Chương 24: Toàn bộ thế giới đều khác rồi!
Edit: Đại Gia
Beta: Cà ri
"Được, em nói không tìm thì sẽ không tìm nữa."
Phó Thành giơ tay vuốt thẳng lông mày đang nhăn nhó của cô, sau đó tắt điện thoại đi rồi nhét vào túi, thật ra anh vừa mới liên lạc với chủ topic.
Hôm qua ở trong diễn đàn nói chuyện một hồi, hai người liền trao đổi số điện thoại, đã hẹn sẽ gặp mặt trong một quán trà ở trung tâm thành phố, người nọ tự xưng là Hào Vi chân nguyên, nhưng có thể gọi ông ta là chân nguyên đạo trưởng, gọi thế này rất giống xưng hô trong phim tiên hiệp, rất không đáng tin.
Nhưng nếu đã giao hẹn, Phó Thành lại muốn đi gặp một lần, nói không chừng thật sự có thể mở âm dương nhãn, huống chi địa điểm gặp là do anh quyết định, quán trà ở trung tâm thành phố, nhiều người qua lại, không sợ gặp chuyện gì.
"Bác sĩ Phó, em nói đùa thôi anh cũng tin à?"
Nghe Phó Thành đảm bảo xong, Tần Thất Bảo cũng khá yên tâm, lôi kéo tay anh, nghiêng đầu nhìn anh.
"Em nói gì anh cũng tin, anh biết em rất sợ quỷ, em không muốn nhìn thấy chúng nó, nếu không thể tiêu diệt được, vậy thì cách tốt nhất là để anh ở bên cạnh em."
Anh nắm chặt tay cô, bao phủ toàn bộ bàn tay nhỏ mềm của cô trong lòng bàn tay mình, truyền hơi ấm cho cô.
"Không sao đâu, hiện tại anh ở bên cạnh em là được rồi." Tần Thất Bảo ngước mặt lên, khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra nụ cười rực rỡ.
Nếu không có bác sĩ Phó, thì ba tháng trước cô đã ngã từ tầng ba xuống mất mạng rồi, nữ quỷ áo trắng luôn truy đuổi cô, một mực muốn giết cô, cũng may cô gặp được bác sĩ Phó mạng sống nhỏ này mới giữ được.
Sau này, lại một lần nữa, suýt chút nữa bị bóp ch.ết, cũng là bác sĩ Phó tới kịp lúc cứu cô, anh giống như chiếc ô, mỗi lần có nguy hiểm liền mở ra.
"Nữ quỷ làm em bị thương lần trước, còn xuất hiện không?" Hai người giống như tâm linh tương thông, vừa rồi Tần Thất Bảo mới nghĩ tới chuyện của nữ quỷ áo trắng, lúc này Phó Thành liền hỏi.
"Không gặp nữa, nhưng ngược lại em nhìn thấy con quỷ đi bên cạnh nó hai lần, có lẽ nó chưa rời đi đâu." Tần Thất Bảo nói.
"Vậy chẳng phải rất nguy hiểm sao? Buổi tối nếu nữ quỷ kia muốn tổn thương em, Tiểu Vũ có đối phó nổi không?"
Phó Thành nghe vậy lập tức lo lắng hỏi, nữ quỷ kia thật là lâu lâu lại đột ngột xuất hiện hù dọa người ta một phen, khiến người ta khó lòng phòng bị, anh không tưởng tượng được nếu Tần Thất Bảo thật sự xảy ra chuyện, chính mình phải làm sao đây.
"Lần trước nó bị kim quang trên người anh làm bị thương nghiêm trọng, có lẽ trong thời gian ngắn sẽ không xuất hiện đâu, cho dù xuất hiện, Tiểu Vũ cũng đối phó được, bây giờ em còn có hai anh linh bên cạnh nữa."
Từ khi ở Tây Sơn trở về, tiểu anh linh không rời đi, hình như bởi vì Tiểu Vũ nói với chúng khi cô khôi phục trí nhớ sẽ giúp chúng nó đầu thai, vì thế liền ở lại, ngày thường chúng nó đi dạo trong chỗ tối khu nội trú, buổi tối đợi ngay cửa để hấp thu âm khí, hai ngày sau cũng có chút năng lượng.
"Như vậy cũng không được, ác quỷ này nhất định phải tìm cơ hội diệt trừ, nếu không đợi nó hồi phục lại đến hại em, tới lúc đó Tiểu Vũ cũng không ngăn được." Sắc mặt Phó Thành khẽ trầm xuống, âm thầm hạ quyết định nói.
Nếu kim quang trên mình lợi hại như thế, vậy thì nghĩ biện pháp dụ nữ quỷ kia đến để diệt trừ, tai họa ngầm lớn như vậy ở bên cạnh Thất Bảo, anh không yên tâm.
"Nếu em khôi phục trí nhớ thì thật tốt, Tiểu Vũ nói em là thiên sư, là loại đạo sĩ cấp bậc cao nhất đáy!"
Thiếu nữ quơ nắm tay, cắn răng ra vẻ hung dữ, "Em sẽ bắt tụi nó treo lên đánh, đánh cho hồn bay phách tán! Ai bảo chúng nó dám ăn hϊế͙p͙ em chứ!"
Tiểu Vũ và hai anh linh đứng ngay cửa nghe thấy, không hẹn mà cùng nhau đều run rẩy, chúng nó cũng từng dọa Tần thiên sư, nếu đợi chị ấy khôi phục trí nhớ, có khi nào cũng bắt chúng nó treo lên đánh không...?!
Tần Thất Bảo không biết ba đứa "Em trai" ngoài cửa bị cô dọa cho sợ run cả người, tiếp tục ngồi trong phòng suy đoán trước kia bản thân lợi hại cỡ nào, hơn nữa còn kể cho anh nghe về giấc mơ của mình, vô cùng hào hứng đợi chờ tương lai.
Phó Thành im lặng đứng một bên lắng nghe, trong lòng càng nôn nóng muốn mở âm dương nhãn, anh không cần học đạo thuật, chỉ cần có thể nhìn thấy, là có thể ngăn chặn giúp Thất Bảo.
*
Buổi chiều 5 giờ rưỡi, Phó Thành tan ca liền lái xe đi tới quán trà, quán trà ở số 419 đường Sơn Âm, giáp giao giữa khu Phú Hải và khu Bạch Vân, thuộc về trung tâm thành phố, bên cạnh còn có công viên và cửa hàng, có vẻ náo nhiệt.
Anh hẹn với Chân nguyên đạo trưởng lúc 6 giờ rưỡi, lái xe hơn hai mươi phút, đến nơi thì thời gian còn dài, liền ngồi trong phòng bao đợi.
"Cậu là Tần Thành?"
Đợi khoảng chừng hơn mười phút, Chân nguyên đạo trưởng kia tới, nghe thấy tiếng cửa mở, Phó Thành liền đứng dậy, khách sáo chào hỏi ông ta.
Giống nhau, Phó Thành không nói tên thật cho đối phương, hai người chỉ quen biết qua một topic diễn đàn, dưới tình huống gần như xa lạ lại hẹn gặp mặt, vậy chỉ cần giống như Chân nguyên nói cho một cái tên để gọi, có một số thông tin nên giữ lại.
"Tần Thành, cậu xác định chỉ cần mở âm dương nhãn?"
Chân nguyên đạo trưởng nhìn có vẻ rất lớn tuổi, tóc xám trắng, trên mặt tràn đầy nếp nhăn, nhưng ngược lại nói chuyện rất nhiệt tình, mười phần trung thực.
"Đúng vậy, tôi chỉ muốn mở âm dương nhãn, tôi có việc cần dùng." Phó Thành gật đầu.
"Nhưng mà cậu có biết hay không, mở thiên nhãn, cậu chẳng khác gì trở thành nửa người âm, ma quỷ xung quanh sẽ chú ý đến cậu, không có cách bảo vệ chính mình, chắc chắn không sống quá ba tháng." Chân nguyên đạo trưởng nghiêm túc nói.
"Không sống quá ba tháng? Ngay cả dùng bùa hộ thân cũng vô dụng sao?" Phó Thành nghe vậy nhíu mày nói.
Cũng không phải anh lo lắng cho bản thân, anh có kim quang, không những có thể hộ thân còn có khả năng đuổi tà ma, người anh lo là Thất Bảo, nếu vị đạo trưởng này nói sự thật, chẳng phải Thất Bảo đang gặp nguy hiểm sao?
Phó Thành chưa từng hỏi cô từ khi nào thì thấy quỷ, đã quá ba tháng hay chưa, nhưng theo anh biết, bảo vệ mạng Tần Thất Bảo, có anh và Tiểu Vũ.
"Cho dù bùa hộ mệnh tốt cũng không thể ngăn quỷ tấn công quá ba lần, trừ khi cậu để rất nhiều trên người, cho dù như vậy, càng hấp dẫn quỷ hơn, nhân khí cũng từ từ suy giảm, thời gian khoảng chừng ba tháng, sẽ ch.ết."
Sắc mặt ông ta nghiêm trọng, lời này ông ta không nói xạo, người bình thường mở âm dương nhãn quả thực sẽ ch.ết, trừ khi có chân nhân đạo sĩ che chở bên cạnh, hoặc là bản thân có cách bảo toàn mạng sống đặc biệt.
"Cho nên tôi đề nghị cậu đi theo tôi, trước hết mở âm dương nhãn cho cậu đã, rồi mới bái tôi làm thầy, học đạo thuật, có thể tự mình bảo vệ bản thân, còn có tôi che chở cho cậu."
"Còn cách nào khác hay không?" Trong lòng Phó Thành nhớ về Tần Thất Bảo, tiếp tục hỏi.
Sắc mặt ông ta cứng ngắc lắc đầu, yên lặng nhìn thanh niên trước mặt, "Cậu thực sự không muốn bái sư rồi học cái khác sao? Qủa là người trẻ tuổi không chịu khổ được."
"Tôi không sợ khổ, có điều tôi có nỗi khổ trong lòng." Phó Thành ra vẻ bất đắc dĩ, "Chân nguyên đạo trưởng, mở âm dương nhãn hết bao nhiêu ông cứ nói, tôi nhất định phải mở âm dương nhãn."
"Ngay cả ch.ết cũng không sợ?" Ông ta giật mình nói.
"Không sợ." Ánh mắt Phó Thành kiên định, ánh mắt có chút mờ ảo, thật sự giống như có nỗi khổ không nói được.
"Vậy thì thế này đi, tôi mở giúp cậu, tiền thì tôi không cần, tôi chỉ cần cậu giúp tôi một việc..." Ông ta trầm mặc một hồi, mở miệng nói.
"Được, không thành vấn đề." Phó Thành nghe chân nguyên đạo trưởng nói xong, suy nghĩ một chút liền đồng ý.
Chân nguyên đạo trưởng nói sư đệ ông ta mới mất không lâu trước đây, hai ngày nữa sư điệt ông ta tới Yên Kinh, muốn Phó Thành tự mình đi lấy di vật của sư đệ từ sư điệt, trong đó có một pháp khí gọi là "Phượng Vĩ", muốn anh đưa tới tiệm quan tài ở Tây Giao, còn lại gửi đến Lăng Vân thị.
Tại sao sư điệt đó đến lại không tự mình đi đưa đồ, Chân nguyên đạo trưởng không giải thích, nói sư điệt sắp ra nước ngoài, chẳng qua Yên Kinh có sân bay quốc tế, đến đây giao đồ còn người thì xuất ngoại.
"Bản thân tôi không ở đây lâu được, tối nay phải quay về Lăng Vân thị, nếu không sẽ không phiền cậu đi chuyến này." Chân nguyên đạo trưởng nói.
"Đạo trưởng thực sự không cần thù lao khác sao? Chỉ muốn tôi giao đồ?" Phó Thành nghi ngờ hỏi thêm.
Thiên hạ này còn có người tốt như vậy? Chạy từ thành phố khác đến giúp anh mở âm dương nhãn, sau đó lại chạy về, một phân tiền cũng không cần
"Tôi vốn định đến để nhận đồ đệ, tuổi tôi lớn thế này, nhưng không có ai kế thừa y bát, khó tránh khỏi có chút nóng ruột." Chân nguyên đạo trưởng tự cười giễu chính mình.
"Về phần mở âm dương nhãn, trước tiên để tôi chuẩn bị đồ, mở âm dương nhãn rất đơn giản không tốn sức lực gì, nếu cậu đã không sợ ch.ết, tôi liền mở giúp cậu, cậu giúp tôi việc kia là được rồi."
"Vậy thì cảm ơn, hi vọng đạo trưởng sớm ngày tìm thấy đồ đệ hợp ý." Phó Thành nói.
...
Vì thế sau khi ăn cơm, Chân nguyên đạo trưởng liền ở trong phòng bao thực hiện.
Trước tiên ông ta dùng bút chu sa vẽ một đồ án trên trán Phó Thành, sau đó lấy lá bùa màu vàng ra, vẽ chồng chất lên, ném vào bát không, bùa vừa chạm vào bát liền tự bốc cháy, cuối cùng hóa thành bột phấn màu đen.
"Uống hết cái này đi." Chân nguyên đạo trưởng đổ nước vào trong bát, rồi bưng lên bảo Phó Thành uống hết.
Phó Thành cầm cái bát có chút do dự, Chân nguyên đạo trưởng đổ thêm ít nước vào, ông ta uống phân nửa, nửa còn lại đưa cho anh.
"Thật xin lỗi." Phó Thành xấu hổ cười cười, sau đó uống một hơi hết sạch.
Cái bát này anh lấy ở dưới lầu, nước cũng là tự mình mua, hai thứ này chắc chắn không có vấn đề, mà nước phép này, bản thân Chân nguyên đạo trưởng cũng uống, vậy thì chắc hẳn không có vấn đề.
"Không sao, ra ngoài biết cảnh giác một chút là chuyện tốt."
Chân nguyên đạo trưởng cười một tiếng, sau đó lấy tay ấn vào giữa trán Phó Thành, nhắm mắt niệm cái gì đó. Ngay lập tức đồ án sáng lên, trước mắt giống như có ánh sáng, chiếu vào khiến Phó Thành không chịu được phải nhắm chặt mắt, lần thứ hai mở mắt ra, toàn bộ thế giới đều thay đổi rồi!
"Tốt, âm dương nhãn đã mở, nếu cậu muốn đổi ý thì đến tìm tôi."
Chân nguyên đạo trưởng thu dọn bút chu sa lại, điềm đạm liếc Phó Thành một cái, sau đó xách đồ đi ra ngoài, chẳng qua Phó Thành không phát hiện, ngay khoảnh khắc ông ta ra ngoài cửa, vẻ mặt tươi cười hòa nhã không còn chút nào, chỉ thấy khuôn mặt thâm độc.