Quyển 1 - Chương 20: Bị bệnh
“Cô rất vui?”
“Không.”
Tôi vội vàng giấu di động ra phía sau, bắt đầu hoài nghi, nhìn tôi rất vui à?
Ngày hôm đó mưa đến tận buổi tối vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại, tôi lại nhận được tin nhắn từ Đồng Tiểu Táp, tôi có thể nhận ra anh rất lo cho tôi. Thế là tôi nói với anh rằng tôi không thể về, luôn cảm thấy tôi rất trọng tình nghĩa với Dư Thiên, khi tôi rơi vào hoàn cảnh tồi tệ nhất anh ta đã không xào tôi thành mực, lần này tôi cũng phải cùng anh ta trải qua hoạn nạn.
Trời mưa suốt ba ngày, hệ thống giao thông đều bị phong tỏa, suốt ba ngày đó Dư Thiên cứ ở trên công trường, tôi vốn dĩ còn định sánh bước cùng anh ta.
Thế mà đến ngày hôm sau tôi liền ngã bệnh.
Dư Thiên tìm người giúp đưa tôi về khách sạn, đi dọc đoạn đường chông chênh, tôi nhìn ra bên ngoài liền nhớ đến hình ảnh lỡ đất giống trong phim, cứ nghĩ như vậy, tôi càng lo cho Dư Thiên hơn. Công trường lại ngay dưới chân núi. Tôi rất sợ khi tôi cứ đi như vậy, lần sau gặp lại anh ta sẽ trở thành xác ướp.
Mặc dù lo lắng, tôi vẫn không thể chống cự lại bệnh tật, trên đường về đã ngủ mê man.
Khi tỉnh lại, tôi đã thấy mình về lại khách sạn. Tôi uống thuốc cảm, thứ thuốc này về cơ bản tương tự với thuốc ngủ, uống thuốc xong tôi lại ngủ, còn rất sâu.
Trong mơ tôi nghe thấy âm thanh giống như tiếng chuông điện thoại, thế là tôi mơ mơ màng màng nhấn nút trả lời. Sau đó truyền đến giọng nói của Đồng Tiểu Táp.
Anh nói cái gì tôi không nghe rõ, cảm giác như đó là một giấc mơ, tôi liên tục cười ngây dại, cười cười rồi lại than thở. Cứ mãi là đoạn hội thoại thể hiện sự tinh tế lo lắng ưu phiền trong thời gian gần đây nhất.
Kế đó Đồng Tiểu Táp không nói gì, nhưng tôi vẫn nghe được tiếng thở đều đều của anh, trong lòng đang nghĩ giấc mơ này sao lại chân thực đến nhường vậy, sau đó tôi tự hỏi một câu mà mình cho là đúng, “Có phải anh nhớ em không?”
“Thẩm Lam, em uống say hay là bị bệnh?”
Tôi ho khan vài cái, hơi thở càng yếu ớt, “Đương nhiên là còn sống --- “
Lời nói là chưa dứt, tay tôi đã mềm nhũn thả điện thoại rơi xuống đất.
Kết quả, khi tôi tỉnh lại lần nữa, mọi chuyện xảy ra trước mắt chứng minh tất cả mọi chuyện không phải là mơ, bởi vì Đồng Tiểu Táp đang ở trước mặt tôi, sống sờ sờ.
Tôi nuốt nước miếng một cái, đưa tay lên nhéo mặt anh, có hơi ấm, độ đàn hồi cũng không tệ.
Đồng Tiểu Táp cau mày, “Em làm sao mà mới có mấy ngày lại bệnh thành như vậy?”
“Thành thế nào?”
Tôi còn muốn tranh cãi, cuối cùng khi ngẩng đầu, nhìn thấy trần nhà màu trắng, xung quanh đều toàn màu trắng, sao tôi lại vào bệnh viện.
“Bác sĩ nói em bị viêm phổi, phải ở bệnh viện hai ngày nữa, đợi em khỏe rồi anh đưa em về.”
“Chờ một chút.” Tôi ngắt lời Đồng Tiểu Táp, “Em không về.”
“Em đừng tùy hứng.”
“Ông chủ của em vẫn còn ở công trường, một mình em chạy về như vậy thì thật không có đạo lý cho lắm, mà tại sao em lại ở đây, sao anh cũng đến đây?”
“Em không cần biết nhiều, yên tâm tĩnh dưỡng. Phía công ty của em đã phê chuẩn cho em về rồi.”
Tôi còn muốn tranh cãi, Đồng Tiểu Táp lại trợn mắt nhìn tôi, bình thường anh là người ôn hòa nhưng khi nổi giận thì khiến người khác phải sợ hãi, mặc dù rất không cam lòng nhưng tôi cũng chỉ biết nghe lời nằm yên trên giường bệnh.
Sau đó tôi gửi tin nhắn hỏi Ngải Lị thì mới biết, ngay khi cơn bão đổ bộ vào ngày đầu tiên, Đồng Tiểu Táp đã đến hỏi Ngải Lị cách liên lạc với bên công ty của tôi, rồi vượt trăm cay nghìn đắng chạy đến cứu tôi.
Dọc cả đoạn đường này mặc dù không bằng kinh nghiệm khi đi Tây Thiên thỉnh kinh, nhưng dám khẳng định đường xá gian hiểm, nói cách khác, cơ hội để Đồng Tiểu Táp trở thành xác ướp so với Dư Thiên thì có nhỉnh hơn một chút.
Hơn nữa, nếu như ngày đó không phải Đồng Tiểu Táp gọi điện cho tôi, nói không chừng tôi đã tan nát tấm thân này rồi.