Chương 17: Ánh trăng ghẹo người
Type: Bạch Đóa
Nước sẽ trôi mất, lửa sẽ dụi tắt, còn tình yêu lại có thể chống chọi được với vận mệnh.
-Nathaniel Lee -
Trường Đại học Essex nằm ở thi trấn cổ xưa phía nam thành phố Colchester, Anh quốc, bảo tồn nguyên vẹn phong cách kiến trúc thời Trung cổ, mang hơi thở học thuật an tĩnh, lâu đời.
“Hello!”, Đàm Thư Mặc nhận điện thoại, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào báo cáo luận văn hiển thị trên màn hình laptop.
“Hi!”, Sở Phi Phi kéo dài âm cuối, quả nhiên, hàng lông mày đẹp của Đàm Thư Mặc bất giác co giật.
Anh cất giọng lạnh lùng: “Có việc để lại lời nhắn, không có việc thì cúp máy”.
Sở Phi Phi vừa mở cửa nhà vừa nói: “Đừng như vậy mà, người anh em, tôi vừa tan làm là gọi điện cho cậu luôn đấy, thăm hỏi cậu chút”.
Đàm Thư Mặc cầm cốc nước bên tay, nói: “Tôi rất ổn, thăm hỏi hoàn tất”, ngửi thấy hương hồng trà Darjeeling, anh thảnh thơi tựa người vào ghế, bày ra vẻ chuẩn bị cúp máy bất cứ lúc nào.
“Đúng rồi, mấy hôm trước tôi có nhìn thấy cô bé nhà cậu đấy”, Sở Phi Phi đến phòng ăn lấy một chai nước khoáng trong tủ lạnh, hài lòng nghe thấy đầu bên kia im lặng.
Một lát sau, vang lên âm thanh đặt cốc nước xuống “cạch”một tiếng, giọng lạnh lùng của Đàm Thư Mặc truyền tới: “Nói”.
Sở Phi Phi cong môi, biết ngay Đàm Thư Mặc này không yên tâm về cô bé, lại không dám bật cười thành tiếng, hắng giọng nói tiếp: “Mấy tháng không gặp, Tiểu Quang đã trở thành một cô gái rồi, không tồi. Cô ấy còn nhờ tôi cảm ơn cậu, nói chúc cậu mạnh khỏe, hạnh phúc mĩ mãn”.
Đàm Thư Mặc cầm điện thoại, đi đến trước cửa sổ khách sạn, cái gì mà thân thể khỏe mạnh, hạnh phúc mĩ mãn chứ. Tưởng tượng nét mặt cô bé khi nói những lời này, anh cau mày.
Sở Phi Phi tiếp tục trêu chọc: “Người anh em này, sao tôi không biết thầy giáo như cậu lại được người ta kính trọng như vậy nhỉ?”.
“Vậy sao?”, Đàm Thư Mặc có chút lơ đãng.
“Bịch”một tiếng, Sở Phi Phi quẳng chai nước rỗng vào thùng rác, nói: “Đàm Thư Mặc, người khác không biết cậu, Sở mỗ tôi lại không hiểu cậu sao? Đạo đức cái gì, tuổi tác trong mắt cậu được coi là cái thá gì, cậu chính là một thằng điên, cậu để tâm cái gì chứ?”.
Đàm Thư Mặc bật cười, nói: “Viện phó Sở, chú ý hình tượng chút”.
“Mẹ kiếp”, Sở Phi Phi văng tục, nói: “Người anh em, cha cậu gần đây gọi điện cho tôi, hỏi…”.
Chỉ lát sau, Đàm Thư Mặc cúp điện thoại, mở tung cửa sổ. Khí hậu phía nam nước Anh vô cùng dễ chịu. Bầu trời đêm không mù mịt như thành phố Trung Quốc, trời đêm ở đây tuyền một màu đen thẫm, vô số các vì sao lấp lánh, tỏa ra hơi thở tĩnh mịch. Dưới bầu trời sao rộng lớn thế này, tâm tình con người bỗng trở nên bao la kỳ lạ.
Quay lại Anh được gần hai tháng, hạng mục công việc đã chật kín thời gian biểu, anh bận rộn đến độ không có thời gian rảnh để suy nghĩ quá nhiều chuyện.
Sở Phi Phi nói đúng, anh quả thực không để tâm, chuyện anh muốn đều là kế hoạch không nhanh không chậm, tự nhiên tới tay. Nhưng đối với cô bé Triệu Thủy Quang này, vào giây phút cuối cùng, anh đã do dự. Anh biết một cô gái mười tám tuổi sẽ có khát khao vô hạn với tương lai, có định nghĩa mơ mộng về tình yêu. Sau khi lên đại học, có lẽ cô sẽ thực sự tìm được một cậu con trai tuổi tác tương đương, ôm trong lòng cảm xúc mãnh liệt với cuộc sống để bước tiếp, để yêu đậm sâu như cô từng nói. Chỉ là, tình yêu như vậy, Đàm Thư Mặc của hai mươi bảy tuổi có thể cho cô không? Anh đã bỏ quên điểm này.
Đàm Thư Mặc trước giờ chưa từng mềm yếu về chuyện tình cảm. Anh cũng từng có một vài mối tình không tệ, nhưng cảm giác đều chỉ thoáng qua, anh quá hiểu về thứ cảm xúc mãnh liệt này.
Huống hồ, hai mươi bảy tuổi, thời điểm một người đàn ông đang bộc lộ tài năng, Đàm Thư Mặc vừa vặn là cực phẩm của mẫu đàn ông này, bằng cấp cao, năng lực mạnh, bối cảnh gia đình tốt, tướng mạo lại như ý. Tất thảy những thứ một người đàn ông muốn có, anh đều có cả, gióng trống khua chiêng bước trên con đường đời từ bấy đến giờ, mẫu đàn ông này bề ngoài nói nói cười cười, thực ra lại kén chọn mọi chuyện. Anh thích cô gái mười bảy mười tám tuổi là chuyện khó bề tưởng tượng.
Đáp án thực ra rất đơn giản. Đối với Đàm Thư Mặc, anh từng gặp quá nhiều phụ nữ, xinh đẹp có, tài hoa có, cá tính cũng nhiều không kể xiết, nhưng người anh để tâm lại cực kì ít. Gặp nhiều rồi, đến cuối cùng, lại hờ hững. Triệu Thủy Quang là một trong số ít những nguời có thể khiến anh cảm nhận được sự thuần khiết, hơn bạn bè cùng trang lứa ở chút khôn vặt, hơn những người phụ nữ anh từng gặp ở sự hiền lành. Mọi đặc điểm đều khiến anh cảm thấy đáng quý.
Chính bởi vì càng thích nên mới càng để tâm, suy nghĩ cho cô mọi điều, bày bố cho cô từng bước, ngược lại làm mất đi phán đoán chuẩn xác của mình.
Ở độ tuổi này, Đàm Thư Mặc hiểu có những chuyện học cách buông bỏ sẽ tốt cho bản thân, nhưng anh tự hỏi có thật dễ dàng như vậy không?
Đối với cô bé kia, anh vốn đã bỏ ra quá nhiều. Cái gì mà yêu một người phải biết cách buông tay, đối với Đàm Thư Mặc mà nói, tất cả là đồ bỏ đi. Yêu một người chính là dùng sinh mệnh liều mình bám riết.
Đối với Triệu Thủy Quang, anh chỉ muốn dùng vòng tay đong đầy yêu thương ôm trọn lấy sinh mệnh cô, không nỡ buông tay.
Nam Kinh, hạ tuần tháng Tám, thời tiết dần mát mẻ, đặc biệt là buổi tối, khiến lòng người dễ chịu.
“Tiểu Quang, ăn cơm xong thì đến khu phố phía trước lấy cho mẹ dưa hấu mẹ đã đặt nhé!”Một câu nói của mẹ Triệu, khiến Triệu Thủy Quang đang chuẩn bị về phòng lên mạng, phải xỏ dép bước ra khỏi nhà.
Khệ khệ xách quả dưa hấu to bự bước về khu chung cư, cô bỗng nhìn thấy bóng hình thân thuộc tựa vào thân cây sơn trà trước khu chung cư, cúi đầu nhàn nhã nghịch bật lửa. Xa xa chỉ thấp thoáng thấy ánh sáng của vỏ bật lửa màu bạc và đốm lửa chợt lóe, cô có phần không tin, khẽ giọng gọi: “Thấy Đàm”, bỗng nhiên cảm thấy xưng hô này đã lâu không gọi.
Giọng nói nhỏ là thế cũng đã truyền tới, người ấy quay đầu, đôi mắt đen láy nhìn về phía cô.
Triệu Thủy Quang chạy chậm tới, đến gần mới phát hiện hôm nay Đàm Thư Mặc đẹp trai hết sức. Anh mặc áo sơ mi lụa màu trắng ngà, chiếc áo vừa vặn lộ bả vai, đường cánh tay, cà vạt tối màu nới lỏng, trên cánh tay khoác áo vest nhung màu tối.
Có lẽ Đàm Thư Mặc vốn dĩ đã đẹp trai như thế, Triệu Thủy Quang lại si mê vô bờ bến.
Thấy đường môi Đàm Thư Mặc khẽ cong, cô mới hoàn hồn, muốn nói gì đó, hỏi: “Thầy Đàm, thầy về rồi sao ạ?”.
Hỏi xong cô bỗng muốn cho mình một chưởng, không về mà có thể đứng đây sao!
Đàm Thư Mặc mang theo nụ cười bên môi, không trả lời câu hỏi ngớ ngẩn này của cô, đưa bàn tay tựa bạch ngọc ra nói: “Triệu Thủy Quang, để tôi cầm cho”.
Triệu Thủy Quang ngơ ngẩn đưa túi dưa hấu to đùng cho anh, hỏi: “Thầy Đàm, thầy có muốn cùng ăn dưa hấu không ạ?”.
Đàm Thư Mặc không để ý tới cô, xách túi dưa đi về phía trước. Một người đàn ông có thân hình cao lớn như người mẫu, vận bộ đồ có chất liệu cao cấp, cánh tay trái khoác áo vest nhung, tay phải lại xách túi nilon màu trắng, kỳ dị vô cùng.
Đàm Thư Mặc nghiêng người nhìn Triệu Thủy Quang đang hóa đá. Đối với cô bé này, anh lúc nào cũng bất đắc dĩ, thở dài: “Triệu Thủy Quang, chúng ta nói chuyện đi”.
Triệu Thủy Quang vốn đã quên hiện giờ cô không còn là học sinh của Đàm Thư Mặc, anh nói: “Chúng ta nói chuyện đi”, giống như nói “Triệu Thủy Quang, hết giờ mang bài tập đến văn phòng”vậy. Cô trước giờ đều vâng lời, vội vàng bước theo anh.
Đi được một đoạn, tới quảng trường Nhân Dân quy mô nhỏ bên bờ sông, cô tựa và lan can, phía xa là cái ấm áp tỏa ra từ ngọn đèn của biết bao gia đình, bên cạnh là khuôn mặt nhìn nghiêng tuấn kiệt của anh dưới ngọn đèn đêm.
Đối với Triệu Thủy Quang, cảm giác thế này bỗng nhiên là thứ khó mà với tới, anh đến để nói lời tạm biệt, hay nói gì đây? Cô bắt đầu trở nên căng thẳng.
Đàm Thư Mặc nhàn nhạt mở lời: “Triệu Thủy Quang, em từng nói không tin tưởng vào khoảng cách thời gian, tôi lớn hơn em chín tuổi, nhưng điều này có gì không tốt chứ? Hết thảy niềm vui tôi chia sẻ cùng em, tất thảy khổ đau tôi nếm trải trước em. Năm năm mươi tuổi tôi giúp em mua gậy mát xa, sáu mươi tuổi tôi dạy em cách vệ sinh răng giả, bảy mươi tuổi tôi giúp em chọn gậy chống. Tất thảy mọi thứ tôi đều trải nghiệm trước em, cho nên đối với tương lai chưa biết đến kia, em không cần sợ hãi. Tôi sẽ nắm tay em, cùng em bước tiếp. Tôi sẽ che chắn cho em, giúp em làm tốt mọi thứ trước. Điều này có gì không tốt?”.
Anh nói “điều này có gì không tốt”với giọng khẽ khàng nỉ non, nhưng lại đong đầy lòng bao dung. Đối với một người như thế, cô còn có thể nói gì không tốt? Mắt đã ướt nhòa, cô không ngờ anh thật sự quan tâm đến cái cớ mà cô tự tìm cho bản thân kia.
Thực ra, Đàm Thư Mặc còn muốn nói, nếu Đàm Thư Mặc của mười tám tuổi biết mười năm sau sẽ gặp Triệu Thủy Quang, nhất định sẽ đến xem Triệu Thủy Quang của năm tám tuổi tinh nghịch ra sao, nhất định sẽ đứng trước mặt cô quan sát cho thật kỹ.
Nhung anh biết những điều đó đã trôi qua. Anh nâng khuôn mặt cô lên, làn gió nhẹ bên song thổi tới, mang theo hơi ấm của ngày cuối hạ, hương hoa quế thanh mát vấn vít quanh hai người. Anh nhìn vào đôi mắt long lanh của cô, thì thầm: “When you look ahead to future changes, or think about how the past used to be. Don’t forget to look beside you, because that’s where you’ll find me, loving you with all my heart”.
Khi em hướng tới tương lai đổi thay hoặc hồi ức về quá khứ đã qua, xin đừng quên nhìn sang bên cạnh em, bởi vì tôi mãi luôn đứng đợi nơi đó, yêu em bằng cả trái tim mình.
Người đàn ông này đúng thật là hiểu rõ ưu thế của mình, giọng nói gợi cảm, đôi măt mê người, ai nói chỉ khi phụ nữ nghiêm túc mới khiến lòng người cảm động, khi đàn ông nghiêm túc cũng có thể giết ch.ết người đấy.
Trong lúc Triệu Thủy Quang nghĩ như vậy, khóe môi cong cong của anh đã khẽ đáp xuống. Không giống với lần trước, lần này cô nhắm mắt, đôi môi mềm mại của anh phủ lên môi cô, mơn man, khuôn mặt cô bỗng chốc như thiêu như đốt.
Lần này, cô thực sự hiểu, người đàn ông này đã dùng cả sinh mệnh để thiêu đốt cô. Trước mặt người đàn ông dung mãnh ấy, cô chỉ còn cách đầu hàng.
Cô đưa tay vòng ra thắt lưng cường tráng của anh, nghe nhịp đập nơi con tim anh, vùi đầu vào lòng anh, thì thầm: “Em còn là học trò của thầy đấy”.
Anh bật cười, khuôn ngực đập từng nhịp có lực, giọng nói truyền đến: “Thì sao?”.
Cô ngẩng đầu lên, nhìn gương mặt đẹp đẽ của anh, đôi mắt trong veo ủ ấm đường nét lạnh lùng.
Anh nói: “Có vẻ như ai đó cưỡng hôn anh trước thì phải”.
Cô nghĩ một hồi, đột nhiên hiểu anh đang nói đến lần ở Tô. Thì ra anh vẫn còn nhớ.
Triệu Thủy Quang sốt sắng, vội vàng giải thích: “Cái đó không tính”.
Anh phớt lờ, chỉ nhìn cô, nở nụ cười. Thật không ngờ người thường ngày lạnh lùng cao ngạo là thế cũng có ánh mắt nóng bỏng đến vậy.
Sau đó nghĩ lại, không đúng, nếu anh đã sớm biết, vậy tại sao ở trường vẫn bày ra bộ dạng thầy giáo tốt đối xử với cô như thường, cuối cũng còn chúc phúc cô. Một người phóng đãng thế này, trước giờ đều không thích kìm nén bản thân, không phải sao?
Cô vẫn hỏi: “Vậy thì tại sao…”, nhưng không biết phải nói thế nào.
Một lát sau, dường như anh biết cô đang nghĩ gì, chỉ đưa tay vén nhẹ lọn tóc trên trán cô ra sau tai, giọng nhàn nhạt: “Bởi vì em để tâm”. Anh thu lại ý cười, vô cùng nghiêm túc, lại chau mày, tóc cô bé này quả thật là chậm dài vô cùng, thôi bỏ đi, rồi lại nở nụ cười, nó vẫn rất hợp với cô.
Triệu Thủy Quang chỉ có thể ngơ ngác đứng đó, cảm nhận đầu ngón tay ấm áp của anh chạm vào da mặt, mang đến cảm giác tê tê. Đúng vậy, đối với Đàm Thư Mặc mà nói, anh không cần để tâm đến những điều ấy. Nhưng Triệu Thủy Quang cô trước giờ luôn muốn là một học trò ngoan, sống an phận thủ thường, anh hiểu, cho nên anh sẵn lòng chiều theo cô, chỉ bởi vì cô để tâm.
Anh buông cô ra, tay đút vào túi quần, áo khoác vắt bên tay trái, khẽ khom lưng xách túi dưa dưới đất, đứng thẳng người nhìn gương mặt ngốc nghếch của cô, đôi mắt đẹp cong lên, cười vô cùng ghẹo người rồi vươn bàn tay thon dài đang đặt trong túi ra.
Sắc đêm ngày hôm ấy đã sưởi ấm lòng người, cô kiên định nắm lấy bàn tay ấm áp của anh.
Cuộc đời này, có biết bao nhiêu người, mỗi ngày chúng ta đều lướt qua những gương mặt khác nhau. Hi Vọng, tớ từng tưởng rằng sẽ không bao giờ có bàn tay ấm áp như vậy nữa, sẽ không bao giờ có người khiến tớ trân trọng và người trân trọng tớ như vậy nữa. Thì ra, tớ vẫn có thể cảm động trước những điều tươi đẹp trong cuộc sống như thế. Thì ra, tớ vẫn khát khao có một người như thế, có thể một lần nữa chìa đôi bàn tay ấm áp ra cho tớ. Thì ra, cho dù bạn muốn trốn tránh, tình yêu nhất định vẫn sẽ tìm thấy bạn.
Lần này, tớ chọn lựa kiên định bước về phía trước. Cảm ơn sự lựa chọn mới của cậu, đã cho tớ cơ hội lựa chọn lại từ đầu. Lần này, tớ thật lòng chúc cậu hạnh phúc.
Trên đường trở về, trái tim Triệu Thủy Quang rộn ràng đến độ sắp nhảy ra khỏi lòng ngực. Cô chỉ cảm thấy Đàm Thư Mặc quả thật quá đẹp trai.
Đột nhiên “a” một tiếng, cô kêu lên: “Em tốt nghiệp rồi, không còn là học trò của thầy nữa, thầy không phải là thầy giáo của em nữa”.
Cô vui sướng như trúng xổ số Mark Six (*), tiểu nhân đắc ý ngó nhìn Đàm Thư Mặc một cái. Bị anh đè nén quá lâu, cô quên mất rằng bản thân cũng có ngày có thể thoát ra khỏi.
(*) là trò chơi xổ số tự chọn số theo ma trận sô, người chơi được lựa chọn 6 số trong ma trận 49 số.
Đàm Thư Mặc chỉ cười mà không nói gì, khẽ cốc đầu cô.
Sắp về đến nhà, dưới ngọn đèn đường, Triệu Thủy Quang mới phát hiện đôi mắt có thần của Đàm Thư Mặc đã hằn lên những tia máu.
Cô giật mình, không nhìn thấy chiếc 530LI của anh đâu, lại nhìn kỹ áo sơ mi hơi nhàu của anh, mở miệng hỏi: “Có phải anh vừa xuống máy bay không thế?”.
Đàm Thư Mặc không nói gì, chỉ xoa đầu cô, ánh mắt dịu dàng như làn nước, đưa túi trên tay cho cô, nói: “Em về đi”.
Sao anh có thể cho cô biết, hoàn thành xong diễn thuyết là anh chạy thẳng ra sân bay, xuống máy bay, về nhà cất hành lý xong là đến đây ngay, đâu có thể lái xe trong tình trạng mệt mỏi thế được. Chuyện lỗ mãng như thế, cả đời này Đàm Thư Mặc rất ít khi làm, con người cao ngạo như anh tuyệt đối không thể nói ra điều này.
Triệu Thủy Quang gật đầu, nhận lấy túi dưa, đưa tay ôm lấy anh. Đối với Đàm Thư Mặc của buổi tối ngày hôm nay, cô ngập tràn cảm động, cảm xúc không thể diễn tả thành lời.
Anh nhắm mắt, cảm nhận hơi ấm nho nhỏ từ cơ thể cô, sự mệt mỏi trong lòng, những phiền chán khi ngồi máy bay loáng cái đã tan biến, lòng ngập tràn dịu dàng.
Anh từng phong độ đưa phụ nữ về nhà, đa số phụ nữ không phải là hôn tạm biệt, thì là ý tứ sâu xa mời anh lên nhà ngồi. Cô đúng là một cô bé kỳ lạ, dùng hành động đơn thuần này để biểu đạt tình cảm của mình, nhưng nó lại khiến anh thoải mái đến lạ thường.
Triệu Thủy Quang quay người, nhảy nhót lên lầu, vui mừng hớn hở.
“Triệu Thủy Quang”, anh gọi tên cô. Cô quay đầu, người kia đút tay vào túi quần đứng tựa vào đó dưới ngọn đèn đường. Ánh sáng mờ nhạt của ngọn đèn khiến khuôn mặt anh còn ghẹo người hơn cả ánh trắng.
Khóe môi mỏng của anh cong lên, nói: “Quên không nói với em, sau khi khai giảng anh sẽ đến Đại học J giảng dạy”.
Nụ cười yêu mị, anh quay người, rời khỏi, tâm tình vô cùng tốt đẹp.
Cái gì, Triệu Thủy Quang nhìn bóng lưng người nào đó nghênh ngang cất bước, suýt chút nữa đã quẳng túi dưa trong tay mình đi. Hình như trường đại học mà cô trúng tuyển cũng là Đại học J?
Cô chạy lên lầu, phía sau là giọng của mẹ Triệu: “Con bé này, mua có quả dưa mất cả nửa ngày trời, về đến nhà cái là lên mạng”.
Trên trang chủ Đại học J, danh sách giảng viên mới viết rõ ràng: “Đàm Thư Mặc, khoa quản lý Công Thương”.
Trời ạ, cô quả thực không muốn sống nữa, sớm biết vậy đã không tham lam chọn trường ở Nam Kinh rồi.
Ngồi trên taxi, Đàm Thư Mặc đưa tay day đôi mắt mệt mỏi, đưa mắt nhìn ra ngoài cửa xe, nhớ đến vẻ mặt của cô bé kia, khóe môi cong thành nụ cười quyến rũ.