Chương 51-2
Trước kia Đường Vi Vi đã lén uống bia mấy lần, nhưng uống rất ít, cô cũng không biết tửu lượng của mình ở đâu, nhưng chắc chắn uống một chai sẽ không say.
Cô uống xong một chai, khi đang định lấy thêm chai nữa, cổ tay đã bị người ta tóm lấy.
Ấm áp và khô ráo, là xúc cảm quen thuộc.
"Cậu làm gì đấy!"
Đôi mắt thiếu niên thâm trầm như bóng đêm, giọng điệu cứng rắn: "Không được uống nữa."
Đường Vi Vi chớp mắt: "Tôi chỉ muốn thử xem tôi có thể uống được bao nhiêu thôi, khi nào thấy choáng tôi sẽ không uống nữa."
Hạ Xuyên không hề bị lay động: "Không được."
Giằng co một lúc, Đường Vi Vi đành thỏa hiệp: "Được rồi, lần sau lại thử."
Hạ Xuyên cụp mắt: "Lần sau nhất định là lúc phải có tôi ở đó."
"Tôi phát hiện ngài có tính chiếm hữu hơi mạnh đó." Tay anh còn đang túm lấy cổ tay cô, Đường Vi Vi giằng ra, mặt vô cảm nhìn anh: "Bây giờ cậu lấy thân phận gì quản tôi? Bạn cùng bàn? Hay anh trai?"
Hạ Xuyên buông lỏng tay, khóe miệng hơi cong lên: "Ba cậu."
"... Cút đi!"
Các quán ăn khuya luôn rất náo nhiệt, đến tận rạng sáng cũng có khách.
Nhưng hiển nhiên Đường Vi Vi không thể về trễ như vậy được. Hơn 10 giờ cô đã phải ra về, lúc đứng dậy, cô nghe thấy người đàn ông bàn bên cạnh đang khoác lác cái gì đó, gì mà X tổng, hạng mục mấy trăm vạn,...
Thậm chí cô còn nghe thấy "tập đoàn Hạ Thiên".
Cô quay đầu, che mặt lại cười: "Hạ thiếu gia, hình như người này đang hợp tác với công ty nhà cậu đó. Cậu thấy sao hả?"
"Đừng nhìn." Hạ Xuyên không thèm liếc người kia một cái, đi thẳng ra ngoài: "Tôi đưa cậu về."
Thấy anh không muốn nói về chủ đề này, Đường Vi Vi đứng tại chỗ nghĩ một lúc rồi mới nhấc chân chạy theo.
Thật ra cô đã lờ mờ đoán được chút gì đó, nhưng những chuyện này không thể trực tiếp hỏi Hạ Xuyên xác nhận được, chỉ có thể giấu trong lòng, chờ ngày nào đó anh chịu chủ động nói với cô.
Về đến nhà tắm rửa cho người bớt mùi bia xong, thay đồ ngủ, Đường Vi Vi chui vào trong chăn. Trong đầu cô bây giờ toàn hiện lên cảnh buổi chiều trong ngõ hẻm, Hạ Xuyên cụp mắt, tựa trán vào trán cô.
Tôi thích cậu.
Thích cậu....
Mấy chữ này giống như ma chú, không ngừng quanh quẩn bên tai cô, ngay cả giọng điệu cũng giống. Đường Vi Vi cảm thấy lỗ tai ngày càng nóng lên, nóng bỏng rẫy.
Cô không nhịn được đứng dậy, với tay đi lấy điều khiển từ xa trên tủ đầu giường, chỉnh điều hòa xuống nhiệt độ thấp nhất.
Không khí dần dần lạnh xuống.
Cô nhắm hai mắt lại hít thở sâu mấy hơi, sờ lỗ tai, lạnh rồi.
Tốt lắm.
Bật điều hòa cả đêm, hậu quả là ngày hôm sau tỉnh lại, Đường Vi Vi phát hiện đầu mình ong ong, chắc là bị cảm.
Vì không nghiêm trọng lắm nên cô cũng không đi khám, chỉ uống thuốc rồi thôi.
Ngày thi ngày càng tới gần, khoảng thời gian này cô đều bận rộn luyện đàn. Trong phòng âm nhạc, cây đàn dương cầm đặt bên cạnh khung cửa sổ, tuy không so được với cây Steinway trong nhà Hạ Xuyên nhưng như vậy cũng rất tốt.
Đường Vi Vi đặt hộp đàn xuống, đi qua mở hộp đàn, đầu ngón tay lướt qua những phím đàn đen trắng, đè xuống một nốt nhạc.
Là bản nhạc [Salut d"Amour] mà trước đó cô đã đến nhà Hạ Xuyên tập luyện với anh, anh cũng đừng đánh một bài khác.
Do chính mẹ anh sáng tác.
Là một giai điệu ấm áp vô cùng dịu dàng.
Đường Vi Vi dựa theo trí nhớ đánh một đoạn, khi còn đang đắm chìm trong hồi ức, ngoài cửa bất ngờ vang lên tiếng vỗ tay.
Đường Vi Vi ngẩng đầu, thấy Ngôn An đi tới từ lúc nào, anh ta đang đi về phía cô: "Hóa ra em cũng biết đánh đàn dương cầm."
Đường Vi Vi khiêm tốn nói: "Không am hiểu lắm, chỉ là cấp bậc nhập môn mà thôi."
Ngôn An cười, cụp mắt nhìn cây đàn dương cầm, chần chừ hỏi: "Bài vừa rồi em đánh....."
"Em đàn bừa thôi."
"Không, anh muốn nói cái khác." Ngôn An ngẩng mặt lên: "Anh cũng từng nghe bản nhạc này rồi."
Vì thế Đường Vi Vi mới biết hóa ra Ngôn An và Hạ Xuyên quen biết nhau, thậm chí hai người còn là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên.
"Vậy anh có thể...." Đường Vi Vi ngập ngừng, muốn hỏi lại thôi.
Ngôn An nhận ra cô đang muốn nói gì: "Em muốn hỏi vì sao bây giờ Hạ Xuyên lại sống một mình bên ngoài, tò mò về tình huống gia đình cậu ta đúng không?"
Đường Vi Vi gật nhẹ đầu.
"Thật ra anh cũng không biết tình huống cụ thể lắm, chỉ biết dì Vân Nhiên qua đời khi Hạ Xuyên còn bé, do tai nạn giao thông."
"Tai nạn ư?" Đường Vi Vi ngơ ngác như nhớ ra gì đó.
"Ừ." Ngôn An nói tiếp, "Nguyên nhân cụ thể có hơi phức tạp, có liên quan tới ba của Hạ Xuyên. Em biết mà, giới hào môn tương đối phức tạp."
Đường Vi Vi nhíu mày.
Ngôn An không nói tiếp, lại đẩy chiếc kính gọng vàng trên sống mũi, ngồi xuống trước cây đàn dương cầm, đàn lại bản nhạc vừa rồi Đường Vi Vi còn đang đánh dở.
"Anh không nhuần nhuyễn với bản nhạc này lắm, chắc là đàn không tốt. Chê cười rồi." Ngôn An cười nói, "Hạ Xuyên chắc đàn tốt hơn anh."
"Không có, không có."
Đường Vi Vi trả lời câu nói phía trước của anh ta, nghe thấy câu sau, cô nghiêm túc gật đầu: "Âm nhạc cần phải có tình cảm, dù sao cũng là do mẹ cậu ấy sáng tác, cậu ấy đương nhiên có thể hiểu được giá trị trong đó."