Chương 21
Không rời xa
Type: Mai Hoàng
Trên đời này không có gì đau đớn hơn sự trừng phạt của tình yêu, cũng không có gì vui vẻ hơn chuyện săn sóc nó.
-Shakespeare-
Triệu Thủy Quang phát hiện ra, trong vườn trường nói lớn không lớn, bảo nhỏ không nhỏ này, nếu bạn thật sự muốn làm quen với một người, muốn thường xuyên chạm mặt với người đó, đúng thật dễ dàng.
Buổi trưa, cô vội vàng làm bài tập sắp phải nộp, chưa ăn cơm. Triệu Thủy Quang kêu Dương Dương khi nào đi “Phố sau” thì mua cho cô bánh trứng gà.
Phố sau thực ra là một khu chợ ở sau trường học, không biết cái tên đó xuất phát từ phòng ký túc xá nào, cuối cùng mọi người đều gọi là Phố sau.
Sự thật chứng minh, tính sáng tạo của con người quả là vô hạn.
Mấy người “nước đến chân mới nhảy” trước khi hết giờ đã nộp xong bài tập cho lớp trưởng, bụng đói sôi ùng ục. Triệu Thủy Quang và Hứa Oánh cùng vào lớp, nhìn thấy Đơn Dương và Bành Hiểu Hiểu đã chiếm chỗ ngồi ở đó, Triệu Thủy Quang nhìn thấy bánh trứng của mình trên bàn liền nhào tới.
“Cảm ơn nha, bạn yêu!”, Triệu Thủy Quang vừa mở túi đồ ăn vừa nói với Dương Dương.
“Đừng cảm ơn, tối nay mời tớ đi ăn cánh gà nướng là được rồi”, Dương Dương có đòi một bữa tiệc thịnh soạn cô cũng đồng ý.
“Vậy tớ cũng thế, còn cả Hiểu Hiểu nữa”, Hứa Oánh tiếp lời.
Triệu Thủy Quang cắn một miếng bánh to, không kịp phản ứng, hỏi: “Tại sao?”.
Hứa Oánh trừng mắt với cô: “Tớ đốc thúc cậu làm xong bài tập, Hiểu Hiểu ngồi đây chiếm chỗ, cậu nói có phải mời hay không hả!”.
Triệu Thủy Quang không thèm đếm xỉa đến Hứa Oánh, ra sức ăn, chuyện của buổi tối tính sau.
Đang miệt mài “làm việc”, bỗng có người vỗ vai, Triệu Thủy Quang may mà không nghẹn, nghĩ, tôi đã ngồi trong góc thế này rồi, còn ai nhận ra tôi nữa, cố gắng nuốt đồ trong miệng xuống, quay đầu.
Người nọ hàng mày tuấn tú, đôi mắt sáng rõ, vừa cười má phải thấp thoáng lúm đồng tiền, không phải là cậu nam sinh mắt to lần trước thì là ai vào đây nữa?
Lần trước có kể Triệu Thủy Quang là người hai mặt điển hình, mang những thói quen xấu như mơ màng, lười biếng, lỗ mãng. Ai thân với cô mới biết, nói cách khác, ai là bạn bè của Triệu Thủy Quang mới có may mắn lĩnh giáo điều này.
Còn vị này không quen, bạn Triệu Thủy Quang đương nhiên gật đầu, mỉm cười, nói: “Chào cậu, cậu cũng học môn này à?”.
Thực tế thì hôm nay cô cực kỳ bận rộn, chỉ mang vở bài tập ra, ngay cả đây là môn học nào cũng chẳng hay biết.
Cậu nam sinh mắt to cười nói: “Ừm, cùng bạn đến dự thính, nghe nói thầy giáo này dạy rất hay”.
Triệu Thủy Quang nhìn sang bên cạnh, quả nhiên là ngồi một hàng, có lẽ cũng là người cùng một phòng như nhóm cô. Cô vốn không có nhiều chuyện để nói, bèn gật đầu, quay lại, tiếp tục chiến đấu với món bánh trứng của mình, ừm, khẩu hình phải thu nhỏ hơn một chút.
Mới cắn được một miếng, cô đã bị Dương Dương túm áo cúi đầu sấn tới: “Đồng chí Tiểu Quang, nào, thành thật khai báo với tổ chức xem đây là chuyện gì!”.
Triệu Thủy Quang cũng là người thích buôn chuyện, nhìn khuôn mặt tươi cười của Dương Dương, đã đoán ra cô ấy đang hỏi chuyện gì, thấp giọng: “Được rồi, vài ngày trước cùng lên lớp, đến người ta tên gì tớ còn không biết”.
Hứa Oánh tiếp lời: “Tớ biết, cùng lớp Triết học, ngồi phía sau cậu, là lớp (2) khoa Tự động hóa, tên gì nhỉ”, nghĩ một lát nói: “À, Đằng Dương”.
Triệu Thủy Quang giật nảy mình, vội vàng vỗ đùi Hứa Oánh, người ta ngồi phía sau, còn lớn tiếng như vậy.
Dương Dương vui vẻ: “Là người họ nội nhà tớ”.
Bành Hiểu Hiểu nói: “Người ta hình như họ Đằng!”.
Dương Dương quay đầu, vẻ mặt kiên định: “Mẹ người ta chắc chắn họ Dương!”, dứt lời cô ấy thực sự quay đầu lại hỏi người ta.
Không ngờ cậu nam sinh tên Đằng Dương kia gật đầu nói: “Mẹ tớ họ Dương”.
Thế là hai bàn chẳng mấy chốc đã trở nên thân thiét, Triệu Thủy Quang chỉ có thể nghĩ, thời buổi này sao mọi người đều “cởi mở” vậy nhỉ?!
Cuối cùng, cô vô cùng bất đắc dĩ, chỉ có thể cúi đầu nghe bọn họ anh một câu tôi một câu, cảm thấy những người này như uống phải thuốc kích thích vậy.
Cô không ngờ, chẳng bao lâu sau, một người trong số họ gặp phải tình huống tương tự. Cô cũng biến thành một trong ba người, thậm chí còn tưng bừng hơn hôm nay.
Khi đó, trong phòng ký túc xá chỉ cần có người yêu đương, là như thể cả phòng đang yêu đương, chuyện to chuyện nhỏ giúp nhau phân tích. Có một người thất tình, cả phòng cùng thất thình. Chắc chắn là phải mất một buổi tối rủa sả tên nam sinh kia đến độ thịt nát xương tan nói hả hê!
Một lát sau, thấy Đàm Thư Mặc cầm quyển sách bước vào, Triệu Thủy Quang nghĩ, thật đúng là xong đời rồi, đến tiết học của Đàm Thư Mặc cũng không nhớ!
Vốn dĩ tiết của Đàm Thư Mặc cô nghiêm chỉnh hơn, cô đã quen như thế, thêm vào Đàm Thư Mặc lên lớp vốn có nét đặc sắc riêng của anh. Mặc dù nhóm Dương Dương nhằm vào chữ “sắc” mới đến đây, nhưng cũng phải nghe giảng say sưa.
Một lát sau, Đằng Dương chọc chọc lưng Triệu Thủy Quang. Triệu Thủy Quang không thích người khác chọc sau lưng mình, cảm thấy không được tôn trọng, giữa nam nữ có chút mập mờ, bản thân trước giờ không như vậy, nhưng không tiện phớt lờ, vẫn quay đầu xuống.
Người kia cười nói: “Ngại quá, cậu là Triệu Thủy Quang phải không, cậu có điện thoại không?”.
Triệu Thủy Quang nghĩ, tốc độ phát triển thế này thật nhanh quá đi, nhưng người ta đã cất lời hỏi, nói không có điện thoại cũng chẳng ai tin, cô nghĩ một lát rồi nói: “Điện thoại của tớ bị khóa tài khoản rồi”.
Đằng Dương cười, khuôn mặt trẻ con khiến người ta không thể thiết lập quy phạm, nói: “Không sao, cậu có thể cho tớ số trước, sau này thuận tiện liên lạc”.
Triệu Thủy Quang nhìn Đàm Thư Mặc đang nghiêng mặt chăm chú giảng bài, cuối cùng vẫn đọc số điện thoại của mình.
Một lát sau, túi áo bắt đầu rung, mấu chốt là cô quên để chế độ im lặng, giọng nói của Shin cậu bé bút chì* lập tức vọng tới.
* Bộ phim hoạt hình được chuyển thể từ bộ truyện tranh ăn khách của Nhật Bản, nhân vật chính là cậu bé Shin.
Triệu Thủy Quang luống cuống ấn nút tắt, xung quanh cười rộ lên.
Trong lớp đại học ít nhiều cũng có sinh viên quên tắt điện thoại, mua vui cho mọi người một chút, nhưng Triệu Thủy Quang chưa từng nghĩ sẽ biểu diễn trò này trong giờ của Đàm Thư Mặc!
Quả nhiên, ánh mắt lạnh lùng của Đàm Thư Mặc quét tới, Triệu Thủy Quang nằm trên bàn giả ch.ết, không nhìn, cũng không thừa nhận. lần đầu tiên cô hận sự phát triển của khoa học kỹ thuật đến vậy, phát minh ra điện thoại di động làm cái gì cơ chứ!
Đàm Thư Mặc bỗng nhiên không thấy gương mặt của ai đó, chỉ nhìn thấy mái đầu mềm mại, cong miệng nói: “Nohara Shinnosuke* ở đâu ra vậy? sao cũng đến lớp thế?”.
* Tên đầy đủ của cậu bé Shin
Mọi người không ngờ thấy giáo khí chất nho nhã này cũng xem phim hoạt hình, ngơ ngác nhìn Triệu Thủy Quang, bật cười.
Triệu Thủy Quang biết không thừa nhận cũng không sao, nhưng đã có người lên tiếng, nói: “Thật ngại quá, thưa thầy, sau này em sẽ nhớ không mang trẻ em vào lớp”, lớp học được trận cười vang, bầu không khí hòa dịu.
Triệu Thủy Quang nghe thấy giọng nói của Đằng Dương từ phía sau, chỉ cảm thấy mồ hôi lạnh bắt đầu rịn từ lòng bàn chân. Người khác nào hay Đàm Thư Mặc biết tiếng chuông điện thoại của Triệu Thủy Quang. Lúc đó cô ngồi trong xe anh, còn bị anh vỗ đầu, nói cô là trẻ con ấu trĩ.
Đằng Dương một là cảm thấy kẻ đầu sỏ gây nên là cậu ta, suy nghĩ Triệu Thủy Quang là con gái, chắc chắn dễ lúng túng, mới nhất thời mở miệng, muốn giúp cô giải vây.
Nói xong, chỉ cảm thấy thầy giáo chau mày, cái lạnh tỏa ra trên người càng đậm, nghĩ người ta có thể là khí chất ấy, thầy giáo thích nói đùa tính tình chắc hẳn không tồi, nên không nghĩ nhiều, nhỏ giọng nói với Triệu Thủy Quang: “Xin lỗi, vừa rồi là tớ gọi”. Triệu Thủy Quang không dám quay đầu lại.
Chịu đựng đến hết giờ, Đàm Thư Mặc nói: “Luận văn giữa kỳ, đến cuối tháng nộp, những bạn này tuần sau nộp”.
Triệu Thủy Quang quá hiểu Đàm Thư Mặc, biết tuần sau hẳn sẽ bận rộn đến ch.ết, quả nhiên, Đàm Thư Mặc cầm danh sách, đọc: “Triệu Thủy Quang, lớp (1) Thương mại Quốc tế”.
Lòng Triệu Thủy Quang đang nhỏ máu!
Cả lớp tâm hồn treo lơ lửng ở đó đợi anh đọc tiếp, anh lại bỏ tờ danh sách xuống, híp mắt, cười nói: “Như vậy đi, hết giờ”.
Anh thu dọn sách, quay người bước đi.
Sinh viên sửng sốt, đang nghĩ không phải là “các bạn sau” sao? Một lát sau, trong lớp lại bắt đầu nháo nhác. Mọi người đều cảm thấy vô cùng may mắn, đồng thời nghe ngóng xem Triệu Thủy Quang của lớp Thương mại Quốc tế là kẻ đen đủi nào.
Bạn Triệu Thủy Quang lại một lần nữa trở nên nổi tiếng.
Triệu Thủy Quang nghiến răng nghiến lợi, ỉu xỉu đi ra ngoài trước, nhưng không dám đi tìm Đàm Thư Mặc. giờ này đi giải thích lý do, cô cảm thấy là đi chuốc lấy mắng chửi thì đúng hơn.
Giọng của Shin lại một lần nữa vang lên, Triệu Thủy Quang phiền não hết sức, nhìn dãy số gọi đến, vội vàng bắt máy, người đó chưa lên tiếng cô đã nói trước: “Em xin lỗi”.
Người kia “ừm” một tiếng, có âm thanh mở của, đoán chừng đã vào văn phòng.
Triệu Thủy Quang tiếp tục: “Trên lớp không phải em cố ý, cậu sinh viên kia tuần trước cùng đi học nên mới quen”.
Có âm thanh cốc nước “cạch” một tiếng đặt xuống bàn, anh nói: “Anh biết”.
Triệu Thủy Quang mới yên tâm, muốn nói đến chuyện luận văn, người kia lại tâm tình rất tốt, gọi một tiếng: “Triệu Thủy Quang”.
Triệu Thủy Quang giọng điệu trung thành tột độ “dạ” một tiếng.
Giọng nhàn nhạt của anh truyền tới: “Nhớ giờ này tuần sau nộp luận văn nhé”, sau đó cúp máy.
Triệu Thủy Quang nghe tiếng tút tút bên tai, chỉ hận không thể đập điện thoại!
Thứ Sáu, Triệu Thủy Quang đến văn phòng Đàm Thư Mặc báo danh. Cô không phải là kẻ dễ chọc vào. Thầy bắt em nộp luận văn, em cũng phải đi tìm tài liệu, tìm người hướng đẫn chứ.
Đàm Thư Mặc phải ra ngoài họp, cầm chìa khóa trong tay, nhìn Tôn Tiễn nói: “Đến nhà anh viết, đợi lát nữa anh đưa em về”, rồi lái xe đưa Triệu Thủy Quang về nhà.
Vậy là bạn Triệu Thủy Quang đã tiến dần từng bước như thế!
Hoàn thành luận văn lúc hơn ba giờ chiều, Đàm Thư Mặc vẫn chưa về, Triệu Thủy Quang quyết định tự tham quam.
Nhà của Đàm Thư Mặc rất ngăn nắp gọn gàng, nhìn ra được là có người thường xuyên quét dọn, cách chăng đèn, lấy ánh sáng, bài trí đều đẹp. Nhìn trên giá sách, toàn là dòng sách ngoại văn, cô nhìn đến độ da dầu tê dại, đang muốn tìm đĩa phim trên giá để tivi thì phía của truyền đến tiếng mở khóa “cạch”.
Triệu Thủy Quang vội vàng chạy đến cửa, đứng nghiêm, thấy Đàm Thư Mặc bước vào, ngoan ngoãn cất tiếng chào: “Em chào thầy Đàm ạ”.
Đàm Thư Mặc quẳng chìa khóa vào giá cạnh cửa, nhìn vào phòng, vẹn toàn không tổn hại gì, liền nhướng cặp mày, nói: “Viết xong luận văn rồi?”.
Triệu Thủy Quang gật đầu: “Dạ vừa viết xong”.
Đàm Thư Mặc “ừm” một tiếng, thay giày, nghĩ rồi lại nói: “Đi thôi, anh đưa em về”.
Triệu Thủy Quang hiếm khi qua đây, đâu có dễ tống cổ cô như thế, cô còn chưa khám phá đủ đâu, bèn vội vàng nói: “Còn sớm mà, nhà em cũng chưa ai về, em lại không mang theo chìa khóa nhà, em chơi một mình, anh cứ làm việc của anh đi”.
Đàm Thư Mặc nhìn cô, nói: “Trong tủ có đĩa”, rồi đi vào phòng làm việc của mình.
Triệu Thủy Quang tự mình lăn qua lăn lại, nhưng cô biết chừng mực, đến nhà người khác đâu có thể lật giở linh tinh. Nhìn đĩa đa phần là tiếng Anh, tiếng Pháp, còn có một số đĩa chuyên đề, có đĩa tiếng Nhật, cô kích động, cuối cùng cũng xem như có thứ để cô bắt tóm. Vừa nhìn, ra là All About Lily Chou-Chou* của Shunji Iwai, cô hơi tò mò, không ngờ Đàm Thư Mặc cũng thích phim điện ảnh sến súa.
* Là bộ phim Nhật Bản trình chiếu năm 2001 do Shunji Iwai biên kịch và đạo diễn. Bộ phim khắc họa cuộc sống của lứa học sinh vừa bước qua tuổi mười bốn tại một trường trung học Nhật Bản, và ảnh hưởng từ âm nhạc của nữ ca sĩ Lily Chou-Chou đến một vài cá nhân trong số này.
Cô chọn xem bộ phim Nhật ký tình yêu, tên tiếng Anh là The Notebook. Trước kia cô đã đọc qua bình luận vè bộ phim này, cảm thấy nam chính rất đẹp trai.
Lúc bắt đầu mở đĩa, Đàm Thư Mặc vừa khéo đi ra ngoài sự chú ý của Triệu Thủy Quang chuyển tới người anh - không thua kém gì nam chính.
Đàm Thư Mặc mặc áo thể thao có mũ, dưới là quần cotton thoải mái màu xanh lơ. Lúc anh bước ra, chẳng khác gì một nam sinh viên. Triệu Thủy Quang trước giờ chưa từng thấy Đàm Thư Mặc trong cách ăn mặc như thế, bèn trố mắt lên nhìn.
Cô không biết Đàm Thư Mặc vẫn duy trì thói quen hồi ở Anh, quần áo mặc ở nhà đều như vậy, không giống như đa phần đàn ông, hoặc là mặc áo ba lỗ hoặc là mặc đồ ngủ lỗi thời.
Triệu Thủy Quang chỉ cảm thấy Đàm Thư Mặc trong dáng vẻ này, cầm cốc nước đi ra, lười biếng cực điểm, nhưng lại giống cách ăn mặc của mấy chàng thiếu niên, trông tươi mát vô cùng.
Triệu Thủy Quang đi theo Đàm Thư Mặc vào bếp, phát hiện ra người kia đang cầm dao gọt táo. Anh đứng tựa vào bệ bếp, cúi đầu hết sức chăm chú, vỏ táo màu đỏ tươi trượt theo ngón tay thon dài đẹp đẽ của nah.
Hồi còn nhỏ, Triệu Thủy Quang đã từng xem một bộ phim, cô không còn nhớ tên nữa, nhưng luôn nhớ cảnh tượng nam chính gọt táo cho nữ chính. Từ đó, cô luôn vững tin rằng, nếu có một người đàn ông chịu đứng ở đó, bỏ thời gian tỉ mỉ gọt táo cho bạn, người ấy tất là người đàn ông yêu thương, chở che bạn cả đời.
Triệu Thủy Quang đứng bên cạnh cửa nhìn, trong lòng dâng lên cảm giác không sao diễn tả thành lời, chỉ biết sâu trong lòng là niềm cảm động khôn nguôi.
Cô bước tới, khẽ vòng tay qua vòng eo săn chắc của anh, thấy lòng mình ấm áp.
Đàm Thư Mặc cảm thấy cơ thề mềm mại đang tựa vào, buồn cười không nói nên lời, tưởng cô giở trò gì, thở dài nói: “Sao vậy? Anh thật sự không giận đâu, đi xem ti vi đi, được không?”.
Anh cho rằng Triệu Thủy Quang vẫn tưởng mình để bụng chuyện điện thoại, có trời mới biết Đàm Thư Mặc chỉ muốn trọc cô. Hơn nữa, nếu hiện giờ cô không bị anh thúc viết luận văn, cuối tháng nhiều bài kiểm ta, người nào đó có thói quen nước đến chân mới nhảy, đến lúc ấy lại biến thành gấu trúc, anh thấy mà đau lòng.
Với òng kiêu ngạo của mình, Đàm Thư Mặc tuyệt đối không ghen. Được rồi, được rồi, anh thừa nhận anh có chút để tâm, nhưng anh có lòng tin với Triệu Thủy Quang, càng có lòng tin với bản thân mình.
Triệu Thủy Quang cọ cọ vào tấm lưng dẻo dai của anh, sau đó trở về chỗ tiếp tục xem ti vi.
Khi Đàm Thư Mặc bê đĩa táo ra, cô đã quên chuyên này từ lâu lắm rồi, đang đắm chìm vào bộ phim.
Đàm Thư Mặc cười, cô bé này làm gì cũng chỉ dựa vào cảm hứng, quá dễ dàng tập trung tinh thần. Xét thấy vẫn còn thời gian, anh ngồi xuống cạnh cô, cùng xem phim.
Đều là người chuyên tâm, hai người lẳng lặng xem phim đến khi kết thúc.
Kết cục là nam nữ chính đến khi về già, tay nắm tay cùng qua đời trên giường bệnh. Có một câu nói của nam chính vô cùng lay động lòng người. vợ ông mắc bệnh Alzhemier của người già, thường xuyên không nhớ ra ông là ai, ông kiên trì ở lại bệnh viện, con cái thi nhau khuyên ông về nhà sống, ông lại nói: “She’s my home, your mother is my home”. (Bà ấy là nhà của cha, mẹ của các con là nhà của cha.)
Nghe thấy câu này, mắt Triệu Thủy Quang đã ướt đẫm.
Xem xong phim, Đàm Thư Mặc thu dọn bàn, cô nhìn bờ vai vững chãi của anh nói: “Tương lai, anh tình nguyện ch.ết sớm hơn em, hay ch.ết muộn hơn em?”.
Đàm Thư Mặc biết cô vẫn đang chìm đắm trong bộ phim, quay người cốc vào đầu cô, vừa bực mình vừa buồn cười: “Ngốc ạ, đây không phải là chuyện anh có thể quyết định, phải vậy không? Đừng nghĩ ngợi nữa, đi thu dọn đồ đạc đi, không còn sớm nữa, anh đưa e về”. Suy cho cùng, đây vẫn là lối tư duy của một người lớn hơn cô chín tuổi.
Triệu Thủy Quang thu dọn đồ đi ra, Đàm Thư Mặc đã tựa người vào cửa đợi. Triệu Thủy Quang không thích người khác đợi, vội vàng bước ra ngoài, chân xỏ thẳng vào giày, chẳng buồn thắt dây, cũng chẳng khom lưng, đi mấy bước là ổn.
Cô lười quen rồi, Đàm Thư Mặc nhìn thấy thế lại buồn cười, bèn đặt chìa khóa lên giá, khom lưng cúi xuống thắt dây giày cho cô. Triệu Thủy Quang khoác ba-lô to đùng đứng ở cửa, nhìn con người cao ngạo như anh, khom lưng, quỳ gối giúp cô kéo dây giày, rồi thắt chặt. Từ góc đứng của cô chỉ có thể nhìn thấy mái tóc đen mềm mượt của anh, hàng mi rủ xuống, thanh tú đẹp đẽ, bàn tay dài khéo léo, thoáng chốc đã thắt xong dây giày. Cảnh tượng này khiến cô váng vất.
Đàm Thư Mặc đứng thẳng người, nhìn bộ dạng ngây ngốc của cô, bèn xoa đầu cô, nói: “Sao thế? Bé ngốc”.
Cực phẩm như anh sao lại để em gặp phải nhỉ?, Triệu Thủy Quang thốt ra.
Đàm Thư Mặc không để ý tới lời nói nhảm nhí của cô, cầm chìa khóa, ra khỏi cửa. Bên ngoài, sắc trời đã chuyển xám, anh bật đèn cầu thang nghiêng đầu nói: “Đi thôi”.
Triệu Thủy Quang chỉ cảm thấy dưới ánh sáng mờ nhạt của ngọn đèn, bóng lưng anh trở nên ấm áp và dịu dàng.
Cô bước lên trước nắm lấy bàn tay to dày của anh, bỗng nhiên hiểu ra, những thứ có trong truyện, trong phim có lẽ chỉ xảy ra ở đó. Thế giới hiện thực, mặc dù không giống nhưng cũng có tình cảm chân thực động lòng người. Giống như hiện giờ, cô cảm thấy bàn tay nắm lấy tay cô là một đời một kiếp, không rời xa.
Mấy tháng sau, người trong phòng nói với Triệu Thủy Quang phòng của Đằng Dương muốn mời họ ăn cơm. Triệu Thủy Quang không hiểu, mặc dù cô là người ham ăn, thường ngày cũng ham hố chút hời, nhưng thứ không nên ăn cô tuyệt đối phân định rõ ràng. Cô nói cô không muốn đi.
Dương Dương nói thẳng: “Tớ cảm thấy Đằng Dương có ý với cậu đấy!”.
Triệu Thủy Quang đang nghe nhạc, muốn vờ như không nghe thấy, liền bị Dương Dương xách tai nói: “Đừng giả vờ nữa, nói có phải cậu thích ai rồi không?”.
Triệu Thủy Quang thẳng thắn nói “phải”, bất chợt nghĩ đến Đàm Thư Mặc đầy ắp ngọt ngào.
Hứa Oánh nói: “Cậu được đấy, chẳng nói chẳng rằng, thường ngày cũng không nhận ra”, sau một hồi tr.a hỏi.
Triệu Thủy Quang không biết phải nói thế nào, đành pha trò, bị ép quá chừng.
Tuy rằng thích buôn chuyện, nhưng Triệu Thủy Quang biết, chuyện tình cảm tốt nhất đừng bàn bạc, thảo luận với người khác. Không tồn tại chuyện người ngoài cuộc tỉnh táo hơn người trong cuộc đâu. Chuyện yêu đương là anh tình tôi nguyện, ấm lạnh tự mình biết. vả lại, giữa con gái với nhau, nói nhiều, dễ mất đi trực giác khách quan và sự nhạy bén. Biến một người có thể vốn không tốt thành một đóa hoa, huỷ hoại đôi tình nhân đẹp.
Cứ như vậy, người trong phòng chỉ coi Triệu Thủy Quang đã có đối tượng yêu thầm, cách mạng vẫn chưa thành công mà thôi.
Họ dứt khoát không đề cập đến chuyện dùng cơm nữa.
Mấy ngày sau, Triệu Thủy Quang nhận được điện thoại gọi đến giọng sảng khoái: “Chào câu, tớ là Đằng Dương”.
Triệu Thủy Quang đang ở bên ngoài cùng Đàm Thư Mặc mua hoa quả, Dương Dương đang chọn quýt, sau khi nói “chào cậu”, cô bèn tìm một nơi yên tĩnh nghe điện thoại.
Đằng Dương nói: “Chuyện lần trước thật ngại quá, khiến cậu phải làm luận văn”.
Triệu Thủy Quang nghĩ, luận văn đã được thúc giục viết xong, nộp xong từ sớm, cũng không để tâm, nói: “Không sao đâu, tớ đã nộp rồi”.
Đằng Dương nói: “Vậy thì tốt rồi, có rảnh không tớ mời cậu dùng cơm nhé, quả thật là tớ áy náy quá”.
Triệu Thủy Quang mơ hồ cảm nhận được có chút gì đó không ổn, nhưng vẫn nói: “Tớ không đề bụng đau, quả thật là không sao mà. Nếu cậu để tâm, tớ chấp nhận lời xin lỗi của cậu. còn mời cơm thì không cần, cũng không phải là chuyện gì to tát”.
Một hồi trầm lặng, Triệu Thủy Quang nghĩ, tín hiệu có vấn đề sao?
Giọng nói của Đằng Dương truyền tới, pha lẫn ý cười: “Triệu Thủy Quang, tớ đã chủ động đến thế rồi, không phải cậu không nhận ra tớ thích cậu đấy chứ?”.