Chương 57
*Edit: Cẩm.*
Khoảng cách giữa hai người rất gần, thiếu niên khom người nhìn thẳng vào mắt cô, khuôn mặt tuấn mỹ gần trong gang tấc.
Làn da trắng trẻo, quầng thâm trên mắt rất rõ ràng.
Đường Vi Vi nhận ra điều này bèn giơ tay lên, đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm vào bọng mắt anh, không để ý tới lời trêu đùa kia mà cau mày hỏi: "Tối qua cậu ngủ lúc mấy giờ?"
Hạ Xuyên nắm tay cổ tay tinh tế của cô gái nhỏ, nhẹ nhàng uốn nắn: "Quên mất rồi, khoảng bốn năm giờ gì đó."
Đường Vi Vi nhíu mày càng chặt hơn, không vui nhếch môi: "Làm gì mà ngủ muộn vậy, không phải là sau khi đưa tôi về lại đi la cà ở đâu chứ? Là tới quán net chơi game hay là tới quán bar với các chị gái xinh đẹp?"
Hạ Xuyên đứng thẳng dậy, xoa đầu cô: "Đều không phải."
"Tôi không có hứng thú với mấy chị gái." Anh cười khẽ nói: "Tôi chỉ thích em gái nhỏ thôi."
Lúc nói chuyện, âm điệu của anh hơi cao lên, chắc là do vừa mới tỉnh ngủ nên có chút khàn.
Hai chữ "em gái" bị anh tận lực đè xuống thấp, âm cuối kéo dài, nghe vừa mờ ám vừa lưu luyến.
Bên tai là hơi nóng, cô gái nhỏ vội vàng nắm tóc, để mấy sợi tóc che đi cái tai đỏ lựng, giấu đi dáng vẻ thẹn thùng.
Hôm nay cô ra ngoài còn quên chưa rửa mặt, đương nhiên cũng chưa chải đầu, mái tóc dài lúc này còn đang rối bời, cô cảm thấy hình tượng của mình bây giờ không khác gì một bà điên.
"Ngay cả em gái nhỏ cũng không tha." Đường Vi Vi làm bộ không hiểu lời ám chỉ của anh, vẻ mặt vô cảm: "Cậu luyến đồng (yêu đương với trẻ con) hả, biến thái quá đấy."
"Nên chẳng phải tôi đang chờ cô bé ấy lớn lên sao."
Thiếu niên cong môi, vươn tay, ngón tay thon dài gẩy mấy sợi tóc mái trên trán cô ra, lòng bàn tay khẽ miết mi tâm của cô, nhắc nhở: "Sợ cô ấy chạy nên tôi còn đóng dấu nữa."
Câu nói này của anh đã gợi lên ký ức tối qua lúc anh hôn lên trán cô.
Cánh môi mềm mại, lành lạnh, mang theo mùi rượu như chuồn chuồn chạm vào nước, cô dường như có thể hồi tưởng lại cảm giác lúc ấy, ngứa ngáy tê dại.
Nhiệt độ nóng bỏng từ lỗ tai tràn ra khắp khuôn mặt, tốc độ bài tiết nước bọt trong miệng hình như cũng tăng nhanh hơn.
Đường Vi Vi nuốt một ngụm nước bọt, lại cắn môi, vô thức phản bác: "Vậy thì có tác dụng gì, cậu không để lại ký hiệu sâu, cô ấy cũng không chắc chắn sẽ thuộc về cậu."
Hạ Xuyên khẽ giương lông mày.
Đầu ngón tay phác theo sườn mặt tinh tế của thiếu nữ, từ từ lướt xuống, dừng lại ở chỗ cằm. Hạ Xuyên cong ngón tay, nâng mặt cô lên: "Cậu đang ám chỉ tôi điều gì thế?"
Đường Vi Vi: "....."
Không, cô không có, cô không phải.
Đúng là đêm hôm qua sau khi Hạ Xuyên đưa cô về đã không trực tiếp về thẳng nhà.
Anh dõi theo nhìn cô gái đi lên cầu thang, bóng lưng biến mất sau khúc ngoặt rồi đi ra ngoài. Gió đêm bên ngoài thổi mạnh, không khí hơi lạnh, gió thốc vào vạt áo, thổi đến căng phồng.
Trong bóng đêm yên tĩnh, thiếu niên ngẩng đầu ánh đèn cảm ứng hành lang đang sáng lên từng tầng, ánh mắt dừng lại ở tầng bốn.
Thật ra anh vẫn không yên tâm lắm.
Sợ cô sẽ bị mắng, sợ nhỡ đâu cô lại không vui chạy ra....
Mãi đến khi ánh đèn phụt tắt, cả tòa nhà chỉ còn một màu đen hòa lẫn với bóng đêm thì anh vẫn không đi.
Hạ Xuyên đi ra cửa tiểu khu mua bao thuốc, lấy một điếu ra ngậm trọng miệng, sờ xuống túi, trống không.
Lúc này anh mới đột ngột nhận ra, hình như đã lâu rồi anh không hút thuốc, ngay cả bật lửa là đồ vật bất ly thân của nam sinh anh cũng không mang theo.
Anh lại đi tới cửa hàng mua bật lửa, ngón tay cái chuyển động, một tiếng "tách" vang lên, ánh lửa hồng lung lay trong gió rồi phụt tắt.
Khói trắng bốc lên trong không khí, sau đó tản ra.
Hạ Xuyên cầm điếu thuốc, dùng ngón tay gõ tàn thuốc, hơi nheo mắt lại, cúi đầu nhìn màn hình điện thoại di động.
Khung chat chỉ có hai màu xám xanh, là giao diện của Wechat.
Góc trái trên cùng hiện lên dòng chữ [Đối phương đang gõ chữ] trong một thời gian rất dài, nhưng từ đầu đến cuối vẫn không có tin nhắn gửi đến. Hạ Xuyên rũ mắt, kiên nhẫn chờ đợi.
Mãi cho đến khi thuốc lá trong hộp hết hơn nửa, chân trời dần hiện lên màu trắng bạc.
Hạ Xuyên ngồi trên ghế dài, ngáp một cái, đứng dậy, đi về nhà.
Bình thường toàn nghe bọn Hạ Hành Chu nói chuyện phiếm, thỉnh thoảng cũng có nói đến chuyện ai đó làm bạn gái mất hứng, hoặc là vì theo đuổi bạn gái, để thể hiện tâm ý của bản thân mà đứng dưới tầng nhà cô gái nhà người ta chờ một đêm.
Hạ Xuyên vẫn luôn cảm thấy hành vi này rất ngu xuẩn.
Anh chưa từng nghĩ tới, bản thân sẽ có một ngày cũng làm chuyện ngu xuẩn này.
Hừm.....
Ngu cũng được.
Anh chỉ là đơn thuần cảm thấy, ngộ ngỡ cô gái nhỏ thật sự cần anh, muốn gặp anh thì anh có thể xuất hiện trước mặt cô trước, có lẽ sẽ giúp cô vui hơn.
Hôm nay Đường Vi Vi lại ở trong nhà Hạ Xuyên cho đến tối mới về, lúc về đến nhà, Vu Uyển Ngâm đã đi rồi.
Nhưng khi bà ngoại thấy cô về lại lôi kéo cô nói rất nhiều thứ, đại ý là khuyên cô đừng cãi nhau với mẹ, mẹ con bình tĩnh nói chuyện với nhau, giải quyết vấn đề trong hòa bình.
Đối diện với bà ngoại, đương nhiên là Đường Vi Vi ngoan ngoãn gật đầu đồng ý.
Nhưng mà trong thâm tâm cô biết rõ, e là chuyện lần này không dễ giải quyết như vậy.
Hai mẹ con quanh năm suốt tháng không gặp nhau được mấy lần, mỗi lần gọi điện thoại cũng phải giành giật từng giây.
Luôn cho cô hi vọng, rồi lại làm cô thất vọng.
Đường Vi Vi luôn nghe lời hiểu chuyện, trưởng thành hơn các bạn cùng trang lứa, cô cũng hiểu nỗi khổ của Vu Uyển Ngâm. Nhưng muốn nói cô hoàn toàn không trách bà ấy thì không thể nào.
Cô trưởng thành sớm, nhưng trên thực tế cũng chỉ là một cô gái mới vừa tròn mười sáu tuổi mà thôi.
Mười sáu tuổi, là độ tuổi tươi đẹp của thanh xuân, là tuổi niên hoa.
Là độ tuổi thích gì làm nấy, thời kỳ phản nghịch.
Lúc này cô không hiểu giá trị của đồng tiền, không hiểu những chi tiêu rườm rà trong cuộc sống, không hiểu một trận bệnh sẽ tốt bao nhiêu tiền viện phí, cũng không hiểu những ganh đua trong xã hội.
Cô chỉ biết, chỉ là cô muốn mẹ tạm thời buông bỏ công việc, dành thời gian nhiều hơn cho cô mà thôi.
Sao khó quá vậy?
......
Nghỉ hè xong sẽ phải kiểm tra, giáo viên giao rất nhiều bài tập, Đường Vi Vi buồn bực ở trong nhà ba ngày, giải quyết hết đống bài tập còn tồn đọng.
Đặt bút xuống, cô xoa cổ tay đau ê ẩm.
Cô cầm điện thoại lên xem, thấy Nghê Nguyệt nhắn tin hỏi cô có muốn ra ngoài chơi không, các bạn trong lớp rủ nhau đi chơi công viên nước, chính là công viên nước mới mở ở Hi thành.
Công viên nước à.....
Đường Vi Vi trông thấy ba chữ này, đôi lông mi dài cụp xuống, nhìn qua có vẻ không hứng thú lắm.
Vốn cô rất muốn đi đến đó, nhưng bây giờ bỗng nhiên thấy không có sức nên từ chối.
Nhưng cuối cùng vẫn không thắng nổi Nghê Nguyệt quấy rầy đòi hỏi, cô bất đắc dĩ phải đồng ý.
Nghê Nguyệt lại bắt đầu nhắn trong nhóm lớp hỏi có ai đi nữa không, tag tất cả thành viên vào. Có mấy người nói nóng quá không muốn đi đâu, cũng có mấy người muốn đi.
[Nặc Nặc bảo bối: Ấy ấy, tôi hỏi cái, tôi có thể mang bạn gái đi cùng không?]
[King: Cmn mày còn là người sao Mày muốn hẹn hò thì tự đi riêng với Nặc Nặc bảo bối nhà mày đu, đừng đi chung bớp lớp, bọn tao không có hứng thú với cơm chó!]
[Thiên Thượng Nguyệt: +1 ]
.....
Phía sau là một hàng +1+2+3, Đường Vi Vi lướt qua, vậy mà trông thấy Hạ Xuyên cũng đặc biệt phối hợp nhắn "+9", nhưng rồi nhanh chóng ngập trong đống tin nhắn.
Có người tinh mắt giống như cô phát hiện ra: [@Anh Xuyên sao vậy anh Xuyên, có muốn đi không? Cho mọi người xem cơ bụng của anh đi nào. (Cười xấu xa)]
Hạ Xuyên trả lời rất lạnh lùng vô tình: [Không đi, cút.]
[Nặc Nặc bảo bối: Anh tính xem đã bao lâu rồi anh không đi chơi cùng các anh em hả. Anh Xuyên, anh làm vậy là không được, không đi thật sao?]
[Xuyên: Nhàm chán, không có hứng. ]
[Thiên Thượng Nguyệt: Tớ vừa hỏi Vi Vi, cậu ấy cũng đi đó ⊙﹏⊙ ]
Một giây sau ——
[Xuyên đã thu hồi tin nhắn]*2*
[Xuyên: Khi nào đi?]
[Nặc Nặc bảo bối: Anh nói không có hứng thú cơ mà]
[Xuyên: Nhắn nhầm. Đúng lúc đang chán, đi chơi cũng không tệ]
Những người khác: [......]
Tiêu chuẩn kép của ngài quá rõ ràng, cho rằng chúng tôi mù hay ngốc vậy