Chương 18: Tiểu bảo bối
Vương Tuấn Duệ quay sang Hoàng Anh,bốn mắt giao nhau.....Hoàng Anh đỏ mặt cúi gằm....Vương Tuấn Duệ anh cảm thấy có lỗi,vốn định đưa cô đi vườn hoa Oải hương này trọn vẹn một ngày.....mà ai ngờ....haizzzz
-"Tiểu Bảo Bốiiii"
Vương Tuấn Duệ khẽ gọi,Hoàng Anh ngẩng đầu lên,hai má đã bớt đỏ,vẫn còn hơi ửng hồng,thật sự....khi bắt gặp ánh mắt của Vương Tuấn Duệ...tim cô sắp nhảy ra khỏi lồng ngực,hai má nóng ran...ôi zờiiiii ơi.....
-"Tiểu Bảo Bối,công ty có chút truyện,nên là....."
Vương Tuấn Duệ không biết giải thích ra sao...trừ lần ấy....đây là lần thứ hai mà hắn phải giải thích với một người con gái...trừ cô ấy ra.
-"Ờ,không sao,anh cứ về công ty trước đi"
Hoàng Anh từ tốn,khuôn mặt hiện rõ chữ buồn chán,đang yên đang lành....cô hận cái thằng ca mất dại lúc nãu gọi cho hắn....hừ hừ...
-"Tiểu Bảo Bối...."
-"Ô hô,em không sao,anh đi trước đi"
[Thì....anh cứ đi đi anh cứ xa em và đừng ngẫm nghĩ...hạnh phúc ra sao yêu thương nhường nào chỉ thêm thời gian lãng phí.....]
Hoàng Anh cắt nhang lời của Vương Tuấn Duệ,cô nặn ra một nụ cười hết sức giả tạo....aizz...chắc đây là lần đầu cô phải cười gượng như thế.
Vương Tuấn Duệ cũng đứng bật dậy vắt áo lên vai đi ra xe,không quên ngoảnh lại nhìn Hoàng Anh
[Vắt áo lên vai đời lãng tử.Chào mẹ con đi,đói con về:"""]
Nhìn bóng lưng xa dần của hắn mà cô thấy hụt hẫng,một sự thất vọng tràn về,suốt 1 tuần qua,cái gì cô cũng ỷ lại vào anh hết rồi,Hoàng Anh cô,suốt 20 năm qua đã tự nhủ phải tự làm lấy,ai dè,Vương Tuấn Duệ xuất hiện,quy củ suốt 20 năm nay còn đâu.
Đứng dậy phủi phủi váy,Hoàng Anh gọi cho Tùy Tâm,hai người hẹn nhau ở quán bar RoseBlack.....