Chương 44: Trâm cài chết người

Edit: Đại Gia
"Cái hộp gỗ này là con trai dì tặng cho vợ nó hôm sinh nhật."
Đặng Nhàn Mỹ mở hộp ra, lộ ra cây trâm bên trong, cây trâm này cực kì tinh xảo, có chút cũ, giống như là đồ cổ.


"Dì Đặng, có lẽ cây trâm này từng là hung khí giết người, ở trên mặt dính huyết khí và âm khí, lại bởi vì lâu đời nên dễ dàng thu hút quỷ hồn, con trai của dì lấy vật này ở đâu?" Tần Thất Bảo hỏi.


"Này, cây trâm này từng dùng để giết người?!" Đặng Nhàn Mỹ nghe vậy tay chân lập tức run rẩy, hộp gỗ liền rơi xuống đất, cây trâm kia bị rớt ra ngoài.
"Đúng vậy, khả năng không chỉ một người, lệ khí của chủ nhân trước đó cũng rất nặng, mặt trên dính không ít."


Tần Thất Bảo cúi người nhặt hộp gỗ lên, bỏ cây trâm kia vào trong hộp, tỉ mỉ quan sát, người khác không nhìn thấy, nhưng cô đã mở thiên nhãn nên thấy cực kì rõ ràng, khí đen ô uế trên cây trâm đã che hết màu sắc vốn có của nó, ánh sáng như vậy khiến người ta thấy không thoải mái.


"Dì không biết con dì mua ở đâu, chỉ biết con dâu cực kì thích trang phục cổ, còn đặc biệt mua các trang sức vòng tay gì gì đó...."


Sắc mặt Đặng Nhàn Mỹ trắng bệch, vợ chồng già bọn họ ở chung với con trai lớn, bởi vì con dâu thích, cho nên con trai mua cho cô không ít đồ này nọ, mấy ngày nay ngoài việc trang trí nhà cửa, bọn họ thuê phòng ở khách sạn ở tạm, không có gì bận, vợ chồng son liền ra ngoài dạo phố mua đồ, hình như mua được chiếc vòng cũng là đồ cổ.


available on google playdownload on app store


"Dì Đặng, dì đừng quá lo lắng, mua phải vật tai họa tỉ lệ rất thấp, con nhìn thấy căn phòng trên lầu hai cũng có mấy vật cũ, nhưng không có vấn đề, những vật trang trí trong nhà cũng vậy."
Tần Thất Bảo nhìn vẻ mặt khó coi của Đặng Nhàn Mỹ, mở miệng an ủi.


"Âm khí trong phòng đã diệt trừ, cũng đuổi hết mấy du hồn đi rồi, để con vẽ cho dì một tấm bùa trấn trạch dán lên trước cửa, sau đó trong nhà bao nhiêu người con vẽ cho mỗi người một tấm bùa hộ mệnh, về sau nếu mua phải vật "không tốt", bùa hộ mệnh sẽ cảm nhận được rồi biến thành màu đen, như vậy mọi người có thể nhận biết."


Đặng Nhàn Mỹ nghe vậy vội vàng đi vào trong dạo một vòng, quả nhiên không cảm thấy trong phòng âm u nữa, cũng không có gió lạnh ập tới, ngược lại có chút ấm áp, khiến tinh thần người ta sảng khoái.


"Sao lại cảm thấy ấm áp nhỉ?" Tần Thất Bảo và Vương Cần đi theo vào trong phòng, sau đó phát hiện trong phòng khác thường, vì thế thắc mắc mở miệng hỏi.
"Con dùng kim quang chú trừ đi âm khí và khí bẩn, cho nên khi bước vào sẽ cảm thấy một chút ấm áp." Tần Thất Bảo giải thích nói.


"Thật tốt! Đa tạ đại sư! Đợi dì bảo chồng dì gởi cho cháu 20 vạn tiền thù lao!"


Lần này Đặng Nhàn Mỹ thực sự tin, mấy ngày nay nhà cửa âm u, hôm nay rốt cuộc cũng khôi phục sáng sủa như xưa, lúc bà mua tòa lầu này cố tình mua tọa bắc hướng nam, mở cửa sổ ánh sáng tốt, trước đó vài ngày thấy u ám không bình thường, hiện tại có thể nói là giống như trước đây rồi!


"Không cần 20 vạn, con lấy một nửa là được rồi, lần này đuổi quỷ đi không khó, chủ yếu là do cây trâm dẫn tới."


Tần Thất Bảo không phải người tham tiền, đuổi ma trong nhà lần này thật sự không chút khó khăn, phiền phức chính là diệt trừ âm khí, diện tích tòa nhà lớn, muốn trừ sạch từng góc thì không dễ dàng, bây giờ đại bộ phận âm khí đã giải trừ, nhưng vẫn còn sót lại một chút mấy ngày nữa cô sẽ quay lại kiểm tra, đoán chừng phải đi hai chuyến mới được.


"Không đâu, 20 vạn chính là 20 vạn, căn nhà này gây phiền phức cho chúng ta hơn nửa năm, dì còn định để đó không dùng nữa, bây giờ phiền phức được con giải quyết, coi như kết thúc lo lắng của dì."


Đặng Nhàn Mỹ cảm thấy 20 vạn này rất đáng, hơn nữa trước đây bà tìm vài người, những thuật sĩ giang hồ này chưa giải quyết vấn đề, mới đi ngang qua qua thôi đã đòi bà mười vạn năm vạn, hiện tại gặp được đại sư chân chính, 20 vạn không hề mắc!


"Con chỉ lấy mười vạn, số tiền còn lại dì giữ đi hoặc là đi làm từ thiện, tích thêm phúc đức." Tần Thất Bảo kiên trì nói, mục đích làm nhiệm vụ của cô là kiếm tiền, nhưng không vô duyên vô cớ lấy nhiều, việc này sẽ ảnh hưởng tới âm đức.


"Vậy thì nghe theo đại sư." Đặng Nhàn Mỹ nhìn thấy vẻ mặt thiếu nữ nghiêm túc, liền đồng ý.
...
"Thế nào? Tôi không lừa bà chứ? Con dâu tôi rất lợi hại!"


Tần Thất Bảo còn muốn đi đến hiệp hội Đạo môn để treo bảng nhận nhiệm vụ nên gọi xe rời đi trước, vì thế bên này chỉ có Đặng Nhàn Mỹ và Vương Cần, chờ người vừa đi, bà liền không nhịn được khoe khoang nói.


"Lợi hại, cô bé này tuổi còn trẻ lại có bản lĩnh như vậy, thật lợi hại." Lần này Đặng Nhàn Mỹ không phản đối, đồng ý gật đầu.
"Ánh mắt con trai tôi tốt, hơn nữa người với người gặp nhau chính là do duyên số, nhất định Phó Thành nhà tôi với Thất Bảo..."


Giải quyết sự việc xong tâm tình tốt, Vương Cần liền kể cho bạn của bà nghe chuyện con trai gặp con dâu tương lai như thế nào, Đặng Nhàn Mỹ nghe xong cảm thấy xúc động không thôi.
"Con trai của bà cũng lợi hại như vậy sao? Một quyền đánh bay một quỷ?!"


"Đúng vậy, trong mắt con dâu tôi, con trai tôi chính là anh hùng mang kim quang trên người, đuổi ma trừ tà gì đó cực kì đơn giản, một quyền liền giải quyết phiền phức, hắn trợn mắt thôi quỷ cũng thi nhau bỏ chạy rồi!" Vương Cần không keo kiệt nói thêm vào.


"Vậy sao trước kia bà không nói, con trai của bà lợi hại như vậy, có thể tới giúp tôi giải quyết vấn đề nhà cửa! Tôi không phải lo lắng lâu như vậy!" Đặng Nhàn Mỹ oán giận nói.


"Trước đây? Trước đây tôi cũng không biết, con tôi bận rộn việc yêu đương mấy bữa không về nhà, tôi chỉ biết được sự thật cách đây vài ngày!" Vương Cần nặng nề thở dài một hơi, làm ra vẻ cực kì buồn bực.


Thật ra bà cũng chỉ nghe Thất Bảo nói trên người Thành có kim quang, cụ thể có một quyền đánh bay quỷ hay không thì bà không biết.
Bên này, Tần Thất Bảo làm xong việc ở hiệp hội Đạo môn liền trở về nhà, cô vẫn còn một việc phải làm, chính là đưa Lưu Vũ và hai tiểu anh linh đi luân hồi.


"Thiên sư tỷ tỷ, em muốn ở lại đây, em không muốn đi địa phủ."
Khi trở về nhà, Tần Thất Bảo đi lên lầu hai đón Lưu Vũ và hai tiểu anh linh xuống, đóng hết cửa sổ, bố trí trận pháp mời quỷ sai trong phòng, vừa cắm hương vào bát, Lưu Vũ liền xoay người mở miệng nói.


"Vì sao không muốn đi?" Động tác Tần Thất Bảo dừng lại, quay đầu nghi ngờ hỏi.
"Em cảm thấy ở đây rất tốt, có thể ăn ngon lại được chơi đùa, còn có Thiên sư tỷ tỷ, chị..." Lưu Vũ nhỏ giọng nói.


"Có gì tốt chứ, em không muốn đi đầu thai sao? Cái gì cũng không so sánh được với việc đầu thai, bây giờ em xuống đó, chị giúp em viết một lá thư, bảo quỷ sai đưa cho Diêm Vương, như vậy Diêm Vương sẽ nể mặt chị, cho em đầu thai vào một gia đình tốt." Tần Thất Bảo khuyên nhủ.


"Em cũng muốn đầu thai, nhưng em có chút không nỡ rời xa chị." Tiểu quỷ có chút xấu hổ nói, "Lần này em đi rồi, về sau sẽ không có cơ hội gặp lại."


Trước đây hoàn cảnh gia đình Lưu Vũ không hòa thuận, mẹ nó tái hôn, bị bố dượng ngược đãi, mẹ ruột thì suốt ngày tăng ca, không dành thời gian chăm sóc nó, cho nên đối với nó, đời này người quan tâm nó nhất chính là Tần Thất Bảo, một người một quỷ ở chung một chỗ hơn một tháng, đến lúc rời đi, không nỡ là điều dĩ nhiên.


"Không đâu, khi em xuống dưới đó sẽ lập tức được an bài đi đầu thai, lúc đó chị nhờ người để ý, đợi em sinh ra nếu tiện đường thì tới gặp em." Tần Thất Bảo cười nói.
"Thật sao?! Thiên sư tỷ tỷ thật sự tới gặp em chứ?!" Lưu Vũ kích động nói.


"Tất nhiên là thật, chỉ cần chị muốn, dễ dàng tìm được chút tin tức ấy, em cứ yên tâm đi đầu thai, ở lại nơi đây đối với em mà nói không tốt chút nào."


Tần Thất Bảo giơ tay vẫy vẫy, tiểu quỷ tự giác bay tới bên cạnh cô, "Thời điểm em đi xuống đó không cần phải nói gì, đừng ngang bướng, phía bên quỷ sai chị sẽ lo, hắn sẽ không hung dữ với em, em ngoan ngoãn là được rồi."
"Em nhớ rồi!"


Được Thiên sư tỷ tỷ xoa đầu, Lưu Vũ thẳng người ưỡn lưng, vẻ mặt nghiêm túc chân thành đáp.
Tần Thất Bảo thấy thế liền để ba con quỷ đứng một bên, chính mình tiếp tục bố trí trận pháp.
...


Mời quỷ sai không khó, bố trí trận pháp xong, bày cống phẩm thắp hương niệm chú là hoàn thành rồi.


Quỷ sai tới rất nhanh, nhìn thấy người gọi là thiếu chưởng môn Các Tạo Sơn, đạo sĩ cấp bậc Thiên Sư, thái độ liền vô cùng khách khí, khi dùng dây câu hồn trói ba tiểu quỷ động tác nhẹ nhàng hơn một chút.


Tần Thất Bảo lần lượt giao ba tiểu quỷ cho quỷ sai, sau đó đưa lá bùa trói buộc nữ quỷ áo trắng lúc trước cho bọn họ, sau khi quỷ sai biết nữ quỷ này là ác quỷ còn tổn thương Tần Thiên Sư, động tác lập tức thô bạo tóm lấy nó, sau đó cầm theo thư về Địa Phủ báo cáo.


Tần Thất Bảo đứng trong phòng khách nhìn quỷ sai đưa Lưu Vũ và hai anh linh rời đi, đợi chúng nó hoàn toàn đi xa không nhìn thấy nữa, lúc này mới quay trở về phòng mình, cảm thấy trong lòng có chút cô đơn.


Tiểu quỷ ở đây hai tháng nhiều lần bảo vệ cô, sau khi hai tiểu anh linh loại trừ chấp niệm cũng trở nên cực kì ngoan ngoãn đáng yêu, ba con quỷ luôn ở bên cạnh cô, hiện tại đột nhiên đi hết, cô có chút không quen.


"Hi vọng Tiểu Vũ có thể đầu thai ở chỗ gần, như vậy còn có cơ hội đi gặp nó." Tần Thất Bảo cầm lá bùa trống đặt lên bàn, dùng bút lông dính chu sa vẽ lên bùa, vừa vẽ vừa lẩm bẩm nói.


Cô có quen biết mấy quỷ sai ở Địa Phủ, mặc dù không cho phép thu thập tin tức các quỷ hồn đầu thai, nhưng thỉnh thoảng cũng có vài đạo sĩ tạo dựng quan hệ chuẩn bị trước vì người thân, cho nên muốn biết tin tức không khó, dù sao cũng không phải việc ác.
...


Tần Thất Bảo ngồi trong phòng vẽ bùa cả buổi, nhìn thấy trời tối, thời điểm đi bật đèn nghe thấy tiếng cửa mở, lập tức xoay người chạy ra ngoài.
Nhất định là bác sĩ Phó của cô với tiểu Hinh Hinh về rồi!


"Thất Bảo, tối nay em muốn ăn gì?" Phó Thành vừa mở cửa liền nhìn thấy Tần Thất Bảo, anh cũng rất vui, đưa dép lê cho Phó Hinh xong, chính mình đi tới kéo tay Tần Thất Bảo hỏi.
"Mì trứng gà!" Tần Thất Bảo chưa mở miệng, Phó Hinh đứng một bên giơ tay la lên.


"Lại là mì trứng gà, Hinh Hinh của chúng ta đổi món khác đi." Phó Thành nghe vậy bất đắc dĩ nói.






Truyện liên quan