ năng khoa trương như headshot, mới có thể làm cho bọn chúng lập tức phản công. Kể từ đó, chúng ta thừa cơ lật đổ cứ điểm cũng hợp tình lý."
Thiệu Phi hơi mở miệng, lúc nghe Tiêu Mục Đình đem cậu gần như đùa giỡn lưu manh theo trật tự logic phân tích ra, trên mặt càng nóng, giống như bị kẹt nói: "Ờ, ta......"
"Em làm rất tốt." Tiêu Mục Đình nói: "Suy nghĩ tỉ mỉ, đáng khen ngợi."
Thiệu Phi cứng một lát, đột nhiên phát ra một tiếng "Áu".
Tiêu Mục Đình cười: "Nói tiếng người."
Thiệu Phi lầm bầm: "Đặc biệt muốn ngài sờ sờ đầu em."
Tiêu Mục Đình dừng một lát, ôn thanh nói: "Anh sẽ rất nhanh trở lại."