Chương 11: Diệp Hâm Và Phó Nhụy 2
Phó Nhụy cảm thấy hai tay Diệp Hâm như có ma lực, cả người cô tê dại, phía dưới cũng trở nên ướt át.
Diệp Hâm phát hiện ra hai chân Phó Nhụy kẹp chặt lại, cười tà ác, “Tiểu Nhụy Nhụy, em ngứa sao?”
Một bàn tay Diệp Hâm đi xuống, chen vào giữa hai chân cô, quả nhiên sờ tới một mảnh trơn trượt.
“Em muốn tắm rửa~” Phó Nhụy thẹn thùng, phía dưới cô chưa có ai từng nhìn thấy bao giờ.
Cô đẩy Diệp Hâm ra, ngồi xuống một bên khác.
Bàn tay Diệp Hâm xịt đầy sữa tắm đưa sang, “Anh giúp em cọ rửa!”
Phó Nhụy trốn không thoát, Diệp Hâm nương theo sữa tắm mà sờ cô từ cổ đến đầu ngón chân.
Diệp lão nhị rất khó chịu, không có thời gian ở đây chậm rãi mà tắm, dùng khăn tắm bọc lên người cô rồi lập tức bế đến trên giường.
Phòng mở điều hoà, Diệp Hâm sợ Phó Nhuỵ cảm lạnh nên mới bọc khăn tắm cho cô, bản thân lại không cảm thấy gì, trần truồng đi ra ngoài, nước trên người chảy xuống đất.
“Nhuỵ Nhuỵ, bảo bối của anh!” Diệp Hâm nhẹ nhàng đặt cô lên giường, dùng khăn lau khô bọt nước trên người giúp cô, chuẩn bị sẵn sàng hưởng thụ bữa tiệc lớn đêm nay.
Phó Nhuỵ che mặt không dám nhìn anh, sau khi Diệp Hâm đi cất khăn tắm lập tức trốn vào trong chăn.
Lần đầu tiên Diệp Hâm nhìn thấy dáng vẻ thẹn thùng của cô, ngày thường đều là Phó Nhuỵ đùa giỡn anh, không nghĩ tới trên giường cô lại ngại ngùng như vậy, điều này khiến cho trong lòng anh càng thêm thoả mãn.
Anh xốc chăn lên, nhìn cả người Phó Nhuỵ trơn bóng nằm trên giường, dáng vẻ ngoan ngoãn làm anh hận không thể một ngụm ăn sạch cô.
Diệp Hâm kéo đôi tay Phó Nhuỵ ra, hôn lên đôi môi kiều diễm hồng hào, “Nhuỵ Nhuỵ, em thật đẹp!”
Từ cánh môi một đường đi xuống, thẳng đến tiểu anh đào anh ao ước đã lâu.
Ngực của Phó Nhuỵ so với bạn cùng tuổi lớn hơn nhiều, chủ yếu là do đầu ngực kiêu ngạo, tiểu anh đào ở trên như đồ ngọt mỹ vị.
Diệp Hâm nhẹ nhàng ɭϊếʍƈ một chút, sau đó ngậm tiểu hồng đào trong miệng, tinh tế nhấm nháp mĩ vị của nó.
Tuy rằng đây là lần đầu tiên của Diệp Hâm, nhưng vì ngày này, anh đã chuẩn bị sẵn kiến thức hết rồi!
Sau khi ɭϊếʍƈ tiểu hồng đào, anh dùng răng nhẹ nhàng cắn một cái, nghe được âm thanh Phó Nhuỵ rên rỉ.
Từ lý thuyết đến thực tế y hệt trên mạng dạy, Diệp Hâm tin tưởng hoàn toàn, bàn tay phối hợp âu yếm tiểu bạch thỏ, tr.a tấn cô đến mức tê dại không thôi.
Diệp Hâm rất khó chịu, cũng biết lần đầu tiên của con gái sẽ rất đau, cần phải làm đủ bước dạo đầu mới có thể tiếp tục.
Âu yếm tiểu bạch thỏ đáng yêu xong, Diệp Hâm lại tiếp tục đi xuống, vào lúc cả người Phó Nhuỵ mềm nhũn, tách hai chân cô ra, nháy mắt đã thấy phong cảnh mỹ lệ nơi đó.
“Đừng nhìn!” Phó Nhuỵ phát hiện anh nhìn chằm chằm tiểu huyệt, thẹn thùng không thôi, duỗi tay muốn ngăn cản anh.
Kết quả, tốc độ của Diệp Hâm càng nhau hơn, nói câu ‘thật đẹp’, sau đó chui đầu vào giữa hai chân cô.
Diệp Hâm nhớ lại động tác của nam chính trong AV, dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng ɭϊếʍƈ tiểu Nhuỵ Nhuỵ.
Phó Nhuỵ dẫm lên bả vai Diệp Hâm, muốn đạp anh ra nhưng Diệp Hâm lại dùng sức nắm chặt mắt cá chân, kết quyết tách hai chân cô ra.
Diệp Hâm vùi đầu trong đó, ra sức ɭϊếʍƈ ʍút̼ tiểu huyệt.
Phó Nhuỵ không chịu nổi loại kích thích này, chỉ chốc lát, một cỗ ɖâʍ dịch đã chảy ra, tất cả đều bị Diệp Hâm nuốt xuống.
Không bao lâu, thân thể Phó Nhuỵ cứng đờ, tiểu huyệt hút chặt lưỡi Diệp Hâm, hoa dịch lại phun tới.
Diệp Hâm đứng dậy, nhìn Phó Nhuỵ đã xụi lơ, cười xấu xa, “hoa huy*t phấn nộn, ɖâʍ thuỷ cũng thật ngọt!”
Phó Nhuỵ trừng mắt nhìn anh một cái, cũng không biết vẻ mặt mình lúc này quyến rũ thế nào, lại chọc cho Diệp Hâm càng thêm ngứa ngáy.
“Nhuỵ Nhuỵ, bảo bối, anh rất yêu em!”