Chương 35

Mùi vị của đào mật
Tình yêu, lời em nói là món ăn của tôi, hơi thở của em là rượu nồng của tôi.
-Goethe-
Type: Mai Hoàng
Sau này?
Sau này, Triệu Thủy Quang quả thật không qua môn Thống kê học. Xem ra, thời đại này tuyệt đối không thịnh hành chuyện thanh niên nhiệt huyết.


Còn chưa kịp tham gia kỳ thi bổ sung sau kỳ nghỉ thì Triệu Thủy Quang đã phải dừng các môn học ở trường lại, gói ghém đồ đạc để chuẩn bị đến Canada, phải ở đó bắt đầu củng cố ngôn ngữ trước.


Hi Diệu từng hỏi Triệu Thủy Quang có nên nói cho Hi Vọng biết chuyện cô sang Canada không, cô muốn cho Triệu Thủy Quang MSN của Hi Vọng, dù sao thì có người quen bên ngoài cũng an tâm hơn nhiều.
Triệu Thủy Quang vội từ chối khéo: “Chị yêu ơi, không phải lo lắng cho em đâu, có bao nhiêu người cùng trường đi với em cơ mà!”.


Thi thoảng, Triệu Thủy Quang sẽ nghĩ đến Hi Vọng cũng sống cuộc sống như vậy, nhưng chỉ là nghĩ mà thôi. Cho đến nay, tớ đã có hạnh phúc của mình, cậu cũng nên có hạnh phúc của cậu, tớ sẽ không đi làm phiền cậu, cứ như vậy là được. có lẽ, vào một buổi chiều năm tám mươi tuổi, tớ sẽ ngồi trên ghế đẩu nhớ đến cậu. Lúc đó, tớ cũng sẽ giống như ngày hôm nay mỉm cười chúc cậu hạnh phúc.


Mấy tuần trước khi đi, trong lớp có nam sinh gọi điện cho Triệu Thủy Quang. Thường ngày mối quan hệ giữa hai người cũng coi là tốt, nhưng mấy năm đại học. Triệu Thủy Quang không ở cùng bạn trong phòng ký túc thì theo sau Đàm Thư Mặc, qua điện thoại, nói với cậu nam sinh này chẳng được mấy câu đã hết chuyện, nam sinh kia nói: “Chúc cậu lên đường bình an, tớ không viết lời nhắn cho cậu nữa nhé”. Triệu Thủy Quang chẳng hiểu đầu cua tai nheo ra sao.


Mãi đến hôm qua, quay trở lại ký túc xa, nhìn thấy quyển lời nhắn đặt trên bàn cô mới bừng tỉnh, Hứa Oánh nói: “Đây là tiền của ký túc xá mua, cậu thích Hello Kitty, tớ và Hiểu Hiểu đi chọn cả nửa buổi đấy”. Dương Dương nói: “Giờ không được xem, về nhà rồi xem!”.


available on google playdownload on app store


Triệu Thủy Quang tuân lệnh, nhưng về nhà bận rộn, quên béng luôn chuyện này, buổi tối liếc thấy quyển sổ, thuận tay cầm lên xem, cô mới biết, trong đó đều là chữ ký, lời nhắn của bạn bè trong lớp, đa phần của nữ sinh. Ba người trong phòng cô viết trước tiên, ai cũng dào dạt tình cảm viết kín một trang giấy, từng kỉ niệm vụn vặt từ lúc nhập học cho đến hiện tai còn dặn dò cô phải chăm sóc bản thân cho tốt.


Đêm hôm đó, đèn trên đầu giường tỏa ra thứ ánh sáng tối mờ, chậm rãi lần giở, mắt Triệu Thủy Quang không nén nổi lớp sương mù mông lung. Cô nhớ lại ở KTV, mọi người cùng nhau hát bài Phạm Vỹ Kỳ: “Cho đến nay, nơi đây cỏ dại đã mọc thành cụm, không có hoa tươi, may mà từng có xuân thu và đông hạ của các bạn”.


Hành lý đi Canada quy định không được vượt quá hai mươi ba cân, cha mẹ Triệu Thủy Quang lèn lấy lèn để, cân hết lượt này đến lượt khác. Vào lúc thu dọn hành lý, Triệu Thủy Quang đã hiểu ra rằng, ra nước ngoài không phải là truyện nở mặt gì cho cam, thứ gì cô cũng muốn mang, nhưng lại không thể nhồi hết vào va ly.


Ngày mai đã đi rồi, Triệu Thủy Quang một đêm không tắt máy, quả nhiên, buổi tối, một tin nhắn được gửi đến: “Ngày mai mấy giờ em đi? Đi chuyến bay nào?”.


Cô nhìn đi nhìn lại dòng chữ ấy, nước mắt lại sắp trào ra, may mà anh gửi tin nhắn chứ không gọi điện, nghe thấy giọng anh, cô thực sự sẽ khóc, cô nghĩ vậy. Cô nhắn lại: “AC 083, ngày mai cha em đưa đến sân bay, chuyên bay lúc hai giờ mười lăm phút”.


Từ Nam Kinh đến Thượng Hải, lộ trình hết hơn ba tiếng đồng hồ, Triệu Thủy Quang ngủ cả dọc đường. mơ màng tỉnh giấc, cô phát hiện mình đã gối đầu lên đùi mẹ. Hơi ấm của mẹ truyền đến giống hệt như hồi nhỏ, cô bỗng có chút sợ hãi.


Đi liền hai năm, khi quay về, có phải tất thảy đều không như trước kia nữa hay không?


Sân bay Quốc tế Phổ Đông, ngoại trừ hồi bé cùng gia đình đi nơi khác ngồi máy bay ra thì Triệu Thủy Quang hầu như không có ấn tượng gì. Cô không có thời gian đi thưởng thức cảnh sắc muôn màu muôn vẻ của Thượng Hải, không có thời gian đi ngắm nhìn thiết kế mái thủy tinh hình trụ độc đáo trong sân bay. Khi người ấy vận áo khoác màu kem hai hàng cúc, bước chân vững chắc từ từ lại gần, tất thảy buồn phiền trong lòng cô bỗng nhiên trỗi dậy.


Cô rất muốn cười, nói với anh rằng: “Thầy Đàm, hẹn gặp lại”, nhưng cô không dám nói, không dám ngẩng đầu lên, sợ nước mắt bỗng chốc không thể ngừng rơi.


Đàm Thư Mặc xin nghỉ từ sớm, lái xe tới đây, ngẫm nghĩ rồi ngồi trong khu phục vụ của hàng không Canada, quả nhiên không ngoài dự đoán, buổi trưa, cô đẩy xe hành lý cùng cha mẹ chuyện trò đi ngang qua. Trong lúc chờ đợi, anh bỗng nhớ đến nụ hoa đã từng non nớt kia, vào lúc bản thân anh còn chưa phát giác, nụ hoa ấy đã nở rộ thanh mát đến thế. Anh nắm lấy bàn tay mình, cong khóe miệng tự giễu bản thân, “buông tay”, nói thì đơn giản, nhưng nghiền ngẫm lại thất nực cười biết bao. Anh không biết tại sao bản thân lại giống như cậu nhóc non nớt đưa ra ước định như thế, nhưng bất luận như thế nào, anh tuyệt đối không buông bỏ.


Anh học Tài chính, hiều được tính chất nguy hiểm của thời gian, nhưng anh cũng biết nguy hiểm càng đến thì báo đáp càng lớn. tình cảm cũng là một dự án đầu tư, anh tin tưởng vào sự hi sinh của mình.
Mẹ Triệu đã nhìn thấy Đàm Thư Mặc từ xa, bèn gọi một câu: “Tiểu Đàm, ở đây”.


Đàm Thư Mặc đến gần, cất giọng chào hỏi: “Mẹ Triệu, cha Triệu”.
Mẹ Triệu vỗ đầu Triệu Thủy Quang, nói: “Con bé này!”.
Đàm Thư Mặc cười, nhìn cô cúi gắm đầu.
Mẹ Triệu kéo cha Triệu, nói: “Nha đầu, đến giừo làm thủ tục check-in rồi”.


Đàm Thư Mặc nhận lấy xe đẩy, nói: “Để con đưa cô ấy đi cho ạ”.
Trên đường, hai người đều lặng thinh. Người đi chuyến bay này rất nhiều, đội ngũ xếp hàng hết vòng này đến vòng khác, ánh mắt của người bên cạnh không ngừng liếc qua.


Người đi tiễn đa phần là tổ hợp phụ huynh con cái. Nhìn cặp đôi này, người đàn ông cao lớn đẹp trai, khí chất tuyệt vời, mái tóc người con gái không quá dài nhưng trông cô nhỏ nhắn xinh xắn, ngũ quan cân đối. hai người thật kỳ lạ, cứ di chuyển theo hàng lối, từ đầu đến cuối, người đàn ông thi thoảng chau mày, khuôn mặt lạnh lùng, cao ngạo, cô gái nhìn Đông liếc Tây, khuôn mặt mờ mịt luống cuống, mỗi người mang một tâm sự riêng.


Sắp đến lượt cô vào, Đàm Thư Mặc hỏi: “Hộ chiếu đã cầm chưa?”.
Triệu Thủy Quang gật đầu, khẽ “dạ” một tiếng.
Hồi lâu sau, Đàm Thư Mặc hỏi: “Còn vé máy bay?”.
Triệu Thủy Quang ngoan ngoãn trả lời: “Kiểm tr.a xong hành lý mới đưa vé ra”.


Hai người không nói gì thếm, check-in hành lý, cầm vé máy bay, mọi việc đều lẳng lặng tiến hành.
Khắc khoải đợi chờ, cuối cùng giây phút ấy cũng phải tới, Triệu Thủy Quang không muốn khóc.


Mẹ Triệu nói với vành mắt đã đỏ hoe: “Phải chú ý giữ gìn sức khỏe”. Cha Triệu đưa túi du lịch cho cô, rồi quay đầu bước đi. Đàm Thư Mặc tựa vào cột, tay thọc túi, cúi đầu, cụp mắt không nhìn ra biểu cảm gì.
Triệu Thủy Quang bật khóc, ôm lấy cha mẹ, không quan tâm mình đang ở nơi nào.


Cha Triệu vỗ vai con gái, nói: “Ngoan nào, con mau đi chào người ta đi”.
Triệu Thủy Quang giờ mới nghẹn ngào đi về phía Đàm Thư Mặc. Anh ngẩng đầu ánh mắt tựa nước, cốc đầu Triệu Thủy Quang mắng: “Đồ ngốc”, giọng nói nỉ non không rõ tiếng.


Triệu Thủy Quang không kịp ngẩng đầu lên nhìn biểu cảm của anh, đột nhiên bị kéo vào vòng ôm ấm áp, cánh mũi tràn ngập hơi thở của anh. Anh cúi đầu, kề vào tai cô, thầm thì: “Triệu Thủy Quang, đừng khóc nữa, anh sẽ luôn ở đây!”.
Giọng anh khàn khàn.


Cô tưởng anh chưa hết cảm cúm, bèn cử động muốn nhìn anh, nhưng lại bị ngón tay anh ghì lấy, “Đợi đẫ”, anh nói, giọng khàn khàn trầm thấp.


Cô được ôm trọn trong vòng tay anh, má áp vào vòm ngực phập phồng của anh, bên tai là tiếng tim anh đập, cảm nhận cái mấp máy từ yết hầu anh, bỗng nhiên hiểu ra taij sao giọng anh lại nhỏ nhẹ, tai sao anh lại ghì lấy mình nói “Đợi đã”, má cô ướt đẫm.


Người trong sân bay đi lại nườm nượp, tiếng bước chân, tiếng vui đùa ầm ĩ của trẻ con, tiếng ồn ào bỗng chốc trở nên xa xôi. ở trong lòng anh, cô quả thật hy vọng khoảnh khắc ấy sẽ trở thành mãi mãi sánh cùng trời đất.


Cuối cùng, anh buôn cô ra, xoa tóc cô, gương mặt đong đầy dịu dàng, nói: “Đi đi”.
Cô đưa tay lên lau bừa nước mắt trên mặt, rồi đi về phía cổng an ninh, không ngoảnh đầu lại, nước mắt vừa lau xong lại chảy xuống.


Vào cổng, cô vừa nghẹn ngào vừa đưa đơn khai báo cho nhân viên kiểm tra. Người nhân viên đã quen với cảnh tưởng này, liền đóng dấu, rồi cho phép đi qua.
Từ nay về sau, em ngẩng đầu bước về phía trước, còn trong valy của em luôn chứa đựng linh hồn anh.


Đại học Ryerspn tọa lại tại một thị trấn nhỏ phía Đông Canada, hai phần ba người trong thị trấn đều là sinh viên của trường. vào kỳ nghỉ, trường học vô cùng yên tĩnh, dịp khai giảng lại bắt đầu trở nên sôi nôi, nhộn nhịp.


Lúc Triệu Thủy Quang mới tới, nơi này đã là mùa thu, sinh viên Trung Quốc trong trường cho xe đến đón họ. Từ sân bay trở về đã là đêm khuya, ngồi máy bay quá mức mệt mỏi, nên giờ cô cứ gật gà gật gù ở ghế sau, bắt đầu chìm vào giấc ngủ. Xe lái đến thị trấn, chị sinh viên khóa trên ngồi hàng ghế phụ nói: “Đến nơi rồi”.


Triệu Thủy Quang mới cả kinh, ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài, trời tối đen như mực, có cửa hàng sáng đèn, những căn nhà thấp bé, không có tòa cao ốc như Nam Kinh, không phồn hoa như Thượng Hải. Dọc đường, chị sinh viên khóa trên giới thiệu, “Đây là nơi mua đồ sinh hoạt hằng ngày, đây là nơi mua sách,…”.


Triệu Thủy Quang bất chợt nhớ cha mẹ, nhớ Đàm Thư Mặc, niềm chua xót trào dâng trong lòng. Cô nhớ anh từng nói: “Không được khó”.
Cô nhắm mắt, áp trán vào cửa kính xe, lành lạnh.


Tờ mờ sáng, Triệu Thủy Quang đã bị tiếng sóng biển đánh thức. Đang làm quen với sự thay đổi múi giờ nên cô dậy rất sớm. Kéo rèm cửa, cây xanh tươi tốt, gió nhẹ phả tới, cô nói với bản thân: “Cố lên!”, bắt đầu ngày đầu tiên ở Canada.


Những ngày sau đó cũng không dễ chịu gì cho lắm, mỗi ngày cô đều phải điều chỉnh múi giờ tới khi sắc trời mờ tối phải bận rộn thích ứng với môi trường. Ngôn ngữ, thuê phòng, các mối quan hệ, học tập, đồ ăn, mọi vấn đề đều khiến thể xác và tinh thần cô mệt mỏi.


Cô từng trốn trông phòng khóc. Cô nghĩ bản thân đúng thật là rảnh rỗi sinh nông nổi, vứt bỏ bạn bè, gia đình, và cả người mình thương yêu, để rồi một thân một mình chạy tới đây phấn đấu.


Cô nhớ Đàm Thư Mặc từng nói: “Triệu Thủy Quang, em phải biết rằng, ra nước ngoài không phải là trốn chạy. Nếu theo lời em nói em muốn tự lập, điều này phải trả giá. Lấy chuyện ngày hôm nay ra làm ví dụ, cảm cúm, sốt, không ai hay biết, không ai quan tâm đến em, em phải tự đi mua thuốc, gắng gượng đến lớp học. Ngày tháng như vậy em phải suy nghĩ cho kỹ”.


Thì ra, anh thực sự đã đứng trước mặt cô, suy nghĩ mọi chuyện cho cô, hôm nay xem ra cô mới hiểu được dụng tâm của anh.


Lúc gian khổ cô sẽ tự hỏi, phải chăng năm đó Đàm Thư Mặc cũng từng bước vượt qua như thế này? Nghĩ như vậy, toàn thân cô lại tràn đầy năng lượng. Lời cô nói ra nhất định phải làm được, vì anh, cũng là vì bản thân mình.


Vạn sự khởi đầu nan, may mà Triệu Thủy Quang cũng có tính kiên trì, dễ dàng chung sống với người khác. Dưới dự giúp đỡ của bạn bè, nhà trường, lớp sinh viên mới đến chẳng mấy chốc đã đi vào quỹ đạo.


Cuối cùng, Triệu Thủy Quang đã chịu được đến cuối thu. Cô có thể thật thâm nói với mẹ trong điện thoại rằng: “Mẹ, con rất ổn, thật đấy ạ, mẹ không phải lo lắng cho con đâu”.


Một ngày nọ, trên đường đến trường, cô nhặt một chiếc lá phong vừa rơi từ cành xuống đất, kẹp vào trang sách. Có ngày, cô sẽ tặng nó cho Đàm Thư Mặc.


Mọingười đều nói đây là đất nước của phong đỏ, nhưng hiếm có ai cảm nhận được sự tiêu điều của lá rụng nơi đây, hiếm có ai nhắc đến, ở đây một năm gần như có đến tám tháng mùa đông lạnh giá.


Người dạy Triệu Thủy Quang Ngôn ngữ học Sơ cấp là cô Lise lai Pháp, một quý bà hiền từ, toàn thân thoảng mùi pho mát. Lúc dạy học, cô sẽ nhắc đến nông trường gia đình mình, mấy người Trung Quốc tụ tập một chỗ nói tiếng Trung, bị cô Lise bắt được, cô ấy giả vờ tức giận: “Được lắm, sau này tôi sẽ nói tiếng Pháp với các em!”.


Cô bật cười sang sảng, Triệu Thủy Quang chưa từng gặp ai đáng yêu đến thế.
Đàm Thư Mặc, giáo viên của anh ngày ấy thế nào? Có ai như cô Lise không?
Mỗi lần cô đều nghĩ như vậy.


Có lần, Triệu Thủy Quang đến văn phòng của cô Lise tiếp nhận hướng dẫn luận văn. Cô Lise pha trà nóng hôi hổi, cầm bút sửa từng hàng luận văn cho cô.


Triệu Thủy Quang nhìn bàn tay có chấm đồi mồi, và những nếp nhăn của cô Lise, bất chợt nhớ đến bà ngoại mình, người cũng có bàn tay ấm áp thế này. Thoáng thấy mùi pho mát tỏa ra từ người cô Lise, trong thoáng chốc, cô muốn rơi nước mắt.


Cô bất chợt nhớ bà ngoại da diết. Trước khi đi, cô đã đến thăm bà, bà cứ kéo tay cô mãi không buông.
Hiện giờ, không biết bà ngoại thế nào? Hai năm này sẽ có gì thay đổi, không ai có thể nói trước. Triệu Thủy Quang bỗng cảm thấy hoang mang và bất lực với tương lai.


Cô sợ sự rời đi của bản thân, có những chuyện đuổi theo không kịp, ví như bà ngoại, ví như Đàm Thư Mặc…


Sắp đến lễ Giáng sinh, không khí ở nước ngoài náo nhiệt hơn trong nước rất nhiều. Bạn cùng phòng hào hứng bài trí, nhưng Triệu Thủy Quang không có cảm giác ấy. Đối với người phương Tây, lễ Giáng sinh tương đương với Tết của người Trung Quốc. Tết không có người nhà sao có thể gọi là Tết?


Không cần ai nhắc nhở Tiểu Quang luôn nhớ như in ngày Hai mươi hai tháng Mười hai là ngày sinh nhật của Đàm Thư Mặc. Mặc dù anh đã từng nói không được liên lạc, nhưng cô nghĩ, sinh nhật hẳn là ngoại lệ.


Cô gửi bưu thiếp có in hình thành phố nơi đây về cho anh, ấy là cảnh sắc rực rỡ, là lá cây lấp lánh ngày hạ. Lúc đến, cô chưa được chứng kiến cảnh đẹp thế này, nhưng cô hi vọng anh có thể nhìn thấy phong cảnh đẹp nhất.


Nghĩ đi nghĩ lại, cô vẫn cầm bút viết: “Sinh nhậy vui vẻ”, rồi thêm một câu, “I am missing you”.


Một tháng sau, mới sớm tinh mơ đã có người gõ cửa, Triệu Thủy Quang vẫn đang ngái ngủ, uể oải chạy xuống mở cửa. Là nhần viên cửa công ty chuyển phát nhanh, cô ký vào bưu kiện. Lúc đóng cửa, đưa mắt nhìn ra bên ngoài, cô mới phát hiện ngoài trời tuyết đã rơi.


Một chiếc hộp to bằng hai bàn tay được bọc cẩn thận, Triệu Thủy Quang cảm thấy khó hiểu, mẹ Triệu không nói sẽ gửi đồ qua.


Cô cầm kéo dọc từng lớp băng dán. Bên trong là ba hộp kẹo trái cây, vị dâu tây, đào mật, vị chanh, một tờ giấy màu trắng nằm dưới đáy hộp, nét chữ quen thuộc tựa cây tùng xanh, như thể có lực khắc lên đó: “Flower is red, leaf is grren, candy is sweet, and so are you”.


Hoa bừng sắc đỏ, lá thắm màu xnah, kẹo đong vị ngọt, và em cũng thế?
Cô mở nắp, lấy viên kẹo cho vào miệng, nhớ lại những chuyện rất lâu về trước. Trong miệng là vị đào mật ngọt ngào, cô đọc đi đọc lại câu ấy: “Candy is sweet, anh so are you”.


Tuyết ngoài cửa sổ rơi ngày một lớn, nhiệt độ trong phòng lại dần tăng lên.






Truyện liên quan