Quyển 1 - Chương 7: Khổ sở
Sau khi lên xe tôi không nói gì, im lặng như một pho tượng, thế là mẹ tôi tiện tay mở máy phát nhạc. Giọng hát ung dung tự tại của Lâm Chí Huyền vang lên, là bài "Nước mắt cá sấu".
Khi đó có thể hết lần này đến lần khác, tôi rất muốn khóc, trước khi nước mắt tôi trào ra ngoài, mẹ tôi đã tắt máy phát.
Về đến nhà, tôi thả mình xuống ghế sa lon, ngã đến choáng đầu hoa mắt, trời đất quay cuồng. Chịu đựng đủ rồi, tôi lại đứng lên, đi đến trước gương, nhìn vào quầng mắt thâm mà thở dài một cái.
Mẹ tôi đang ở trong phòng bếp chuẩn bị vội vàng cho tôi vài món ăn, ngày trước mà có chuyện này, bà ấy lúc nào cũng quở trách mấy câu như tại sao tôi về mà không báo trước để bà ấy có thời gian chuẩn bị, nhưng lần này, mẹ tôi đặc biệt khoan hồng với tôi, cho nên tôi cũng đi đến, nói bằng giọng khàn khàn: “Mẹ, con đi ngủ.”
Trước khi đi ngủ, tôi tìm trong túi xách chai thuốc ngừa thai nhỏ, không biết lúc này uống có muộn hay không, cho nên sau khi tôi uống một viên, lại uống thêm một viên nữa.
Vặn chai thuốc lại, tôi lôi di động ra, cắm vào ổ sạc rồi đặt bên gối.
Mỗi khi tôi cãi nhau với Lộ Phi, bất quá lâu lâu anh lại đi khắp nơi tìm rồi gọi điện thoại cho tôi, giống như ngày ấy vậy.
Sau khi chuẩn bị xong xuôi hết mọi chuyện, tôi mới đắp chăn nhắm mắt bắt đầu tự thôi miên chính mình. Tôi đánh một giấc ngủ thật dài, trong mơ tôi gặp lại Lộ Phi của những ngày mới sáu tuổi, khi chúng tôi còn ở trong sân chơi lớn.
Mẹ tôi với mẹ Lộ Phi suốt ngày phàn nàn và so bì, Lộ Phi luôn lén đem đồ chơi mẹ cậu ta mới mua tặng cho tôi, cậu ta khen cái váy nhỏ của tôi rất xinh đẹp, còn cười để lộ hàm răng thiếu răng cửa, hỏi tôi, chị có đồng ý làm cô dâu của em không?
Lúc tỉnh dậy, trời đã tối, tôi nhìn thời gian, phát hiện mình ngủ không bao lâu, nhưng Lộ Phi không gọi điện cũng không nhắn tin cho tôi.
Tôi lại xác nhận điện thoại không xảy ra vấn đề gì.
Hồi đó, tôi không biết được cảm giác thất vọng long trời lỡ đất, chỉ là tắm rửa thay quần áo trang điểm sau đó đắp mặt nạ rồi kéo mẹ ra ngoài dạo phố cùng.
Trên đường phố thương mại sầm uất nhất của thành phố, tôi vô tâ m vô mật xúc động trước sự thay đổi phồn thịnh của thành phố ngày hôm nay.
Thật ra những thứ này đều không phải mới xuất hiện, điều mới mẽ là, mỗi lần xung quanh có tiếng cuông điện thoại vang lên, tôi đều vô thức nhìn vào túi của mình.
Sau đó ở trong tiệm cà phê, tôi dứt khoát lôi điện thoại ra. Thế nhưng, khi tôi đi về, tôi phát hiện mình quên mất, vậy là quay lại tìm, nhưng không tìm được.
Mẹ tôi an ủi nói lát nữa mua cho tôi cái mới.
Nhưng bà ấy không biết, thật ra thì tôi không để ý cái điện thoại iphone4 đã dùng bốn năm, mà vì bên trong cất giữ rất nhiều tin nhắn giữa tôi và Lộ Phi, còn có hình của chúng tôi nữa.
Tôi có cảm giác thứ mình vừa vứt bỏ không phải điện thoại, mà là bạn trai.
Người ta nói vào lúc xui xẻo, uống nước lạnh cũng bị mắc răng, còn tôi vào lúc bị mất điện thoại mặt đầy vẻ u buồn rầu rĩ mù mịt, thì gặp lại hai người bạn thời trung học.
Hai cô gái liếc mắt đã nhận ra tôi, sau đó lộc cộc lộc cộc đi đến trước mặt tôi. Chúng tôi nói chuyện một lúc, khi hai cô gái hỏi có phải tôi vẫn sống chung với Lộ Phi hay không, tôi bỗng cứng mồm không trả lời được. Thật ra thì tôi với Lộ Phi không chia tay, cho nên tôi cũng không biết tại sao khi ấy tôi lại chột dạ như vậy.
Cuối cùng chúng tôi không mua điện thoại mới, cứ thế về nhà. Đêm đó tôi mất ngủ, buổi sáng hôm sau, tôi bị cô gái tiều tụy trong gương hù cho hết hồn.
Chẳng lẽ, tôi sắp niết bàn(*).
(*) Niết bàn: dịch âm tiếng Phạm là Nirvana. Người tu hành đã chứng đạo, khi bỏ xác phàm vào nơi không sinh không diệt sạch hết mọi đường phiền não, cũng gọi là viên tịch. #Shai: hiểu như kiểu "thăng thiên" hay "lên bàn thờ".
Bắt đầu từ ngày đó, tôi ở nhà nằm uể oải suốt một tuần, thời gian mẹ tôi mua cho tôi điện thoại mới cùng thẻ điện thoại, mặc dù cả ngày tôi làm bộ không thèm để ý, nhưng vẫn chờ đợi điện thoại của Lộ Phi.
Chỉ là, cậu ta vẫn không gọi đến.
Đến ngày thứ bảy, điện thoại của tôi rốt cuộc cũng vang lên mấy tiếng, tôi ôm tim tay chân quắn quíu cầm điện thoại lên, sau đó chậm rãi nhấn nút nghe.
Cúp điện thoại tôi liền gục ngã, bởi vì đó không phải là cuộc gọi từ Lộ Phi, mà là một trong hai người bạn cũ tôi gặp ở trung tâm thương mại.
Cô ta nói trong điện thoại thế này, vừa hay tháng này mọi người tốt nghiệp không ít người quay về, vì vậy muốn tổ chức họp mặt.
Tôi là người cuối cùng nhận được thông báo, cho nên cho tôi hai sự lựa chọn, chỉ có đi và không đi. Tôi vừa định nói muốn suy nghĩ một chút, thì người bên kia giống như có chuyện gì gấp, nói rằng dự định như vậy đi, sau đó vội vàng ngắt máy.
Thời điểm cô ấy cho tôi biết, cách buổi họp mặt chưa tới 20 tiếng. Cuối cùng, tôi hốt hoảng sửa sang lại tâm tình rối bời của bản thân, cài đặt xong đồng hồ báo thức, tôi quyết định đến tham gia, bởi vì chắc chắn Lộ Phi cũng tham gia.
Sau một lúc bị sốc thì tôi đồng ý đến, bởi vì, lần này tôi có thể gặp lại Lộ Phi.
Sáng sớm ngày họp mặt tôi đã bắt đầu chuẩn bị, mẹ tôi rất ủng hộ, bà ấy nhìn dáng vẻ ăn diện của tôi nói, “Quả nhiên là con của mẹ.”
Dĩ nhiên, mẹ tôi còn làm chuyện vĩ đại hơn, bà ấy đem chìa khóa chiếc Audi đưa cho tôi.
Năm nhất đại học tôi đã lấy bằng lái, chỉ là kinh nghiệm thực hành không được nhiều. Sự tín nhiệm này của mẹ khiến tôi cảm động mấy phút.
Phần cảm động này ở câu nói tiếp theo của bà ấy làm tôi im lặng không nói nên gì.
“Người khác nhìn thấy kỹ năng này của con chắc sẽ né con ngay.”
Tôi vì thế mà hừng hực lựa giận bước ra ngoài, nhưng ngay khi tôi lên xe, sờ vào tay lái liền có cảm giác không chân thật, luôn cảm thấy thiếu chút gì đó.
Sau đó tôi lôi con búp bê cầu mưa từ torng túi ra, đó là món quà sinh nhật đầu tiên năm hai mươi tuổi Lộ Phi đã tặng cho tôi, lúc nào tôi cũng mang theo bên mình. Tôi treo con búp bê đằng sau kính chiếu hậu, cảm giác an tâm được một chút.
Suốt chặng đường đi tôi lái rất chậm, nhìn xa chẳng khác nào con ốc sên to lớn, bò qua thành phố, cuối cùng buổi họp mặt bắt đầu được nửa tiếng thì tôi đến, tốt nghiệp hơn bốn năm tôi không thể nào nhớ rõ tên của những người bạn thời trung học này. Tôi nhớ rõ nhất, cũng chỉ có Lộ Phi.
Nhưng cậu ta ngồi ở trong góc, cúi đầu nhìn điện thoại. Lộ Phi quay đầu lại kêu Trương Mật ngồi yên, giọng cậu ta nghe mới dịu dàng làm sao, có thể xuyên qua những âm thanh hỗn tạp kia để lọt vào tai tôi.
Kế đó, Lộ Phi ngẩng đầu bắt gặp tôi.
Thế là cậu ta hơi mở miệng, kiểu như muốn nói lại thôi, đôi mắt trong veo lộ ra tia oan ức.
Tôi vẫn đứng yên tại chỗ, đón nhận ánh mắt đổ dồn về mình, cũng đang đợi Lộ Phi đi đến trước mặt mình, cho tôi một câu trả lời.