Quyển 1 - Chương 23: Đánh nhau
Tôi thầm cười trộm giả vờ không hiểu hỏi lại anh ta, “Tại sao?”
“Anh nói rằng em không được phép đi thì là không cho đi.”
“Không được, em không thể bỏ công việc của mình được.”
“Thẩm Lam!”
Giọng Đồng Tiểu Táp càng lúc càng nôn nóng, trong lòng tôi càng thêm đắc ý.
“Không nói nữa, em đi chuẩn bị mấy bộ đồ bơi.”
Sau khi tôi nói ra mấy chữ đó, Đồng Tiểu Táp bên kia bỗng im lặng, tôi còn đang nghĩ có phải là mình đùa quá lố rồi không, thì chất giọng mang theo chút tức giận của người đàn ông đẹp trai bức người truyền đến.
“Nếu em dám đi, tối nay anh sẽ bay qua đó, bắt em từ trong hồ suối nước nóng lên.”
“Ồ, vậy cũng tốt.”
“Tốt cái gì?”
“Ý em là, anh hung dữ không cho em đi như vậy, đi tắm nước lạnh để mang bệnh vào người, vậy thì ông chủ sẽ không nói em giả bệnh.”
“Vậy cũng không được.” Lần này rõ ràng giọng anh càng gấp gáp hơn.
“Này, Đồng Tiểu Táp. Sao gần đây anh thích quản chuyện của em thế?”
“Anh --- “
Đồng Tiểu Táp vừa mang bộ dạng bá đạo mà bây giờ lại mang cái vẻ mắc cỡ quả thật hợp khẩu vị của tôi, thế nhưng tôi nhìn thời gian cũng không còn sớm nữa, tôi quyết định không chọc tức anh nữa.
“Được rồi, em không đi, thật ra thì em không có sở thích ngâm nước nóng chung với một đám người.”
“Thật không?”
“Đương nhiên, mệt lắm rồi.”
“Ừ, vậy em nghỉ sớm đi. Ngày mai rồi đến đó, nhớ gửi địa chỉ với số phòng cho anh. Còn nhớ -- “
“Em rõ rồi, đứa nhỏ nhà anh cũng ngoan ngoãn ngủ sớm đi.”
Đồng Tiểu Táp phản bác, “Anh không nhỏ -- “
“Ừ, dĩ nhiên là em biết, anh không nhỏ -- “
Có điều là, lời vừa nói ra, hai chúng tôi đều ngưng thở, tôi biết chắc là Đồng Tiểu Táp cũng đang nghĩ đến một vài hình ảnh bối rối giống tôi.
Sau đó tôi nói qua loa rằng mình mệt nên muốn cúp điện thoại, Đồng Tiểu Táp ở bên kia nói thêm một câu, tôi cố gắng, nhưng không nghe rõ.
Cúp điện thoại rồi nhưng tôi không buồn ngủ, từ lần Đồng Tiểu Táp xuất hiện khi tôi bị bệnh, quan hệ giữa chúng tôi gần như phát triển rất nhanh, rõ ràng không có tôi ở đó thì kế hoạch của người đó không thể vì thế mà trì hoãn.
Tôi và Đồng Tiểu Táp, từ lúc bắt đầu đã không hề đơn giản.
* * * * * *
Ngày hôm sau trên đường đến làng du lịch bởi vì quá nhàm chán nên tôi bắt đầu nhắn tin với Ngải Lị, tôi gửi tấm hình chụp lén Dư Thiên đi. Chia sẽ ảnh trai đẹp là một điểm ăn ý của chúng tôi.
Rất nhanh, Ngải Lị trả lời tôi, “Cô gái động lòng?”
“Dĩ nhiên là không.” Tôi trả lời một cách dứt khoát.
“Thật không? Mình thấy trái tim cậu có rung động rồi đấy?”
“Cậu hiểu mình nhất mà, mình mới thất tình mấy ngày, không muốn đâu.”
“Cậu với người ta có ý hay không thì mình không quan tâm, dù sao chuyện Lộ Phi đã giải quyết xong nên tốt nhất là cậu đừng bắt mình chịu đựng nữa. Cậu biết gì không? Trương Mật xuất viện, hơ nữa còn theo Lộ Phi về nhà, nói không chừng sắp kết hôn rồi.”
“Sao câu biết?” Nhắc đến Lộ Phi, trong lòng tôi vẫn có chút xao xuyến.
“Còn không phải là vì cái cậu nhóc Đồng Tiểu Táp ở chung với cậu, sau đó Lộ Phi có đi tìm gặp lại cậu, Trương Mật cũng đi theo, kết quả là Đồng Tiểu Táp đánh nhau với Lộ Phi, nha đầu Trương Mật ch.ết tiệt ở giữa can ngăn, cố ý để bình rượu đập vào mình. Chuyện này ồn ào phải đến đồn cảnh sát.”
“Vậy kết quả làm sao? Không ai bị thương chứ?”
“Giải quyết xong rồi, cậu cũng đừng quan tâm mấy chuyện này, làm việc cho tốt vào, mình đang chờ lương của cậu để được ăn chơi đây này.”
Tôi kết thúc cuộc hội thoại với Ngải Lị, trong lòng tôi càng không yên ổn.
Ngải Lị nói chuyện kia với tôi vì muốn tiếp thêm sức sống, Đồng Tiểu Táp sao lại mất kiên nhẫn đến vậy, thực ra thì không phải tôi lo lắng cho Lộ Phi, mà sợ chuyện này ảnh hưởng đến Đồng Tiểu Táp, đi đến đồn cảnh sát thì chuyện nhỏ cũng thành chuyện lớn. Vì vậy, kế đó tôi liền gửi tin nhắn rồi gọi điện cho anh nhưng không kết nối được.