Chương 20
Đứng bên ngoài ban công, hai khuỷu tay tựa vào bờ tường phía sau, Mitchell dõi mắt theo những ngọn đèn sáng lấp lánh phát ra từ chiếc tàu du lịch từ đằng xa đang lướt chầm chậm về phía bắc trong lúc chờ đợi Kate sửa soạn trang phục để cả hai cùng tới sòng bài.
Sau cuộc ái ân lần đầu của họ, cả hai thức dậy và đói ngấu, họ đã gọi đồ ăn và lại quay về giường, ái ân thêm lần nữa rồi chìm vào một giấc ngủ sâu, kiệt sức. Mặt trời đã lên cao khi anh thức dậy có Kate nằm gọn trong vòng tay mình. Anh đã cảm thấy vô cùng thỏa mãn và hoàn toàn thư thái thả mình nằm đó, và đến giờ cảm giác ấy vẫn còn nguyên vẹn.
"Xin lỗi vì em đã khiến anh phải chờ." Tiếng cô phát ra ngay đằng sau anh.
Mitchell đứng thẳng xoay người lại, nụ cười biếng nhác, uể oải của anh mở rộng thành một cái cười tán thưởng. Tề chỉnh trong một chiếc váy ống ngang ngực màu đen ngắn, phần thân trên xếp nếp giống như vỏ sò và đôi săng đan cao gót quai mảnh, Kate Donovan hiện lên như một ảo ảnh dưới những đường cong mê hoặc, làn da tỏa sáng, mái tóc lộng lẫy và đôi chân dài thẳng tắp. Ánh nhìn của anh gắn chặt vào đôi chân của cô, Michell đưa mắt lên, cười toe toét trước phản ứng ngỡ ngàng của mình với thứ mà, có thể là, đôi chân dài đẹp nhất anh từng gặp.
"Anh đang cười vì em hấp dẫn đến khó tin, hay vì chiếc váy này của em có vấn đề?" cô trêu chọc, nhưng giọng cô lộ vẻ hơi chút lo lắng.
"Anh cười vì anh vừa nhận ra em có đôi chân tuyệt đẹp," Mitchell nhăn nhở đáp lại, "và anh trước đây chưa bao giờ thấy."
"Đôi chân em từ trước đến giờ vẫn ở với em đó thôi," cô cợt nhả, "Thật ra thì em rõ ràng có nhớ lúc chúng ta ở trên giường thì chân em vẫn gắn liền với người cơ mà."
"Lúc chúng ta ở trên giường mắt anh quá gần không thể nhìn hết được."
Cô bước về phía anh và xoay lưng lại. "Anh kéo khóa lên giùm em được không?" Cô hỏi, tay nâng phần tóc sau gáy lên cho anh. "Em không với tới được."
Mitchell đã làm việc đó biết bao nhiêu lần không đếm xuể với những người đàn bà khác trước đây, nhưng khi anh cúi đầu nhìn xuống phần gáy trần của Kate, có một sự gần gũi thân mật và một niềm thích thú nảy ra trong cử chỉ giản đơn khiến anh kinh ngạc. Anh chạm tay vào móc khóa và kéo nó lên, cô nói đùa về phản ứng của anh trước đôi chân cô. "Để em đoán," cô lên tiếng, "anh là một người thích chân dài, phải không nào?"
Thường thì Mitchell chẳng e dè gì mà trả lời luôn là "có", nhưng vì một lý do mơ hồ nào đó, câu hỏi đó dường như hoàn toàn trở nên sai quấy, đặc biệt là từ cô. Vòng tay anh ôm lấy vai cô, anh nghiêng đầu hôn lên đôi má. "Đừng nói đến chuyện đó." Anh thì thầm.
"Kate chầm chậm quay lại nhìn anh. Anh đã không trả lời câu hỏi với cùng một lý do mà cô ngay lập tức cảm thấy hối tiếc khi hỏi – cô không muốn biết anh thích phần cơ thể nào của một người đàn bà. Thật sự, ngay lúc này đây, cô muốn nghĩ rằng anh yêu toàn bộ những gì mà cô đang có. "Trả lời rất hay," cô mỉm cười nhìn sâu vào mắt anh.
"Anh cũng nghĩ vậy."
****
Sòng bài mà anh đưa cô đến nằm trong địa phận của Hà Lan, đó là một câu lạc bộ tư nhân lớn nơi những thành viên trò chuyện bằng nhiều thứ tiếng và quy định đặt bàn là rất cao. Trên đường tới đó, Mitchell đã mô tả sòng bài như một "hương vị Châu Âu," Kate có thể hiểu được câu nói qua bầu không khí thanh lịch, tinh tế, sành điệu và thờ ơ. Bầu không khí đó hợp với anh một cách lạ kỳ, thâm tâm Kate thốt lên. Chỉn chu trong bộ vest xám thiết kế riêng vừa vặn hoàn hảo, áo sơ mi xám đậm, và cà vạt xám nhạt, anh là hiện thân của một con người tinh tế và lòng tự tin điềm tĩnh.
Mối tương đồng duy nhất giữa các sòng bài mà cô từng đến ở Mỹ và sòng bài nơi đây là hoạt động bài bài đều hợp pháp. Thật ra, những lần cô nhìn thấy các sòng bài như thế này chỉ là trên phim ảnh quay ở các vùng như Monaco mà thôi.
Cố gắng không trông như thể cô chưa từng đến những nơi này, hay ở xung quanh những con người này, Kate liếc qua bàn baccarat và bàn roulette tụ tập toàn những quý ông giàu có với những chồng thẻ đặt cao ngất ngay trước mặt và những quý bà kèm sát bên đeo đầy đồ trang sức lấp lánh trên người.
"Em đang tìm thứ gì đặc biệt?" Mitchell lên tiếng hỏi.
"Vâng," Kate đáp lời, cái nhìn thoáng qua lấp lánh ánh cười. "James Bond."
"Em sẽ phải kèm sát anh tối nay đấy."
"Em làm được," cô nói dứt khoát, còn anh cười toe toét.
"Câu hỏi ban đầu của anh có ý là em thích chơi trò gì cơ," Mitchell giải thích, dằn xuống cái thôi thúc ngớ ngẩn muốn được vòng tay quanh người cô khi họ bước đi bên cạnh nhau.
"Em thích bất cứ trò nào có thể ăn tiền."
"Thế thì, ta cần phải đi ngay," anh đùa.
"En thật sự rất gặp may với trò đánh bài," Kate thành thực thú nhận. "Máy giật xèng cũng vậy, và các bàn xúc xắc thường rất thân thiện với em. "
"Thế em có may mắn với trò blackjack không?"
"Cũng còn tùy."
Họ tìm được hai chỗ ngồi cạnh nhau ở bàn blackjack và dù trong thâm tâm Kate rùng mình vì mức đặt cược thấp nhất cũng phải là 100 $, cô vẫn mở ví kiên quyết rút ra 5 tờ chi phiếu du lịch trị giá 100 $ trước khi ngồi xuống. "Em cần phải đổi sang tiền mặt số chi phiếu này trước đã."
"Anh sẽ không đưa em đến đây nếu như anh định để em làm thế."
"Em không thể chơi bằng tiền của anh. Một trong số những điều bố dạy em là một quý cô lúc nào cũng phải đánh bài bằng chính tiền của mình, hoặc là không."
"Bố em hẳn có một số ý niệm thật lạ lùng," Mitchell tỉnh khô đáp lại khi cô xoay người bước đi, đầu nghiêng ngó về phía ô cửa thu ngân gần đó. Nụ cười vô thức hiện trên môi, anh dõi theo bước chân cô, ngưỡng mộ dáng người thật đẹp và cách những lọn tóc màu lửa của cô đung đưa như sóng nước ngả trên đôi bờ vai.
"Bell femme," (Tiếng pháp: người đàn bà đẹp), Người đàn ông ngồi bên phải Mitchell buông ra lời nhận xét, ánh mắt ông ta dán chặt vào Kate.
"Đúng vậy," Mitchell phản hồi. Anh vẫy tay ra hiệu cho nhân viên chia bài và đăng ký một bàn. "Hãy để ý quý cô kia không hết thẻ khi cô ấy thua nhé," Mitchell chỉ thị cho người nhân viên khi anh bắt đầu gạt đống thẻ về phía mình.
"Chắc rồi, thưa ngài Wyatt,"
Một giờ sau đó, cô thắng được 2,400 $, còn Mitchell đã ngừng chơi để anh ngả người ra sau và dõi theo Kate. Cô đã thắng được một số tiền lớn. Cô đẩy đống thẻ hướng về phía người nhân viên chia bài và lên tiếng. "Tôi muốn đổi tiền mặt." sau đó cô ngẩng lên nhìn bốn người đàn ông ngồi cùng bàn và hòa nhã tiếp lời. "Xin lỗi vì đã ngưng giữa chừng. Thật khó cho tôi để có thể bỏ qua linh tính của mình."
Người đàn ông Pháp vừa mới nói chuyện với Mitchell khi nãy cười rộ lên với cô, nâng bàn tay cô lên đặt vào đó một nụ hôn.đầy biết ơn. Ông ta quay sang Mitchell hồ hởi ." Elle est une très belle femme!" (Cô ấy là một phụ nữ đẹp). Vừa thích thú vừa ngỡ ngàng, Kate thu thập hết phần thẻ thắng được của cô lại trong lúc người đàn ông kia ồn ào tuôn ra một tràng tiếng Pháp với Mitchell, anh tiếp chuyện ông ta cũng bằng ngôn ngữ tương tự.
"Chuyện gì vậy?" Kate hỏi khi họ rời khỏi.
"Ông ta lưu ý rằng em không chỉ rất đẹp mà còn vô cùng may mắn với trò chơi bạc đó nữa."
"Ông ấy nói nhiều hơn thế. Ông ấy cũng hỏi anh một câu, vì anh đã gật đầu và trả lời ông ta bằng giọng khá lạnh lẽo."
Mitchell cười rộ lên với cô. "Anh nói có vẻ "lạnh lùng" ư? Anh thật là thô lỗ, mà anh hiếm khi tỏ ra lỗ mãng như thế."
"Ông ta hỏi anh gì vậy?" Kate chất vấn.
"Ông ta hỏi liệu anh có cho phép em đứng bên cạnh ghế của ông ta để vừa có được sắc đẹp của em vừa nhờ vào cả duyên cờ bạc của em nữa."
Kate tạo ra một tiếng khịt mũi khiếm nhã và lắc đầu. "Ông già tham lam, hoàn toàn bất vớ vẩn." Đôi vai Mitchell rung lên vì cười trước câu giễu cợt của cô, anh cố dằn xuống một thôi thúc mãnh liệt – ước muốn được kéo cô vào vòng tay và trình diễn một màn tình cảm ướt át công khai.
"Anh đã nói gì với ông ta?"
"Thật khó mà truyền đạt lại cho chính xác."
"Thử đi nào."
"Dịch thoáng ra thì, anh bảo ông ta là một lão già tham lam, và điều ông ta vừa nói thật vớ vẩn"
Kate cười, nhưng cô không tin chút nào. "Đó không phải lời anh."
Mitchell nghiêng đầu áp vào má cô thì thầm. "Anh bảo ông ta đi mà tìm người khác vì anh sẽ không chia sẻ quyền sở hữu của anh đâu.; rồi anh đứng thẳng lưng tiếp tục bước đi như thể cái áp môi của anh chẳng ảnh hưởng gì đến anh hết.
Trái tim Kate thực hiện một cú lộn nhào ngoạn mục khi nghe được Mitchell ám chỉ mình là "bạn gái" của anh, nhưng cô biết đó chỉ là một cách cách nói thông thường, và cô cố gắng không để mình mơ tưởng đến một ý nghĩ nào khác. Cô đang trải qua khoảng thời gian tuyệt vời suốt buổi tối ngày hôm nay, cho dù cô mất hết một nửa số tiền thắng cược của mình.
Mitchell đánh bạc với một bản năng chẳng hề phải nỗ lực gì nhiều như cách anh làm với những việc khác, nhưng điều đặc biệt quyến rũ Kate là cách cư xử của anh trước nhiều phụ nữ khác vây quanh lộ liễu đưa đẩy tình ý với anh suốt tối. Anh vô cùng bình thản; anh đơn giản chỉ cư xử như thể đám đàn bà đó vô hình ngay trước mắt anh vậy. Hoặc là anh đã quá quen với việc đó nên không hề để tâm, hoặc anh không thích bị coi như một bữa thiết tiệc ȶìиɦ ɖu͙ƈ ngon lành. Kate thích thú nghĩ rằng vế sau là đúng.
Gần tới nửa đêm, khi họ đã không còn chơi bạc nữa, họ dừng lại ở một phòng nhỏ ngay lầu một của sòng bài, nơi ban nhạc đang cùng ca sĩ tấu lên một bài hát rất hay. Họ tìm ra được một bàn trống, và trong lúc người ca sĩ ngân lên lời bài hát quen thuộc "The Way You Look Tonight", Kate dõi mắt theo Mitchell ngồi xuống, mở tung vạt áo vec, tựa lưng ra sau ghế và duỗi dài đôi chân. Hình ảnh đó của anh – thoải mái, đẹp trai, và hoàn toàn thư thái trong một sòng bài tư nhân – tự in dấu lên trái tim của Kate trong lúc lời nhạc réo rắt vang lên, bện chặt và ghi dấu hình ảnh của anh trong tâm trí cô. Cố giấu đi nụ cười ngưỡng mộ, cô tì tay lên bàn và tựa cằm xuống, ngắm anh qua đôi lông mi dài cong vút.
Một lúc sau, anh nhận thấy đáng ra người phục vụ đã phải có mặt ở đây, vì thế anh hơi ngẩng đầu lên và liếc sang phải với một cái cau mày. Hai nhân viên hiện ra từ phía đối diện, gần như va vào nhau trong lúc vội vã đáp lại lời triệu tập của anh, Kate nín cười. Ở nhà hàng của bố cô, cô thường quan sát những dấu hiệu nhận biết mà các khách nam giới dùng để gọi bồi bàn – từ các tín hiệu thô lỗ nhất cho đến rụt rè nhất – cô âm thầm đánh giá cao Mitchell, cả cho "tác phong uy thế" và " hiệu ứng của tác phong" đó.
"Cognac thì thế nào?" anh lên tiếng hỏi trong lúc người phục vụ đứng ngay bên cạnh.
"Tốt thôi, cám ơn anh." Kate trả lời, biết rằng cô chỉ uống được có một ngụm. Vẫn mê mải với quan sát vừa mới, cô quay đầu nhìn về phía ca sĩ, một nụ cười lơ lửng trên môi.
Mitchell gọi đồ uống và sau đó tưởng lầm lý do cô mỉm cười. "Em đặc biệt thích bài hát đó phải không?"
Kate gật đầu.
"Có lý do riêng?"
Vì không thể giải thích lý do thật của mình, Kate cụp mắt xuống và đưa ra một lý do thật tương đương. "– rất tự hào – rằng Micheal sẽ phát triển sự nghiệp ca hát của mình ở Canada, vì thế bố em đề nghị Micheal lên hát bài "United States debut" ngay tại đó. Mitchell lúc ấy chỉ mới 16 tuổi, nhưng anh ta trông tuyệt vời đến độ bố em đã đưa em từ phòng ngủ xuống lầu để nghe anh ta hát."
"Và?" Mitchell nhắc khi cô trông hơi có vẻ xấu hổ.
"Và Micheal hát đúng bài chúng ta đang nghe đây. Thật ra, anh ta đã hát riêng tặng em."
"Anh có nên tỏ ra ghen tị không?"
"Dĩ nhiên rồi," Kate cười. "Em đã phải lòng anh ta đến phát điên từ lúc đó và ngay tại đó. Lần tiếp theo em nhìn anh ấy hát là lúc anh ấy đang ỏ Carnegie Hall."
Cảm thấy có đôi chút ngớ ngẩn vì đã kể cho anh nghe một câu chuyện khác trong cuộc đời mình khi cô vẫn gần như chưa biết gì về anh, Kate nhìn xuống mặt bàn và nhận thấy bàn tay của Mitchell đang ở sát tay cô chỉ chưa đầy một inch. Hình dáng những ngón tay thuôn dài của anh đặt quá gần khiến cô ngẩn ngơ. Tự vấn bản thân rằng cô đang suy nghĩ thật vẩn vơ, cô liền dứt ánh mắt ra xa.
Michell cúi đầu, cũng giống như cô, mắt anh dán chặt vào đôi bàn tay của họ. Chầm chậm, anh đưa tay lên và đặt tay lên tay cô.
Kate cảm thấy một sự kích động run rẩy xuyên suốt khắp toàn bộ cơ thể. Nuốt xuống, cô dõi mắt xem anh có bất kỳ sự phản ứng dù nhỏ hay không. Anh siết chặt lấy bàn tay cô.