Chương 15: Làm Thêm
Hạ Quý cảm thấy chuyện tối qua xấu hổ, Phó Dụ sao lại không chứ?
Xác định Hạ Quý an toàn, Phó Dụ lại nhớ tới chuyện hôm qua, nhất thời không biết nói cái gì.
Hai người trầm mặc, không khí trở nên quái dị.
“Tối qua cậu uống nhiều rượu, không sao chứ?” Hạ Quý xấu hổ tìm đề tài.
“Vẫn tốt.
” Chỉ có đau đầu một chút.
“Vậy cậu nghỉ ngơi đi.
” Nếu không có chuyện gì để nói không bằng tắt máy.
“Ừm.
”
“Tạm biệt.
” Hạ Quý tắt điện thoại.
Ban ngày bố mẹ đều đã đi làm, trong nhà chỉ có một mình Hạ Quý, sau khi tắt máy, cô ngã lên giường, trợn mắt nhìn trần nhà, bỗng nhiên nhớ tới hình ảnh tối qua mình nhìn thấy.
Không nghĩ tới nơi đó của Phó Dụ vừa to vừa dài như vậy.
Thời điểm cô ôm cậu, cảm nhận được cơ bụng rắn chắc của cậu, sau khi cởi quần còn thấy rõ đường cong bắp đùi nữa.
Đây là lần đầu Hạ Quý nhìn thấy nam nhân trần truồng, tuy chỉ là nửa thân trần nhưng cũng khắc sâu vào tâm trí cô.
Tối qua phải mất rất lâu cô mới có thể ngủ được, mà sau khi ngủ còn mơ thấy mộng xuân, mơ thấy Phó Dụ đè mình dưới thân ôm ôm ấp ấp.
Hạ Quý nghĩ tới thân dưới trần trụi của Phó Dụ, nhớ tới giấc mơ tối qua, cô che mặt quay cuồng trên giường.
“Hạ Quý, mày là cái đồ sắc nữ!” Hạ Quý chôn mặt trong chăn hô lên.
Cô cảm thấy ngại ngùng, xấu hổ, bởi vì lúc sáng, cô phát hiện qυầи ɭót mình ẩm ướt! Chỉ là nhìn thấy dương v*t của cậu thôi đã khiến cô mộng xuân, thậm chí còn có phản ứng!
Hạ Quý không thể tiếp nhận bản thân mình như vậy!
Cô vỗ mặt, ép buộc tinh thần đứng dậy, “Tìm việc làm sẽ không nghĩ tới chuyện lung tung nữa.
”
Hạ Quý bắt đầu dọn phòng, từ trường mang về rất nhiều sách, cô cũng chưa dọn dẹp xong xuôi đâu!
Phó Dụ nghe đầu bên kia truyền tới tiếng ‘tút, tút’, nhíu mày.
Chắc chắn chuyện tối qua cô vẫn nhớ rõ, hơn nữa còn vô cùng xấu hổ.
Phó Dụ ảo não cực kì, cũng không nghĩ tới mình uống say sẽ làm ra chuyện này!
“Phó Dụ, mày là đồ ngu ngốc!” Cậu ảo não vò tóc mình.
Thời điểm quay người kéo cửa kính đã phát hiện cửa bị khóa từ bên trong, Phó Nhụy sớm đã đi rồi.
Cậu nhìn sang ban công cách vách, Phó Nhụy ở phòng bên cạnh, ban công hai người cũng chỉ cách hai mét.
Phó Dụ đứng trên ban công, phát huy ưu thế chân dài, trực tiếp nhảy sang ban công đối diện.
Phó Nhụy dưới nhà ăn một mình ăn trưa, trong lòng không ngừng mắng Diệp Hâm, mắng xong lại mắng tới Phó Dụ.
“Đàn ông không phải là thứ tốt!” Phó Nhụy tức giận chọc chọc bát cơm.
Phó Dụ đi xuống, kéo ghế ngồi xuống.
Phó Nhụy nhìn cậu đối diện, vẻ mặt không dám tin.
“Em, Phó Dụ, sao em có thể ra khỏi? Không phải chị cầm khóa sao?” Phó Nhụy trừng mắt chỉ cậu hỏi.
“Em nhảy sang ban công phòng chị.
” Phó Dụ bình tĩnh nói ra.
“Ban công? Đó là tầng 3 đấy! Nếu em ngã xuống thì sao, ch.ết thì không ch.ết nhưng cũng tàn phế!”
Trong lòng Phó Nhụy tức giận, nắm lấy cơ hội chế nhạo Phó Dụ.
Cậu cũng không chấp nhặt với chị, ưu nhã ăn trưa.
Phó Nhụy chán ghét dáng vẻ này của cậu, bộ dạng bình tĩnh giống như trời sập xuống cũng có biện pháp vậy.
Phó Nhụy thực sự chờ mong có ngày Phó Dụ mất khống chế, cũng chẳng sợ tức giận như cô.
Phó Dụ bình tĩnh như thế khiến cho người ta cảm thấy lạnh nhạt, giống như không có chuyện gì kích thích tới trái tim cậu.
Không giống như cô mỗi ngày hi hi ha ha, động một cái sẽ giận dỗi Diệp Hâm, nhưng lần này là Diệp Hâm sai rồi, cô tuyệt đối không giận dỗi!